Bà ta đã chứng kiến tất cả những gì đã xảy ra và toàn bộ sự thật... Chỉ là, khi Vân Nguyệt bị oan uổng thì bà ta lại không đứng ra xác nhận.
"Mộ Thanh Lương có thể sống tới bây giờ, chắc hẳn cô ta đã lén lút nuôi không ít kho máu." Vân Nguyệt như không để ý đến biểu hiện của đối phương, nhàn nhạt nói, "Nếu con nhớ không nhầm thì đây là ngành công nghiệp bất hợp pháp. Nếu những chuyện này bị lộ ra, sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến sự nghiệp của cô ta."
"Cho nên cô muốn thế nào? Kiện cô ta? Bằng chứng đâu?"
Bằng chứng phương diện lời nói, bây giờ chẳng qua là vừa mới bắt đầu, cô còn chưa chuẩn bị đầy đủ nhưng cơ bản là đã nghĩ xong phương hướng rồi.
Cho dù có tìm được nhân chứng năm đó thì sức thuyết phục và ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hữu ích nhất là Yến Nhược Ngọc.
Vân Nguyệt nhìn vào mắt đối phương, nói thẳng: "Con hi vọng cô có thể giúp con."
Có sự giúp đỡ của Yến Nhược Ngọc, mọi chuyện sẽ dễ làm hơn, dễ dàng vạch trần sự việc năm đó, tiếp sau đó nữa tìm kiếm bằng chứng vi phạm pháp luật của Mộ Thanh Lương trong những năm gần đây. Đến lúc đấy, hình tượng nữ minh tinh giàu sang phú quý và nữ thần thanh khiết trong làng giải trí của Mộ Thanh Lương sẽ tức khắc biến mất trước mặt mọi người.
Hủy hoại sự nghiệp, ly gián tình cảm, kéo cô ta từ đỉnh cao danh vọng rơi xuống vực thẳm.
Làm được những thứ này, mới có thể miễn cưỡng bỏ qua ân oán năm đó.
Tuy nhiên, trên mặt Yến Nhược Ngọc chẳng qua chỉ là tự phụ cười nhạt: "Chu Vân Nguyệt, cô không khỏi quá ngạo mạn rồi, dựa vào đâu mà tôi phải đứng về phía cô."
Dựa vào cái gì.
Đương nhiên là dựa vào thân phận hiện tại của Vân Nguyệt.
Một người là phu nhân tương lai và một người chỉ là dâu cả bình thường của nhà họ Yến, nhìn vào cũng biết đâu mới là sự lựa chọn có lợi nhất.
Yến Nhược Ngọc trời sinh bản tính kiêu căng ngạo mạn, coi thường người khác, mạnh mẽ cưỡng ép có thể dẫn tới hiệu quả ngược lại.
Cho nên Vân Nguyệt không thúc giục, cuối cùng cô chỉ nói cô hy vọng bà ta có thể cân nhắc hơn thiệt thật tốt.
. . .
Vân Nguyệt không nhúng tay quá nhiều vào việc trang trí sinh nhật của nhà họ Yến, nhưng nếu cô muốn nhúng tay thì Yến Nhược Ngọc chẳng có quyền gì để mà từ chối cả.
Cô cứ bình thản biểu lộ ý nghĩ của mình, để cho đối phương có đủ thời gian để cân nhắc.
Yến Nhược Ngọc chắc chắn đã ôm thái độ hoài nghi hỏi qua Yến Thiên, Vân Nguyệt không biết anh biết gì hay nghĩ gì, ban đêm hai người họ gọi điện cho nhau, anh tùy ý nhắc tới: "Em muốn quà gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người khác ở nước ngoài, mỗi ngày khi gọi về họ cũng chỉ nói về những chuyện bình thường với nhau.
"Anh cứ tập trung đi công tốt cho tốt đi, không cần phải chuẩn bị quà cho em làm gì." Giọng Vân Nguyệt khôn khéo hiểu chuyện, “Một hai phải nói, em chỉ muốn anh hai trở về sớm hơn."
