Động lòng với ánh trăng

Việc đã đến nước này, Mộ Thanh Lương vẫn còn muốn làm mọi thứ nhằm có thể duy trì hình tượng thiên kim thục nữ ngày xưa của mình, cô ta liều mạng sắp xếp lời nói cho hợp lý, nhưng không ngờ tay của cô ta đã bị người đàn ông kia trực tiếp hất ra.
Yến Nam Phong bước nhanh đến bên chỗ của Vân Nguyệt, anh ta cầm lấy khăn tay, lúc gần đến thì bỗng nhiên ý thức được vấn đề gì đó.
Trên đời này, bất cứ ai cũng có thể nổi điên, không tỉnh táo, duy chỉ có anh ta là không thể.
Khi khoảng cách còn chừng một mét, anh dừng lại, đối diện với đôi mắt trong trẻo như mặt nước phẳng lặng, không gợn sóng của cô gái, anh ta khống chế giọng nói của mình vừa thỏa đáng: “Tiểu Vân, em lau nước đi!”
Mộ Thanh Lương đang ảo não.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Nam Phong đang áy náy.
Tất cả đều giống như những dự đoán của Vân Nguyệt.
Cô không nhận lấy chiếc khăn kia, chỉ nhẹ nhàng phủi nước vương trên bề mặt áo khoác: “Không sao!”
Khuôn mặt ôn hòa của Yến Nam Phong dần dần hiện lên vẻ khó chịu và áy náy: “Anh xin lỗi, Thanh Lương cô ấy…”
“Nhường đường một chút.” Vân Nguyệt nhẹ giọng cắt ngang: “Em có việc. Đi trước.”
Dáng người cao lớn của Yến Nam Phong vẫn đứng ở đó.
Anh ta xuất hiện ở đây chính là vì nhìn thấy đoạn tin Mộ Thanh Lương nổi điên chất vấn, vì ko an tâm nên anh ta muốn đến đây xem thế nào, từ trợ lý của cô ta mới biết được họ đã đi đến nhà hàng này ăn cơm…
Trong lòng anh ta luôn có một loại dự cảm, anh ta lo lắng lại giẫm lên vết xe đổ của năm năm trước.
May mắn! Cũng không có.
Cô bé trước kia đã trưởng thành rồi!
Vân Nguyệt nhìn thấy vệt nước dính lên trên nửa cánh tay áo, cô nhẹ giọng thở dài: “Đáng tiếc cho chiếc áo này! Có phải hai người nên bồi thường cho em không?”
Giọng nói của cô không hề giống như đang tiếc cho một bộ quần áo mà ngược lại đã nhắc đến sự điên cuồng vừa rồi của Mộ Thanh Lương cho Yến Nam Phong nghe một lần nữa.
Về phần phản ứng, nếu không phải kịp thời tránh thì hỏng bét cũng không phải chỉ mỗi chiếc áo này, mà chính là cô.
Giọng nói Yến Nam Phong khàn đi: “Chuyện này là đương nhiên, làm hư đồ thì phải bồi thường.”
“Vậy là được rồi!” Vân Nguyệt còn nói: “Nhưng em không muốn bồi thường bằng tiền.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mỉm cười, trên gương mặt là những đường cong hài hòa, còn có một đôi mắt sáng như những ánh sao kia, rất ôn hòa, thoải mái giống như ánh sáng mặt trời trong những ngày đông.
Không ai ngờ rằng, sau khi dứt lời, Vân Nguyệt cũng nâng một ly nước trên bàn dội thẳng lên mặt Mộ Thanh Lương.
Lực tay vừa vặn, chỉ dội nước lên trên mặt cô ta, để cho một giọt nước cũng không lọt mà quét qua lớp trang điểm của đối phương.

Mộ Thanh Lương câm nín.
“Được rồi!” Trước khi đi, Vân Nguyệt chậm rãi ném lại một câu: “Con người của tôi không thích mắc nợ, nếu đã thua thiệt thì vẫn phải đòi về.”
Cô sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, không cần nghĩ cách giữ hình tượng thục nữ, cô càng lười phải quan tâm đến chuyện có thể làm cho ấn tượng của Yến Nam Phong về mình có trở nên kém đi không. Cô chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, chính là dùng gậy ông đập lưng ông.
Cho nên cả ly nước được dội với tốc độ vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, mà Mộ Thanh Lương lại hoàn toàn không hề có chuẩn bị. Thế nên, Mộ Thanh Lương nhắm chặt mắt như một con ruồi không đầu, tay chân luống cuống không biết để ở đâu, cả người chênh vênh, đặt mông ngồi trên ghế nhưng vị trí ngồi không đúng lắm, không cẩn thận đã ngồi đè lên trên chiếc túi xách đắt đỏ của mình…
Mặt mũi đầy nước, cả người vô cùng chật vật.
