Tại tòa nhà phía Đông trong phủ nhà họ Thẩm, Mục Tân Hồng từ phủ Vĩnh Ân Hầu trở lại, xách đao vui sướng tiến vào thư phòng, chắp tay hành lễ với người đang ngồi trước bàn, vừa định cất tiếng, Nguyên Sách đã giơ tay ra hiệu dừng lại.
Mục Tân Hồng cảnh giác ngừng lời đang định nói, nhìn xung quanh, không thấy trong phòng có ai khác thì mới quay đầu ngước mắt nhìn lên.
Vốn dĩ miếng ngọc bội đã được sửa đến bước cuối, bây giờ đúng lúc đến bước quan trọng nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên cạnh bàn, Thanh Tùng đang giúp Nguyên Sách một tay, nín thở dùng kẹp gắp một mảnh nhỏ không dễ gì mới tìm thấy tối qua đặt lên, sợ rằng chỉ cần mình thở nhẹ một hơi cũng sẽ khiến ngọc bội vỡ tan.
Thầm đếm mười mấy số để chờ keo khô, cuối cùng ngọc bội cũng đã thành hình.
Bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Mục Tân Hồng hơi run rẩy, ý cười trên mặt ngày càng rõ hơn.
Nguyên Sách nhìn miếng ngọc bội đầy vết nứt trước mặt, thở phào một hơi, nhắm mắt dựa vào ghế, xoa cổ rồi hất cằm nói: “Nói.”
Mục Tân Hồng: “Bẩm thiếu tướng quân, lễ vật đã được tặng xong, quận chúa cũng nể mặt nhận quà, đúng là đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.”
Đêm qua Thanh Tùng đề nghị tặng thứ gì đó đặc biệt, thứ mà những công tử thế gia kia không thể nào có được, Mục Tân Hồng đột nhiên nghĩ ra một ý, nhớ lại lúc quận chúa đến doanh trại tìm thiếu tướng quân đã từng rất hứng thú với thanh kiếm của thiếu tướng quân.
Lấy bảo kiếm làm quà chắc là đủ đặc biệt đúng không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy công tử thế gia kia làm gì có bảo kiếm mà tặng!
Dù có được một thanh bảo kiếm, cũng đâu thể lấy ra một rương bảo kiếm đúng không?
Một người muốn có, một người có sẵn, đúng là một đôi do ông trời tác hợp, nhất định thành công rực rỡ!
Mục Tân Hồng vui vẻ giơ ngón cái: “Thiếu tướng quân cứ yên tâm, một rương bảo kiếm khiến người ta hâm mộ thế này, nhất định sẽ lấy được lòng quận chúa.”
Vừa dứt lời, một binh lính được phái đến cổng phủ Vĩnh Ân Hầu hấp tấp chạy vào: “Báo!!!”
“Thần nói mà.” Mục Tân Hồng vỗ đùi: “Có phải quận chúa đưa thư đến, muốn gặp thiếu tướng quân rồi đúng không?”
Binh lính kia nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Mục Tân Hồng, ngập ngừng cúi đầu: “Bẩm báo thiếu tướng quân, tiểu nhân chưa đợi được thư của quận chúa, mà thấy cả rương kiếm bị người ta ném ra ngoài, cả hầu phủ đột nhiên bị giới nghiêm, bị bao vây chặt chẽ, ngay đến cả con ruồi cũng không thể lọt vào…”
Đêm khuya vắng vẻ, ánh đèn leo lắt trong chốn khuê phòng, Khương Trĩ Y mặc áo trong màu trắng, gục đầu ôm gối ngồi trên giường nhỏ, ngồi im không động đậy như thế từ giờ Tuất đến giờ Hợi.
Cốc Vũ gác đêm nhìn thấy đầu nàng chậm rãi gục xuống cũng không dám lên tiếng thúc giục.