Đầu bên kia khẽ cười.
Vân Nguyệt ở bên này thể hiện với anh, ôn hòa tùy ý như vậy.
Có thể dưới gió êm sóng lặng ấy, là tâm tư mãnh liệt.
. . .
Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng gần đến lúc《 Kiếm Tâm》công bố kết quả.
Anh Triệu không liên hệ nhiều với Vân Nguyệt, chỉ biết lịch trống của Vân Nguyệt cũng rất bận, nhưng không biết cô đang bận việc gì, tranh thủ tìm một ngày hẹn cô đến công ty để bàn công việc của đoàn phim《 Kiếm Tâm》.
Anh Triệu đã chuẩn bị đầy đủ để Vân Nguyệt đóng một vai phụ nhỏ trong đó, nói lải nhải rồ vẽ cho cô một cái bánh nướng giải thích phương hướng phát triển trong tương lai. Vai phụ tốt và vai phụ cũng hay, cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ, là vàng thì cuối cùng vẫn sẽ sáng.
Là một IP lớn, 《 Kiếm Tâm》 bắt đầu nóng lên từ buổi casting, bên phía Mộ Thanh Lương thậm chí còn nhận định sẵn vai nữ chính, fan của cô ta cắt ghép những tấm poster của cô ta thành các video ngắn, làm nhiều tuyên truyền.
Tình hình hiện tại, là đang chờ thông báo chính thức về kết quả cuối cùng từ phía 《 Kiếm Tâm》.
"Anh đã tính toán tốt cho em. Sau khi chúng ta diễn bộ này xong, lại đóng một vài quảng cáo nhỏ cùng các chương trình tạp kỹ để làm em nổi tiếng hơn." Anh Triệu tính toán, "Để anh nghĩ xem em phù hợp với loại chương trình tạp kỹ nào… Nếu là thức ăn ngon, không được, nếu là tình yêu ..."
"Yêu cũng không được."
"Sao thế?"
"Em đã kết hôn rồi."
"???"
Anh Triệu vẫn không tin, "Không phải chứ, em trêu đùa anh bao lâu rồi? Em thực sự cho rằng anh là đồ ngốc dễ lừa gạt à."
Vân Nguyệt ngồi trên ghế, hai tay chống trên mặt bàn, mu bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh đẹp, làm ra dáng vẻ vô tội, "Em không có nói dối anh, em thật sự đã kết hôn."
"Với ai?"
"Yến Thiên."
Anh Triệu trầm ngâm thở dài.
Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy?
Cô giả ngu sao? Sao ngày nào cô cũng nói nhảm một chút vậy?
"Nếu em kết hôn với nhị thiếu gia rồi." Lão Triệu vừa cười vừa đáp: "Anh vẫn còn chưa nói chuyện yêu đương với Yến Nam Phong đâu."
"..."
Vân Nguyệt im lặng.
Cô phải giải thích chuyện này thế nào để đối phương tin rằng mình không nói láo đây.
"Anh Triệu à, anh chớ không tin." Vân Nguyệt than thở, “Anh lại còn nói yêu thiếu gia Nam Phong nữa, càng làm em thấy khó xử hơn.”
"Không phải chúng ta đang nói đùa sao?" Lão Triệu cười khúc khích, "Anh đã đặt lời ở đây, nếu em có thể như vậy anh cũng không chịu yếu thế."
"..."
Không đến mức, không đến mức.
Suy cho cùng cũng là quan hệ hợp tác, cô không muốn để anh Triệu phải lưu lạc như vậy.
Còn muốn tiếp tục nói chuyện, Vân Nguyệt đúng lúc nhận được cuộc gọi từ Yến Thiên.
Bây giờ anh đang ở nước ngoài, gọi tới Trung Quốc là buổi sáng nhưng chỗ anh mới chỉ tầm rạng sáng.