Dường như phải qua rất lâu cô ta mới nhận được chiếc khăn tay Yến Nam Phong đưa đến, chính là chiếc khăn tay Vân Nguyệt đã không cần vừa rồi.
Sau khi lau sạch nước trên mắt, vành mắt của Mộ Thanh Lương đã đỏ lên.
Cô ta không chỉ bị hắt nước vào mặt, cũng không chỉ vì anh ta đưa khăn tay cho Vân Nguyệt bằng tốc độ nhanh như thế mà không để ý đến cô.
Chỉ là cô ta bỗng nhiên ý thức được điều Chu Vân Nguyệt nói là đúng.
Yến Nam Phong nhìn cảm xúc đã sụp đổ của người ở trước mắt, cuối cùng anh ta cũng lấy lại cách cư xử bình thường như trước kia. Anh ta cởi áo khoác âu phục của mình ra, nhẹ nhàng phủ lên đầu và người cô ta, sau đó nắm chặt lấy cánh tay của cô ta, để cô ta rời khỏi nhà hàng trước rồi nói.
Sau khi lên xe, anh ta lại giống như một người bạn trai nhị thập tứ hiếu*, dùng khăn giấy giúp đỡ, lau đi những vệt nước trên người cô ta.
*Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này.
Bỗng nhiên Mộ Thanh Lương đẩy tay anh ta ra. Ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng.
Cô ta không quan tâm đến dáng vẻ chật vật của bản thân, bàn tay đầy nước túm lấy âu phục sạch sẽ, được may đo kỹ lưỡng của người đàn ông: “Vì sao? Vì sao em lại lưu lạc đến bước này…”
Trên mặt Yến Nam Phong toát lên vẻ mệt mỏi: “Thanh Lương.”
“Vì sao anh phải cho cô ta tài nguyên, vì sao nhét cô ta vào đoàn làm phim của em, tranh giành vai nữ chính với em?
“Anh không làm vậy.” Yến Nam Phong nhíu mày: “Em phải biết rằng, người đầu tư cũng không phải là anh.”
Không phải sao…
Vậy là ai? Chẳng lẽ là Yến lão gia bên kia…
Cả một ngày này, điều mà Mộ Thanh Lương truy cứu chính là vấn đề này, bây giờ đã nhận được câu trả lời mong muốn nhưng tình trạng vẫn không được xoa dịu đi. Nước trên mặt từng lần một nhắc nhở cô ta về mối ân oán giữa cô ta và Chu Vân Nguyệt.
Xấu hổ, tức giận đến cực hạn, ngược lại cô lại làm ra bình tĩnh: “Cứ xem là không phải đi! Cứ xem như anh không muốn giúp cô ta đi! Vậy em hỏi anh. Anh yêu em không?”
Trong xe là một hồi yên tĩnh.
Tay Mộ Thanh Lương nắm áo người đàn ông càng thêm chặt, vành mắt cô ta đỏ lên, hỏi từng tiếng một: “Anh nói đi!”
Một hồi lâu sau mới được người đàn ông thấp giọng trả lời cô ta.
“Anh xin lỗi.”

Có đôi khi, ba chữ tàn nhẫn nhất lại chính là “anh xin lỗi” này.

Mấy ngày này, tất cả đều thuận lợi, nếu như bớt gặp người thì càng tốt hơn.
Chạng vạng tối lúc thời gian nhàn hạ, hoàng hôn đã bắt xuống ở bầu trời phía tây của Bắc Thành.
Vân Nguyệt đứng trên bậc thang trong vườn hoa, cô nhìn dì Trương dẫn theo mấy người giúp việc đi trồng hoa. Khi không có người ở đây, trong vườn chỉ mọc lên cỏ dại và hoa dại, quả là không có sức sống. Dì Trương nào chịu được. Nhà mới của hai vợ chồng nhỏ làm thế nào cũng phải tươi tắn, thịnh vượng mới được.
Thế là họ đã thu dọn trong ngoài khắp nơi một phen. Ban đầu là một nơi mang màu sắc lành lạnh, được làm chủ bởi màu xanh lam, tô điểm thêm hoa lưu ly màu hồng phấn làm phụ, trên cửa sổ hình tròn treo hoa cúc lá xanh, ánh sáng mặt trời vào buổi chiều vừa chiếu vào rất có hương vị của những bức tranh nổi tiếng mang nét Châu Âu cổ điển.
