Khương Trĩ Y ôm chặt chiếc chăn trong tay, thu mình vào góc giường, tim đập loạn xạ.
Lúc trước cữu phụ chưa từng để ý đến người biểu ca nằm liệt giường này, ai mà ngờ thứ ô uế đã nằm trên giường hơn nửa tháng vừa đặt chân xuống đất lại đi lại cả ngày dài, bây giờ đến viện của nàng cũng dám bước vào.
Khương Trĩ Y lắc lắc, gạt bỏ những suy nghĩ kia ra khỏi đầu, giữ bình tĩnh, nhìn bóng người cầm gương đứng ngoài màn, trái tim đập thình thịch như treo trên ngọn cây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới mặt đất, Phương Tông Minh ôm chiếc bụng đau đến mức hai mắt đục ngầu, xuýt nữa bị đứt hơi, y chậm lại, đem theo chiếc đầu ướt mồ hôi lạnh ngước mắt lên, nhìn người phản khách thành chủ trên cao, lại nhìn Khương Trĩ Y phía sau bức màn dường như đã ngầm đồng ý.
Không đúng, đây không phải phủ đệ Phương gia sao?
Tên Thẩm Nguyên Sách này không phải kẻ thù không đội trời chung của nàng sao?
Phương Tông Minh đứng thẳng người, môi run run muốn mắng người.
Nguyên Sách đè thanh kiếm trong tay xuống, bao kiếm đặt trên hõm vai y.
Toàn bộ vai và phần lưng tê liệt, có làm cách nào thắt lưng cũng không thể đứng thẳng.
Phương Tông Minh giống như con gà con bị ném xuống đất, mặt đỏ tía tai, thừa lại mỗi cái đầu có thể ngẩng cao: “Ta… ta không phải thấy Thẩm Nguyên Sách hành tung quỷ dị nên đến bảo vệ sự an nguy của biểu muội sao? Vì sao biểu muội không hỏi y đến làm gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau, hai giọng nói một cao một thấp đồng loạt vang lên.
Nguyên Sách nghiêng đầu nhìn về phía chiếc giường nhỏ.
Cách một lớp màn màu vàng kim, hai ánh mắt va vào nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Khương Trĩ Y ho nhẹ, chậm rãi kéo tấm chăn đang che mặt ra.
Giống như nghe thấy tin tức kỳ lạ, Phương Tông Minh giương mắt nhìn Nguyên Sách trên cao đang liếc y bằng một nửa con mắt, lại nhìn biểu muội ngại ngùng trên chiếc giường nhỏ, trong đầu rầm một tiếng.
Bờ vai bỗng đau điếng, Phương Tông Minh kêu lên, bộ dáng hung dữ cong lưng lên.
Nguyên Sách xoay thanh kiếm trong tay, gõ gõ cổ y: “Coi chừng cái miệng ngươi, cút ra ngoài.”
Phương Tông Minh nheo mắt nhìn thanh kiếm, lông tơ dựng đứng, cuối cùng không dám nhìn nhiều hơn, y vội vàng, vừa lăn vừa bò cút ra ngoài.
Cánh cửa phòng kêu lách cách, mở ra rồi đóng lại, ánh nến đung đưa qua lại, tẩm phòng bỗng yên tĩnh.
Khương Trĩ Y ngẩn ngơ trong chăn, nàng thở dài.
Thở dài xong mới nhớ ra trong phòng còn người khác, không nhịn được hít một hơi, căng thẳng dựng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Người nên đi đã đi rồi, không nên đi cũng đi rồi sao?
Nghĩ vậy, Khương Trĩ Y nghi ngờ chui ra khỏi chăn.
Nàng nhìn thấy Nguyên Sách đứng cách đó nửa trượng bất động nhìn nàng, trong mắt mang theo vài cảm xúc phức tạp.
Chỉ là thừa nhận quan hệ của bọn họ trước mặt người ngoài mà thôi, rắc rối như vậy sao….
“Huynh đừng vu oan cho ta.” Khương Trĩ Y bỗng nhớ tới một số người nhắc lại chuyện đã cũ sẽ đáng sợ đến nhường nào: “Loại người đến chó còn ghét như này, nhìn một cái đã thấy buồn nôn, chẳng có quan hệ gì với ta, tối nay ta để cửa đợi huynh….”
Nguyên Sách khẽ nhướng mày, hừ mũi nói: “Ta cần muội phải đợi cửa sao?”
Khương Trĩ Y nghẹn lại, biết huynh ấy có bản lĩnh, cách tấm màn nhìn chằm chằm y.
“Ta không đợi cửa, huynh sẽ thành phường trộm cắp, ta đợi cửa, sẽ là đôi bên tình nguyện, sao có thể giống nhau được….”
“Sao giao chiến lại đánh đến mức không chút lưu tình như thế?”
Nguyên Sách lạnh mặt, quay người nhặt thanh kiếm dưới đất lên: “Vẫn có tâm trạng quan tâm chuyện hạ thủ lưu tình, xem ra đã khỏi bệnh rồi, đi đây.”
