Đông viện trong phủ nhà họ Thẩm, Nguyên Sách khiêng “nhộng” trên vai đi vào trong viện. Dọc đường đi, Thanh Tùng thở hổn hển nhưng miệng vẫn luôn nói chớ phi lễ, chớ phi lễ, khiến hạ nhân gác đêm trong viện đều phải chạy hết phía dãy nhà sau.
Khương Trĩ Y nằm trên vai Nguyên Sách muốn nôn, đá cũng không đá nổi nữa, với cơ thể này của y, nàng còn đá nữa thì nàng càng đau, nên chỉ có thể mở miệng thở hổn hển, ương bướng chống cự: “… Phu quân của Khương Trĩ Y ta sao có thể là một kẻ phong lưu chứ… Ta tuyệt đối không chịu được cuộc sống hai tỷ muội chung một chồng! Nếu đời này không thể sống một đôi một đời, ta thà rằng ở một mình cả đời…”
Nói đến đây, nàng lại cảm thấy sống cô độc một mình thì hơi thảm quá, đầu dấu dưới lớp áo choàng khẽ lắc lắc, sửa lời: “Ta cũng không phải không sống thiếu huynh được… Cả thành Trường An có rất nhiều chàng trai vừa ý ta, gia đình giàu có, diện mạo đẹp như Phan An, tinh thông cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, ta chọn ai mà chẳng được…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Áo choàng dày như vậy nhưng vẫn không lấn át được tiếng cằn nhằn ồn ào của nàng.
Nguyên Sách lấy tay xoa vành tai như sắp mọc kén, bước chân xuyên qua hành lang ngày càng nhanh hơn. Y đẩy cửa sương phòng ra đi vào, để con nhộng trên vai xuống, tháo kén tằm bên ngoài ra.
Trước mắt bỗng được khôi phục ánh sáng, đầu óc Khương Trĩ Y choáng váng, nàng phải vịn vào thành giường mới đứng vững được, cơn hoa mắt chậm rãi biến mất, đang định nói với Nguyên Sách-
Đầu bỗng bị y quay phắt sang hướng khác.
Trên giường có một nam nhân trung niên, mặt trắng bệch như tờ giấy, ấn đường xanh đen, nhìn giống như một thi thể.
Khương Trĩ Y cúi đầu nhìn, sợ tới mức hồn bay phách lạc, nàng vội buông thành giường ra, nhảy về phía sau Nguyên Sách.
Nguyên Sách quay đầu lại, nhìn người vẫn chưa hết hoảng hốt, tay vẫn để trên ngực: “Thấy rõ chưa? “Người tình” của ta đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Trĩ Y chớp mắt, hơi thở dần bình ổn lại, nàng tò mò nhìn về phía chiếc giường, nhìn bàn tay nhăn nhúm, gầy như củi khô của người kia, hô hấp của nàng như ngừng lại.
Nhìn cùng lắm là ba bốn mươi tuổi, nhưng tay lại như của người sắp chết, khó có thể tưởng tượng được bên trong thân hình như củi khô này sẽ như thế nào,…
Khương Trĩ Y lạnh sống lưng, nàng rùng mình vội thu hồi ánh mắt, nàng cố gắng an ủi bản thân, ngửa đầu hỏi: “Đây là…”
“Nửa năm trước bị người Bắc Yết phục kích, vì——"
“Vì cái gì?”
Nguyên Sách quay đầu, y nhìn chằm chằm khuôn mặt xám xịt trên giường, khẽ cong khóe môi: “Vì bảo vệ ta nên bị trọng thương, trở thành người thực vật, phải dựa vào thuốc mới giữ được chút hơi thở.”
Lúc này, Khương Trĩ Y mới nhận ra trong sương phòng có mùi thuốc tanh nồng nặc, trong đó còn loáng thoáng có mùi thối.