Loay hoay một lúc, dì Trương mới quay đầu hỏi: “Cô chủ, tối hôm nay, tiên sinh có trở về ăn cơm không?”
“Việc này…” Vân Nguyệt chần chờ đứng yên một chỗ: “Để tôi hỏi thử.”
Yến Thiên không chủ động nói lịch trình của anh với cô, cho nên cô không biết rõ chuyện này.
Lúc sờ vào điện thoại, cô đột nhiên phát hiện đây chính là trạng thái của những đôi vợ chồng bình thường. Người đàn ông ở bên ngoài bận rộn công việc, người vợ ở nhà vì không chắc chắn người chồng có trở về ăn cơm không nên gọi điện thoại hỏi thăm. Nhìn thì như một chuyện nhỏ nhặt đời thường nhưng lại là trạng thái tồn tại ở hầu hết các cuộc hôn nhân.
Bên ngoài lạnh, cô sẽ vào trong phòng khách nghe điện thoại.
Nghe thấy giọng nói bên kia, lời nói Vân Nguyệt đã sớm chuẩn bị được sóng điện thoại truyền đến đầu bên kia: “… Tối hôm nay, anh có trở về không?”
Cô chủ động gọi điện thoại khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Yến Thiên nhìn thời gian: “Anh đang trên đường. Mười phút nữa về đến.”
“Ồ, vậy em bảo dì Trương làm vài món anh thích ăn.”
Anh đang lái xe nên không tiện nói chuyện nhiều. Sau khi cúp máy, Vân Nguyệt mới nhớ đến, hình như cô cũng không biết rõ anh thích ăn cái gì.
Cô cố gắng nhớ lại một phen. Anh không có món yêu thích, với các loại thức ăn, anh đều sẽ đụng vào nhưng không đặc biệt yêu thích món nào cả. Khi ở nhà họ Yến trước kia, trên cơ bản, những mòn mà cô ăn thì anh cũng không quá kén chọn.
Trên điện thoại, anh nói là mười phút, nhưng trên thực tế chỉ dùng đến sáu phút.
Vân Nguyệt đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chiếc xe đang ở bên ngoài mà ngây ra một hồi lâu.
Cho đến hôm nay, cô đều tìm kiếm cảm giác của một ngôi nhà, cô tham lam mà cũng khát vọng có được nó, nhưng thường càng cưỡng ép lại càng không như mong muốn.
Lúc này, dường như cô đã có được rồi.
Người đàn ông vất vả, mệt mỏi trở về nhà, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Dáng người Yến Thiên cao lớn, vai rộng eo thon, sau khi cởi bỏ áo khoác, áo sơ mi trắng lịch sự, nho nhã trên người anh làm hiện ra vẻ hoàn mỹ. Mà lúc này, Vân Nguyệt đang mặc trên người là áo lông trắng cổ tròn, quần ống rộng màu đen, quần áo của hai người đứng chung một chỗ giống như một bộ được phối cho một cặp đôi.
Lúc dì Trương đi vào, bà nhịn không được mà không ngừng nhìn lại hai vợ chồng trẻ với giá trị nhan sắc sáng chói, đàn ông anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp, sao lại xứng như thế.
Mấy người giúp việc đi vào chuẩn bị bữa tối, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. Vân Nguyệt mở hình chiếu lên, cô tùy tiện chỉnh đến một tiết mục, âm thanh phát ra vừa khéo làm dịu bầu không khí.

Thấy Yến Thiên nhìn cô, cô tự nhiên cười đáp trả anh: “Em còn tưởng hôm nay anh sẽ không trở lại ăn cơm.”
Lần trước, ở nhà họ Yến, ông nội có nói anh làm việc rất bận.
Hôm nay dành chút thời gian rảnh về ăn cơm tối với cô hẳn là thật sự không dễ dàng gì.
Yến Thiên hiền hòa trả lời: “Nếu có việc bận, anh sẽ nói trước với em một tiếng.”
“…Ồ”
Thật ra… cũng không cần thiết phải chủ động nói với cô, giữa hai người họ, lẽ ra không nên quá can thiệp vào đời sống của đối phương.
Rất nhanh sau đó là thời gian của bữa tối, tay nghề của dì Trương rất tốt, bà cân đo nêm nếm rất chính xác từng món ăn của các quốc gia.
Vân Nguyệt nhịn không được phải khen ngợi bà.
Dì Trương cười: “Cô chủ, nếu ngon thì người ăn nhiều một chút.”