“Này!” Khương Trĩ Y quỳ về phía trước, kéo tấm màn, chui đầu ra ngoài: “Ta vẫn chưa khỏi bệnh mà.”
Nguyên Sách quay đầu, ánh mắt nghi ngờ.
“Ta, đầu của ta đau lắm, ta còn ho nữa.” Ánh mắt Khương Trĩ Y phát sáng, ôm miệng ho mấy tiếng, lại sờ trán mình: “A, nóng quá, hình như ta lại phát sốt rồi, huynh mau qua sờ thử xem.”
Nguyên Sách cụp liếc nàng, không tưởng tượng nổi nghiêng đầu.
Kỹ năng diễn xuất như vậy, trước đây nàng ấy và huynh trưởng nói lời ong bướm vậy mà toàn thành Trường An không ai hay biết, còn nghĩ hai người họ không đội trời chung.
Thật là một kỳ tích.
Nguyên Sách cong ngón trỏ, ngón tay chỉ vào giữa mi tâm nàng, ấn người ta vào trong màn như ấn con gà con: “Chưa khỏe thì nằm yên đi.”
“Ta nằm xuống huynh sẽ không đi nữa chứ?” Khương Trĩ Y nghiêng đầu nhìn y, thấy y không đáp lại bèn thở dài.
“Thật ra ta có chút sợ hãi…”
“Nếu tối nay huynh không tới, hoặc là tới chậm một bước, không biết sẽ xảy ra chuyện gì…”
“Là quận chúa cao quý thì sao chứ, cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân yếu đuối ăn nhờ ở đậu, nếu đại biểu ca to gan dám tới… Ngay cả khi truy cứu sự việc, cho dù giết hắn ta cũng có tác dụng gì?”
Nguyên Sách mặt không biểu cảm nghe nàng càm ràm lúc lâu, quay lưng lại ngồi trên mép giường nàng, một tay cầm kiếm một tay làm gối đặt phía sau đầu nàng.
Khương Trĩ Y chớp mắt, nằm bò trên mép giường: “Không đi nữa sao?”
Thấy y không trả lời, lại ngẩng mặt lên nhìn biểu cảm của huynh ấy: “Không đi nữa đúng không?”
Âm thanh trong đầu vọng lại như tiếng nước suối Nguyệt Nha, đinh đinh đang đang, trong veo, mang theo xảo quyệt vì đạt được ý đồ.
Nguyên Sách lạnh giọng cau mày: “Không ngậm miệng lại ta sẽ đi thật.”
Khương Trĩ Y ồ một tiếng, nàng mím môi mỉm cười, chân nhỏ đung đưa trên không trung, nằm thẳng lại đắp chăn lên, tia sáng yếu ớt sót lại chiếu lên thân ảnh thẳng tắp cùng thanh kiếm trong tay y, nàng cảm thấy thỏa mái hơn.
Tuy vẫn còn chút tức giận vì bài khảo nghiệm rách kia, nhưng thấy huynh ấy ngày đêm tới chăm sóc nàng, vì phần bù đắp này, nàng có thể tha thứ cho huynh ấy.
Khương Trĩ Y vui vẻ, đổi tư thế thành nằm nghiêng, chống thái dương nhìn phía sau đầu y, ngón tay gõ gõ đầu gối.
Ánh mắt thiêu đốt như ánh sáng phát ra từ đêm tối, chiếu rọi đến mức không thể làm ngơ.
Nguyên Sách mở miệng, lại không nỡ phá vỡ sự an tĩnh hiếm có này, dứt khoát nâng kiếm nhắm mắt, làm như mình bị mù.
Dầu nến nhỏ giọt từ cây đèn mạ vàng dần lấp đầy ngọn đèn nhỏ, không biết mình đã nhắm mắt bao lâu, ánh sáng phía sau lưng dần yếu ớt cho đến khi tắt hẳn.
Khắp phòng chỉ còn lại tiếng hít thở.
Nguyên Sách quay đầu, cách tấm màn che mờ ảo nhìn gương mặt đang say ngủ trên giường.
So với bộ dáng không thoải mái cau mày hếch mũi mấy đêm trước, đêm nay đã dịu dàng hơn nhiều, khóe môi hơi nhếch, không biết đang vui vẻ vì điều gì.
Làm đến mức này cũng coi như dạy cho huynh trưởng một bài học nhớ đời rồi.
Nguyên Sách chống đầu gối đứng lên, hoạt động gân cốt, cầm kiếm im lặng đi về phía cửa sổ sau, mở ra.
Đến khi quay người rời đi, bên tai bỗng vang lên tiếng càu nhàu.
Nếu đại biểu ca to gan dám tới… Ngay cả khi truy cứu sự việc, cho dù giết hắn ta cũng có tác dụng gì?
Phút chốc, Nguyên Sách lại quay đầu nhìn về phía chiếc giường nhỏ, cau mày thu tay lại.
Đêm dài đã qua quá nửa, vầng trăng lên tới đỉnh đầu, sau nửa nến nhang đã trên mái đỉnh Dao Quang các.