Càng chú ý, dạ dày càng cảm thấy khó chịu, Khương Trĩ Y bịt mũi, lại nhận ra hành động này không ổn, nàng nới lỏng tay bịt mũi, ngó nhìn Nguyên Sách.
Nguyên Sách có vẻ không để ý, y khoanh tay quay người lại, chắn giữa nàng và giường: “Huyền Sách quân chia thành hai nhóm vào kinh, nhóm thứ hai hộ tống hắn vừa đến hôm qua, tất cả biên bản thông quan đều được ghi chép trong danh sách, nếu muội vẫn nghi ngờ ta có người tình gì đó, vậy có thể đi điều tra.”
Nói vậy, lúc trước y thật sự giống như lời phó tướng Nam nói sao…?
Khương Trĩ Y còn chưa suy nghĩ xong có nên tin hay không, nàng vừa ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt y nhìn từ trên cao xuống. Nàng nhíu mày trước: “Huynh nói gì vậy, nói cứ như ta là người cố tình gây sự ấy. Rõ ràng người nói có người tình cũng là huynh, bây giờ lại thay đổi, sao ta biết được nên tin ai!”
“Ta nói có người tình khi nào?” Đôi lông mày của Nguyên Sách nhướng lên.
“… Huynh ở đây nghiền ngẫm lại từng chữ một đi!” Khương Trĩ Y tức đến nỗi mặt đỏ bừng: “Cho dù huynh không chính mồm thừa nhận có người tình, vậy chuyện huynh làm vỡ miếng ngọc bội huynh luôn đeo trên tay thì sao, huynh định giải thích thế nào?”
Căn phòng rơi vào im lặng, Thanh Tùng vẫn luôn đứng ở ngoài không nhịn được lau mồ hôi thay cho công tử nhà mình.
Đúng đó, chuyện này nên giải thích thế nào, cho dù Đại La Kim Tiên đến đây cũng không thể giải thích được!
Thấy công tử bị hỏi đến cứng họng không trả lời được, Thanh Tùng đang lo sợ bất an, thì thấy Nguyên Sách lùi về sau mấy bước, y bước ra khỏi phòng với vẻ mặt lạnh lùng, rồi đi về phía thư phòng.
Lại nhìn vào phía trong, thấy quận chúa cao cao tại thượng dùng ngón tay ngọc ngà vừa nhỏ vừa dài chỉ vào bóng lưng công tử nhà hắn. Nàng không thể ngờ được, tức đến nỗi bốc khói: “… Huynh ấy cứ đi như vậy thôi sao?”
Thanh Tùng vội vàng tiến lên hòa giải: “Quận chúa, công tử thấy phòng này không sạch sẽ, sợ bẩn mắt người, mời người đi đến thư phòng tâm sự, mời người, mời người…”
Khương Trĩ Y phụng phịu vung tay áo choàng, đi ra ngoài.
Có thể kéo dài thêm được phút nào hay phút đó, có lẽ công tử sẽ nghĩ ra được cách. Thanh Tùng cúi đầu khom lưng, khuôn mặt tươi cười nói xin thứ lỗi, không ngờ quận chúa vừa đi vào thư phòng, vẻ mặt càng tồi tệ hơn.
Khương Trĩ Y nhếch môi, nàng đứng ở cánh cửa, tầm mắt chậm rãi lướt qua đồ trang trí quen thuộc trong phòng.
Thiếu một cái bình sứ cổ.
Cái bình phong suýt nữa làm vỡ đầu nàng.
Hai chữ “Yên Không” trên tường.
Mỗi một thứ đều là bằng chứng chứng tỏ y đối xử lạnh lùng với nàng.
Khương Trĩ Y nhìn về phía người quay lưng về phía cửa, hai tay chắp sau lưng, đứng trước cửa sổ không nói tiếng nào, nàng cực kỳ thất vọng, lắc lắc đầu: “Bỏ đi, huynh cũng không cần thiết phải giải thích… Tóm lại huynh làm vỡ tín vật là thật, trở về Kinh Thành hơn nửa tháng nhưng vẫn đối xử lạnh nhạt với ta là thật, cho dù không có người khác, nhưng huynh đã thay đổi rồi!”