Để thuyết phục anh Triệu, Vân Nguyệt không né tránh trả lời Yến Thiên.
Sau chuyến công tác, hầu như ngày nào cô và Yến Thiên cũng gọi điện thoại cho nhau.
Nội dung trò chuyện không sến súa như những cặp đôi khác, nghĩ lại thì chỉ là miêu tả sơ qua cuộc sống của nhau, phần lớn thời gian là anh nghe cô nói, anh cũng không nói nhiều, thi thoảng một lần nói qua loa bữa cơm này khó ăn quá.
Còn không bằng quán đồ Pháp lần trước đi ăn với cô ở trong nước
Lần đó cô mời khách, không rõ anh ăn được bao nhiêu, có lẽ… ăn uống cũng còn tùy tình cảnh?
Một lúc sau cuộc gọi mới được kết nối, anh Triệu ngồi đối diện với cô hỏi: "Ai gọi đến thế?"
"Chồng em, Yến Thiên."
"Em thôi đi."
"..."
Vẫn cứ không tin, Vân Nguyệt chỉ biết bất lực, nhẹ giọng hướng về phía bên kia "A lô" một tiếng.
“Chu Chu.” Cách mười nghìn cây số, giọng nói Yến Thiên khàn khàn lại trầm thấp, “Tuần sau anh sẽ về.”
"Ừm... được."
"Chuyện quay phim đã sắp xếp xong xuôi cho em rồi, em là nữ chính."
Tuy rằng như mong đợi, nhưng Vân Nguyệt vẫn có chút kinh ngạc, cô mím môi, "Cám ơn..."
Cô không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn.
Thực sự biết ơn anh.
Nhưng một câu nói cảm ơn, giống như lông ngỗng vậy, không có chút trọng lượng nào, cô dừng lại chốc lát, tăng thêm giọng: "Cám ơn anh hai, anh hai vất vả rồi."
"Chỉ cảm ơn nói miệng thôi à?"
"Hả?"
Đầu dây bên kia im lặng.
Vân Nguyệt nghĩ, cô không có nói gì sai, nhưng người ở đằng kia có ý gì...
Chỉ cảm ơn nói miệng, có nhẹ quá không? Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy như vậy.
Nếu nhà sản xuất quan tâm đến lợi ích, muốn kiếm tiền lợi nhuận như thế thì thuận tiện cho cô chơi thôi… Nhưng đổi lại chỉ là một lời cảm ơn, thật sự quá nhẹ nhàng rồi.
Nhưng Vân Nguyệt không có gì khác để cảm ơn, cô ngập ngừng gọi, "Anh hai..."
Cô còn đang suy nghĩ lung tung, nhưng Yến Thiên ngược lại không để ý đã thay đổi chủ đề, nói: "Lần này anh trở về sẽ mua một món quà."
"Hả?" Vân Nguyệt ngạc nhiên, "Quà gì?"
"Em đoán xem?"
"Cái này, làm sao em có thể đoán được."
"Là một món mà vợ chồng thường xuyên mang, em nghĩ là gì?"
"..."
? ? ?
Món quà giữa vợ chồng thường xuyên mang, là thứ gì ?
Đột nhiên, đầu óc Vân Nguyệt nảy ra điều cô không nên nghĩ đến, suy nghĩ ong ong bùng nổ, những ngón tay vuốt ve gò má đang dần nóng lên.
Giữa vợ chồng, thường xuyên đeo, dường như chỉ có bao cao su.
Chẳng qua là tại sao món quà này lại phải mua ở nước ngoài.
"Anh hai..." Vân Nguyệt khẽ cắn môi, "Trở về rồi nói đi."
Có một số việc cô chưa sẵn sàng, nếu muốn làm thì ít nhất cũng phải đợi anh quay về xem...
Sau một thời gian xa cách, không ngờ bản tính đàn ông của anh lại bộc lộ ra.
“Được rồi.” Yến Thiên không để ý đến sự kỳ lạ bên phía cô, “Gần đây còn có chuyện gì không?