Một thiếu niên mặc hành y đứng sừng sững trên mái nhà, khoanh tay đứng dưới ánh trắng, im lặng nhìn khắp tòa viện tử.
Đông tây nam bắc bốn hướng, cửa lớn, cửa nhỏ, cửa hông, cửa ngăn (giữa sân trong và sân ngoài, có ít nhất bốn cánh), mái hiên, gian giữa, thủy tạ, rừng trúc.
Không nói đến một số hộ vệ đã bị loại bỏ tối nay, cấu trúc phòng thủ của căn viện tử này trông ấn tượng nhưng hoàn toàn vô dụng, chỗ nào cũng có vết hở.
Khó trách tên ngốc đó có thể lợi dụng sơ hở.
Tà áo tung bay theo gió, Nguyên Sách vuốt ve đầu ngón tay, rất nhanh trong đầu đã hiện ra một bức bản đồ.
Cây phải được cấy ghép.
Các loại cửa phải được gia cố.
Cần thay đổi vị trí nhân lực….
Bỗng có tiếng đùng một tiếng phát ra từ tẩm phòng dưới chân.
Nét bút trong đầu bỗng đọng lại giọt mực, Nguyên Sách nâng mí mắt, nhảy khỏi nóc nhà, một tay đẩy cửa đi vào.
Trong tẩm phòng, chiếc cốc sứ trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường bị vung xuống đất, người trên giường nhỏ ngồi đó thở hổn hển lo lắng, kinh hãi nhìn về phía cửa sổ, giống như vừa tỉnh giấc khỏi ác mộng.
Vừa quay đầu nhìn thấy y, ngơ ngác không định thần được mà thu mình vào góc giường.
Đợi y đi đến trước giường, vén màn lên nàng mới nhận ra, ánh mắt hơi sáng lên, lao về phía trước như đang sợ hãi, ôm chặt lấy eo y.
Những lời chất vấn của Nguyên Sách bị siết lại bởi cánh tay như ngọc, cánh tay vén màn cùng với cơ thể cứng ngắc, chậm rãi cúi đầu.
Người trong lòng vừa ôm lấy y liền khóc lóc: “Dọa chết ta rồi, huynh đi đâu vậy….”
“Không phải nói ta im miệng huynh sẽ không đí sao, sao lại lừa người khác như vậy?”
Nguyên Sách: “Ta.”
“Ta không đùa với huynh, ta sợ thật…”
“Cữu phụ không ở đây, trong phủ này ta chẳng có người thân quen…”
Khương Trĩ Y nghẹn ngào, không biết nghĩ gì, ngước đôi mắt đẫm nước: “Có phải huynh còn chuyện khác giấu ta?”
“? ”
“Nói không có tình nhân là lừa dối?”
“Nói không thay lòng cũng là lừa dối? ”
“…………”
Tin cũ như vậy còn bị nhắc lại sao?
Nàng mơ ác mộng, huynh bốn ngày bốn đêm không làm gì?
Rốt cuộc đây là ác mộng của ai?
Nước mắt ướt áo, áo đen tuyền nhuốm màu đậm nhạt, trong lòng Nguyên Sách vụt qua ý nghi hoặc đã lâu.
Rốt cuộc huynh trưởng thích gì ở thứ mít ướt này?
Thích nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, thích nàng không nói lý lẽ, thích nàng nói chuyện tào lao, thích sự phiền toái của nàng?
Nguyên Sách cúi đầu mỉm cười: “Muội nói đạo lý sao? Nếu ta đi vậy người muội đang ôm là ai?”
“Huynh mới cần nói đạo lý. Nếu huynh không thay lòng, ta sẽ khóc thê thảm như vậy sao, huynh không ôm ta thì thôi.” Khương Trĩ Y nhìn y, dựa vào tay: “Sao trông như muốn đánh ta?”
Nguyên Sách nghiêng đầu, không biết từ lúc nào nắm tay siết chặt lại nới lỏng.
Nhìn lại, đôi mắt ầng ậc nước đang nhìn y, giống như đang nhìn tên cặn bã.
Gió đêm lùa vào từ ô cửa đã khuya không đóng, tấm rèm lắc lư, gian phòng tĩnh lặng, ánh sáng đung đưa qua mí mắt.
Nguyên Sách chớp mắt, từ từ nâng cánh tay bên thân, nâng được một nửa lại lơ lửng trên lưng nàng.
Khương Trĩ Y nghiêng đầu nhìn tay y, lại ngước mắt nhìn y.
Đối mắt với ánh mắt thúc giục, Nguyên Sách vứt qua một bên, tay buông xuống ba tấc, phủ lên mái tóc đen dài trên lưng nàng.
Không biết tại sao, lúc này chợt nhớ đến tấm lụa nước chưa từng sử dụng.
“Tay kia đâu?”
Tay còn lại cũng đưa lên.
“Ôm chặt chút.” Khương Trĩ Y ôm chặt cánh tay và thắt lưng y.
Giống như bị thủy triều ngọt ngào cuốn đi, Nguyên Sách ngừng hít thở, kết hầu khẽ động, ngước mắt nhìn không khí, từ từ siết chặt hai tay ôm lấy nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...