Tay Nguyên Sách để sau lưng khẽ siết lại, giống như đã quyết định điều gì đó, y quay người về phía Khương Trĩ Y, cười lạnh một tiếng: “Ta thay đổi? Ta còn nghĩ rằng người thay đổi là muội đó. Nếu không đối xử lạnh nhạt với muội, sao biết được muội đi qua vạn bụi hoa, liệu có phiến lá nào dính thân không?”
“Thử ta cái gì chứ?” Khương Trĩ Y lơ mơ: “Ta đi qua vạn bụi hoa khi nào…”
Nguyên Sách nhìn nàng với ánh mắt phán quyết, vẫy tay với Thanh Tùng: “Lấy danh mục lễ vật sinh thần năm nay của quận chúa đến đây.”
Thanh Tùng cũng sững sờ, lập tức vâng hai tiếng, rồi ngoảnh lại lấy một tấu chương rất dài trong tủ ra, hắn giao đến tay Nguyên Sách.
Hai ngày nay nghiên cứu nên tặng lễ vật gì cho quận chúa, Mục tướng quân thu thập được danh mục lễ vật này rồi đến bẩm báo.
Một tay Nguyên Sách giữ gáy tấu chương, y hất cằm: “Đọc từ đầu.”
Thanh Tùng nhìn quận chúa không hiểu đang xảy ra chuyện gì, hắn do dự giành lại tấu chương, tìm cái “đầu” kia.
Kéo dài một lần, hai lần, ba bốn năm sáu bảy tám lần, chín lần, mười lần… Thanh Tùng kéo liên tục, từ đầu thư phòng này đến đầu thư phòng kia, chạm đến tường vẫn chưa hết, hắn lại cúi người quấn vòng lại…
Khương Trĩ Y nhìn trân trân không nói lên lời, rốt cuộc tấu chương có thể kéo dài đến đâu vậy?
Thanh Tùng hắng giọng, dáng vẻ nghiêm chỉnh, cất cao giọng: “Đại công tử Vương gia, một đôi Dương Chi Ngọc Như Ý, Tứ công tử Lý gia, một chiếc gối sứ hoa mẫu đơn thời nhà Tống, mười cuộn vải màu xanh ngọc…”
Khương Trĩ Y: “…”
“Nhị công tử Triệu gia, một tấm bình phong có đan tranh hoa điểu và ngà voi——!”
“Tam công tử Trương gia, một bộ ấm trà, chén trà lưu ly hoa văn màu xanh biếc——!”
“Thất công tử Chu gia, một chiếc quạt tay gấm Tô Châu có hình hoa thêu, một bàn cờ được làm bằng gỗ tử đàn, một bộ cờ vây bằng bạch ngọc——!”
…
Tiếng đọc vang lên liên tục, ánh mắt Nguyên Sách nhìn người đối diện càng ngày càng áp bách, mãi đến khi Khương Trĩ Y bị nhìn không chịu nổi thì cố trốn đi ánh nhìn của y.
Nàng né tránh, nhưng lại nhận ra không có gì cần phải chột dạ, Khương Trĩ Y nhíu mày quay lại, nàng hất cằm lên: “Huynh đừng trả đũa ta, sinh thần ta, ta nhận một chút lễ vật thì sao?”
Vải xanh ngọc gì đấy cũng chỉ để che cửa sổ, gối sứ cũng chỉ để gác chân, cùng lắm là không dùng, cất vào phòng không cho chúng thấy ánh mặt trời là được!