“À… Không có.” Vân Nguyệt nhìn anh Triệu đối diện, đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Ồ… Cái đó, anh có thể nói vài lời với người đại diện của em được không?
"Sao thế, anh ta bắt nạt em à?"
"Không, anh ta chỉ muốn làm quen."
Anh Triệu khuôn mặt sững sờ phía đối diện nhìn Vân Nguyệt, đưa điện thoại lên tai.
Sau đó, anh ta nghe được giọng nói chân thật của Yến Thiên: "Xin chào."
"... ???"
Anh Triệu đầu óc trống rỗng.
"Xin hãy chăm sóc cho Chu Chu."
Giọng nói của người đàn ông trầm lặng, nhưng khi gọi "Chu Chu", lại lộ ra chút dịu dàng.
Anh Triệu phản ứng rất nhanh, vội vàng đáp lại: "Nào có nào có, nhị thiếu gia sao lại nói..."
Anh không nói nhiều, chỉ là mấy câu ngắn ngủi, đã khiến anh Triệu sợ mất mật.
Đó thực sự là Yến Thiên.
Sau khi cúp máy, anh vẫn còn ngây người hồi lâu, đầu óc cứng đờ, hai tròng mắt khó tin nhìn cô bé trước mặt, "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra..."
Vân Nguyệt buông tay: "Em đã nói rồi nhưng anh có tin đâu."
"Sao mà em làm anh tin được chứ?"
"Nhưng, vừa rồi anh bảo là nếu em kết hôn với Yến Thiên, anh sẽ tìm Yến Nam Phong để yêu mà."
"..."
"Yến Nam phong đã có bạn gái, nếu thực giống như lời anh nói, có thể Mộ Thanh Lương sẽ không buông tha cho anh đâu.”
Anh Triệu khóc không ra nước mắt.
Anh ta nào phải đã nuôi dưỡng một đóa hoa yêu kiều, anh ta rõ ràng là đã nuôi một tiểu tổ tông.
Vẫn là tiểu tổ tông có thể mang lại phúc lành cho anh ta.
Nếu bọn họ thật sự kết hôn, anh ta sẽ không phải vội vàng bám víu lấy nữa.
"Nếu em là vợ cậu ấy, không phải vai nữ chính của "Kiếm Tâm" đã trong tầm tay sao?" Anh Triệu nóng lòng hỏi: "Em đã nói cho cậu ấy biết chưa?"
Vân Nguyệt gật đầu, Yến Thiên hứa với cô rằng sẽ giúp đỡ, nhưng cô không biết là đến mức độ nào.
Cô giơ ngón tay chỉ vào máy tính bảng trước mặt, trên màn hình là trang chính của Weibo.
Top tìm kiếm nóng đầu tiên: Kiếm Tâm, cố định vai nữ chính.
Thấy vậy, trong lòng Vân Nguyệt nhẹ nhõm, phun ra hai chữ: "Ổn định."
Anh Triệu lòng như lửa đốt, cầm lấy máy tính bảng nhìn một cái.
Đó là thông tin chính thức được thông báo bởi《 Kiếm Tâm 》——
Nữ chính không phải Mộ Thanh Lương, cũng không phải Nguyễn Vãn Vãn, mà là Vân Nguyệt.
Điều kỳ lạ là các bình luận bên dưới êm dịu đến lạ thường, không còn những acc clone như trước tung tin đồn gương mặt của Vân Nguyệt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ, không ai đặt câu hỏi về chủ đề phủi sạch Mộ Thanh Lương, cũng không ai nghi ngờ liệu vai diễn này có gì sai sót hay không.
Các bình luận đã được kiểm soát tốt, trong như nước: 【Ủng hộ chị Vân Nguyệt! 】
【Em gái đẹp quá, mong chờ tác phẩm mới.】
Thật tốt khi có người làm chỗ dựa, ngay cả công việc sau này cũng sẽ được hoàn thiện thật tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...