Sáng nay nhận được rương kiếm kia, quận chúa vừa tức vừa bất ngờ, nàng ta lập tức an ủi quận chúa, nói rằng rương kiếm kia chỉ là để nhắc nhở quận chúa không được đến làm phiền nữa, chỉ cần quận chúa và thiếu tướng quân nhà họ Thẩm kia ai đi đường nấy, nhất định là sẽ không có chuyện gì.
Kết quả quận chúa vừa nghe xong lại hoang mang, hoảng hốt, dù không tức giận nữa nhưng lại trở thành dáng vẻ như bây giờ, buồn bã ủ dột cả ngày trời.
Cốc Vũ nghĩ cả buổi tối nhưng không nghĩ ra cách nào để khuyên quận chúa, bầu không khí càng lúc càng rơi vào bế tắc, đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng “meooooo…”
Con mèo nhỏ của quận chúa đột nhiên hướng về phía cửa sổ kêu một tiếng.
“Suỵt.” Cốc Vũ vội vàng vuốt lông nó, Hổ Hổ ngoan, đừng làm ồn quận chúa.”
“Meoooo meoooo…” Con mèo nhỏ bỗng giãy dụa, ngẩng cổ kêu lớn tiếng hơn, dù vuốt ve thế nào cũng không thể làm nó dừng lại.
“Quận chúa, hình như Hổ Hổ đói rồi, nô tì mang nó ra ngoài trước…”
Đầu giường bên kia, cuối cùng Khương Trĩ Y cũng có chút động tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang: “Ngươi cũng ra ngoài đi, tối nay không cần gác đêm nữa.”
“Không phải ngươi nói rồi sao, huynh ấy sẽ không trực tiếp đến đây để giết ta, chỉ là cảnh cáo ta đừng đến làm phiền huynh ấy nữa thôi.”
Cốc Vũ cúi đầu nhìn xuống đất, tự biết hôm nay mình lỡ lời, làm quận chúa chướng mắt, mà con mèo trong lòng xù lông kêu không dứt, nàng ta chỉ đành vội vàng lui ra ngoài.
Khương Trĩ Y ngồi một mình trên giường nhỏ, lại gối cằm lên chân, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên chăn.
Đang ngẩn người, đèn trong phòng lóe lên rồi chợt vụt tắt.
Khương Trĩ Y ngây ra một lát, quay đầu lại, nhìn về phía hướng gió phát ra, phát hiện một cánh cửa sổ chưa được đóng lại.
Vừa định lên tiếng gọi người, lại nghĩ đến những lời an ủi của đám người phiền phức kia, cuối cùng lại im lặng, thả chân bước xuống giường, đi giày đến bên cửa sổ.
Còn chưa đi đến trước cửa sổ, một luồng gió đã thổi đến, cửa sổ đột nhiên bị mở ra, một bóng đen nhảy vào.
Khương Trĩ Y bị dọa ngây người, tiếng hét còn chưa kịp ra khỏi miệng, một tia sáng lóe lên, người đến đã lập tức đứng trước mặt nàng, bịt miệng nàng lại.
Khương Trĩ Y bị xô vào, lảo đảo lùi về sau mấy bước, sau lưng tựa vào một bức tường khá vững, trong lúc hoảng hốt cuối cùng cũng nhận ra, không phải cửa không đóng mà là bị người khác mở ra.
Không phải cữu phụ đã nói nhà này không thể bị công phá sao?
Khương Trĩ Y vừa sợ hãi vừa hoang mang ngẩng đầu lên, đột nhiên đối diện với một khuôn mặt hết sức quen thuộc.
Vừa thả lỏng, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, nàng nhìn người đang mặc đồ đen trước mặt, càng sợ hãi mở to mắt giãy dụa.
Nguyên Sách bịt miệng nàng, một tay khác nắm cổ tay nàng, đầu gối chặn phía trước, cố định hai chân nàng.
Chớp mắt, cả người Khương Trĩ Y bị cố định lại, chỉ còn hai mắt là có thể tự do hoạt động, nàng liều mạng chớp mắt để tố cáo.