Nguyên Sách lạnh nhạt liếc nàng: “Ta chinh chiến bên ngoài, đừng nói đến chuyện cô nương, đến cả thỏ rừng săn được, ta cũng không có tâm tư xem là đực hay cái. Còn muội lại ở Kinh Thành hưởng thụ, đưa đẩy với những công tử thế gia đó, không hề kiêng kị, muội giải thích thế nào?”
Khương Trĩ Y há miệng, nghẹn họng không nói được gì.
Hình như trước đó là nàng nhất thời thấy hứng thú nên nhận những lễ vật của các công tử thế gia đó, quả thật không tránh hề kiêng kị. Rõ ràng nàng đối xử với y rất cẩn thận, nhưng tại sao lại không chú ý đến chuyện này…
Hơn nữa lúc sinh thần nàng, Huyền Sách quân đang trên đường trở lại Kinh Thành, tại sao Kinh Trập cũng không nhắc nhở nàng?
Nguyên Sách vung tay lên bảo Thanh Tùng thu hồi danh mục lễ vật lại, y nhìn người trước mặt không nói lời nào.
Nhắc đến chuyện này, y thật sự muốn hỏi rõ ràng thay huynh trưởng của mình——
Nguyên Sách cười khẽ: “Không biết… Trong những công tử này, nhà người nào giàu nứt vách, người nào có diện mạo như Phan An, người nào tinh thông cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú?”
“…”
Một lúc lâu sau, Khương Trĩ Y vẫn không nói gì, nàng buồn bực giậm chân: “Dù sao ta không thẹn với lương tâm, nếu ta thay lòng, có thể sống cuộc sống hưởng thụ thì cần gì đi theo huynh lâu như vậy?”
“Vì vậy…” Nguyên Sách mở to mí mắt: “Không thử thì sao biết được?”
Khương Trĩ Y khó hiểu nhìn y, nàng lặp lại lời y mấy lần, mới mơ hồ hiểu được.
Chỉ vì đêm trước ngày vào Kinh Thành nghe thấy chuyện nàng nhận lễ vật của những công tử thế gia, nên sau khi về Kinh Thành, y cố tình lạnh nhạt với nàng, định dùng cơ hội này để thử tình cảm của nàng sao?
Hoang đường!
Quả thực… Rất hoang đường!
Khương Trĩ Y vừa sợ vừa khó hiểu, tạm thời cũng không biết nên tức hay nên cười, gương mặt tái xanh: “Huynh, huynh nghi ngờ ta đến mức này…”
Thanh Tùng vội vàng lặng lẽ nháy mắt với Nguyên Sách.
Đây là đang muốn dỗ đó, người mau nói vài lời dễ nghe đi!
Nguyên Sách nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang chuẩn bị nói ra điều gì đó, một lúc lâu sau, y nhìn trăng lưỡi liềm trên bầu trời, nặng nề nói: “Ai bảo có người…”
“Hoa nhường nguyệt thẹn.”
“Chim sa cá lặn.”
“Sắc nước hương trời.”
“Hào hoa phong nhã.”
Khương Trĩ Y không kịp phòng bị, nàng sững sờ, trái tim đập liên hồi.
“Đi đến đâu cũng khiến người khác chú ý, khiến người người nhung nhớ” Nguyên Sách chậm rãi quay đầu lại, cách đó một trượng, hai má thiếu nữ đỏ lên, nàng sờ vành tai nóng bừng của mình.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh đèn trong phòng bỗng nhấp nháy, không khí yên lặng bỗng gợn sóng.
Trong nháy mắt, hai người nhìn nhau rồi đồng thời rời mắt đi.
Nguyên Sách khụ một tiếng: “Nói tóm lại——”
Khương Trĩ Y lặng lẽ vểnh tai lên.
“Qua khoảng thời gian quan sát này, ta tin tấm lòng của muội chưa thay đổi…” Nguyên Sách chắp tay, y nhướng mày: “Khương Trĩ Y, chúc mừng muội đã thông qua thử thách của ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...