Nàng chỉ ở nhà đau lòng một mình, đâu có ngăn cản chuyện tốt của hắn với người mới, có cần phải đến tận nơi để diệt cỏ tận gốc thế này không?
Do dù không nể tình nghĩa cũ, chẳng lẽ đến cả thân phận quận chúa này hắn cũng không để vào mắt sao?
Đôi mắt của người trước mặt như chứa trăm ngàn lời nói, mái tóc đen bóng rơi xuống theo cử động, đôi gò má phiếm hồng, tóc mai ẩm ướt, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào lòng bàn tay hắn, hô hấp của Nguyên Sách hơi gấp gáp, cúi đầu nhìn khoảng cách giữa hai người, bên tai vang vọng giọng nói của Thanh Tùng.
Quận chúa và đại công tử đã từng định chuyện chung thân, tính ra quận chúa còn là quả tẩu của công tử, chuyện này chẳng phải là trái với luân thường đạo lý hay sao…
Vốn chỉ là chiêu thức khống chế kẻ địch thông thường, nhưng lòng bàn tay y lại truyền đến cảm giác tê dại, ngón tay Nguyên Sách hơi cuộn lại, chầm chậm lùi lại, đè thấp giọng: “Muội không hét lên, ta sẽ buông tay.”
Trái tim Khương Trĩ Y đập bình bịch, căng thẳng nuốt nước bọt, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, gật đầu.
Nguyên Sách cũng chầm chậm buông tay.
Khương Trĩ Y hít sâu một hơi, vừa hé môi, còn chưa nói được nửa chữ…
Bàn tay vừa thả lỏng lại bịt miệng nàng.
Khương Trĩ Y: “…”
Nguyên Sách: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, tiếng gió động bên rèm như thể cũng ngừng lại.
Dù huynh trưởng có nhìn thấy thì cũng đành, bởi y không cố tình mạo phạm, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nguyên Sách thở một hơi sâu, nhẹ giọng nói: “Được, vậy muội nghe ta nói.”
Khương Trĩ Y đáp lại với một ánh mắt bực bội.
Mọi việc đến tận hôm nay, nàng và y còn có gì để nói?
Nguyên Sách tránh ánh mắt nàng, nhìn tường ấp úng chuẩn bị một lúc mới lên tiếng một cách rất không tình nguyện: “Người hôm qua được đón về phủ là phó tướng bên cạnh ta ở biên quan.”
Khương Trĩ Y ngây người, sau đó ánh mắt chấn động _____ vậy mà huynh dám làm vậy với phó tướng của mình!!!
Nguyên Sách: “Phó tướng là đàn ông.”
______ Đến cả đàn ông cũng không tha!
Nguyên Sách đen mặt, rít lên một câu từ kẽ răng: “Chỉ là phó tướng, không có quan hệ bất chính gì cả.”
Ánh mắt Khương Trĩ Y hơi lóe lên, cau mày, mũi phát ra âm thanh giận dữ ____ huynh lừa trẻ con ba tuổi đấy hả?
Nguyên Sách nhắm mắt để bình tĩnh lại, sau đó mở mắt ra nhìn bàn tay không thể buông ra của mình, tóm lấy cổ tay nàng nhấc lên, để tay nàng đặt trên eo mình.
Thấy tay mình bị ép tiến vào khe hở trên đai lưng của hắn, một ngọn lửa dâng lên từ chân đến đầu nàng, thiêu đốt toàn bộ cơ thể Khương Trĩ Y, nàng mở to mắt một cách hoảng loạn, liều mạng rút tay về.
Đang muốn làm gì vậy?
Đã có người mới rồi lại còn muốn tiếp xúc da thịt với nàng sao?
Y nghĩ nàng là ai chứ?
Ngón tay chạm vào thứ gì đó cưng cứng, ngón tay đang vặn vẹo muốn cử động của Khương Trĩ Y đột nhiên ngừng lại, nàng ngước mắt lên nhìn với ánh mắt nghi ngờ.
Nguyên Sách: “Cầm lấy.”
Khương Trĩ Y thử chạm vào món đồ đó, sau đó chần chừ chớp mắt, men theo bên cạnh sờ vào.
“...Đừng sờ nữa…” Nguyên Sách giữ chặt cổ tay nàng, đè nén ngọn lửa trong đáy mắt: “Lấy ra.”
Dọa gì mà dọa chứ, bây giờ ai mới là người không có đủ tay để dùng?
Khương Trĩ Y lườm hắn, rút thứ đồ cứng cứng sần sùi đó ra, vừa cúi đầu nhìn, thế mà lại là miếng ngọc bội hình trăng lưỡi liềm có chữ “Y”.
Chỉ là miếng ngọc được chắp vá rất miễn cưỡng, bên trên đầy vết nứt, không phải là ngọc bội láng mịn không chút tì vết như ban đầu.
Nhìn đi nhìn lại, ánh mắt Khương Trĩ Y dần ảm đạm, lông mi khẽ chớp, rồi cứ thế nước mắt rơi xuống.
“...” Bàn tay đang khống chế nàng của Nguyên Sách chậm chạp buông lỏng.
Thấy người trước mắt nắm chặt ngọc bội, đôi mắt vẫn còn sưng nhìn chằm chằm vào chữ “Y” xiêu vẹo trên miếng ngọc, nước mắt lấp lánh tràn đầy khóe mắt mà vẫn cố dằn lòng không để rơi xuống, càng nhìn càng thấy đáng thương.
Dù sao cũng là y mượn danh huynh trưởng để đập nát tín vật mà huynh trưởng coi như trân bảo.
Nguyên Sách nghiêng đầu nhìn màn đêm đen đặc ngoài cửa sổ, miệng mở ra lại khép lại, ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, đã sửa xong rồi, đừng khóc nữa.”
Khương Trĩ Y rưng rưng ngẩng đầu: “Sửa xong thì cũng có tác dụng gì đâu? Dù có sửa được miếng ngọc bội này, cũng không sửa được trái tim ta…”
“...”
“Từ xưa đến nay gương vỡ lại lành, nhưng dấu vết còn đó, dù có cố ghép lại, cũng chẳng còn là chiếc gương của ngày xưa… Ta biết, A Sách ca ca của ta đã không còn nữa…”
Trái tim Nguyên Sách đập mạnh, ánh mắt sắc bén nhìn xuống.
Khương Trĩ Y dường như không hề chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt hắn, nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, nhắm mắt quay đầu ra chỗ khác: “Vậy ta cứ coi như huynh ấy chết trận nơi sa trường, nếu người trở về hôm nay là người khác thì tốt rồi, huynh đi đi, còn không đi, người mới kia của huynh sẽ sốt ruột đấy…”
“...”
Y muốn nói chuyện này một cách rõ ràng tại đây.
“Được, vậy thì đem muội đi gặp “người mới” kia.” Nguyên Sách cử động cổ, kéo rèm bên tay và xoay người trước mặt.
Khương Trĩ Y lảo đảo xoay ba vòng tại chỗ, trong nháy mắt, nàng bị bọc thành cái kén, lại thấy một tấm áo choàng trùm lên, trước mắt tối đen, trời đất đảo lộn, bị người khiêng ra ngoài bằng một tay.
“Huynh, huynh muốn đem ta đi gặp… Lẽ nào huynh muốn ta và người đó như hai hoa chung một đài, để huynh hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc khi có nhiều thê tử hay sao?” Khương Trĩ Y không dám tin vào những gì mình nghe được, tức nổ đom đóm mắt, đá Nguyên Sách từ trong lớp bọc: “Đời này Khương Trĩ Y ta dù có là mẫu đơn, nguyệt quý hay hải đường, quyết cũng không làm hai hoa chung một đài!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...