“Ừm.”
“Còn có một món chè, phải hầm thêm nửa tiếng nữa mới được.”
Vân Nguyệt rất bất ngờ, đã đầy ắp khắp bàn thế này rồi mà vẫn còn món ăn cuối. Cô không khỏi hỏi: “Chè gì ạ?”
Dì Trương cười tủm tỉm: “Chè sớm sinh quý tử.”
“…”
Đồ ăn trong miệng Vân Nguyệt suýt chút đã phun hết ra ngoài.
Làm sao còn có loại canh này?
Thật sự khiến người ta bất ngờ mà hoảng sợ.
Ngoài ý muốn, cô lén lút nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, cô muốn biết anh có phản ứng gì, đâu ngờ anh lại cực kỳ bình tĩnh: “Cơ thể em yếu, nên uống chút chè bồi bổ.”
“…”
Việc này, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!
Thân thể có yếu ớt cũng không thể bổ sung cái này chứ.
Rất thỏa đáng! Cười nhạo!
Vân Nguyệt mím môi, cô nhanh mồm nhanh miệng phản đòn: “Anh cũng thế! Ở bên ngoài làm việc vất vả, phải bồi bổ nhiều vào.”
Nhìn thấy anh ngước mắt lên nhìn, cô cây ngay không sợ chết đứng nói: “Cũng không có quy định chè này là cho phụ nữ uống.”
Ngược lại rất có lý.
Khi nấu chè, thời gian rất quan trọng, chờ đến nửa tiếng sau thì bữa tối của họ cơ bản cũng đã xong.
Tay nghề nấu nướng của dì Trương quá tốt, Vân Nguyệt ăn nhiều hơn trước kia không ít, đoán chừng đến sáng mai, cân nặng của cô sẽ tăng lên mất. Đương nhiên đây cũng chỉ là cô nghĩ vậy, với đàn ông mà nói, cô ăn giống như con mèo nhỏ mà thời gian ăn thì chậm, lượng cơm ăn vào còn chưa được một nắm tay.
Bởi vì đây là tấm lòng của dì Trương, dù có cảm thấy chè này không hợp thì Vân Nguyệt vẫn sẽ kiên nhẫn chờ.
Sau cùng, cuối cùng cũng nhìn thấy dì Trương bưng lên một cái nồi đất miệng tròn.

“Đây là chè ngọt, dùng táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen nấu lên.” Dì Trương vui mừng nhướng mày: “Cô chủ, tốt nhất người phải nếm thử.”
Thông tục ấy mà. Chính là một dấu hiệu tốt.
Vân Nguyệt không đành lòng làm phật ý dì Trương, cô gật đầu, nhận lấy chè ngọt mà dì Trương lấy cho, rồi uống một ngụm nhỏ. Nóng hổi, ngọt lịm, vị táo nồng đậm, món được làm từ tay dì Trương đương nhiên sẽ không tồi.
Nhưng cô uống không hết một bát này, cô chờ đến sau khi dì Trương đã đi ra thì đặt bát chè trở lại lên bàn, hít vào một hơi rất sâu.
Yến Thiên liếc nhìn cô: “Không ngon sao?”
“Không, rất ngon.” Vân Nguyệt vuốt chiếc bụng nhỏ của mình: “Do em đã ăn nhiều rồi nên không ăn nổi nữa.”
“Còn lại một nửa, uống hết đi.”
“…”
Anh thật sự không lúc nào là không thúc giục cô ăn uống cái gì đó.
Dân chuyên chăn heo cũng không thể như thế này.
Vân Nguyệt cầm muỗng lên, thử ăn thêm hai muỗng.
Trước đó, cô đã ăn quá nhiều, thật sự không ăn nổi nữa. Cô hơi nhíu lông mày, đặt muỗng xuống: “Thật sự là ăn không vào nữa rồi, ngọt quá.”
Món chè sớm sinh quý tử này cần thêm một lượng đường lớn như vậy, ngọt ngào thế này cũng là một loại ẩn ý.
Yến Thiên thuận miệng hỏi: “Rất ngọt sao?”
Vân Nguyệt gật đầu: “Rất ngọt.”
Ngọt hơn bất cứ món chè nào mà cô đã từng uống.
Nhưng dường như người đàn ông ở phía đối diện này lại không quá tin tưởng. Anh đứng dậy đi đến bên cạnh cô, thuận thế liếc mắt nhìn bát chè ngọt bằng sứ đặt trước mặt cô, lịch sự hỏi: “Anh có thể thử một chút không?”
Anh không thích ăn đồ ngọt, vì vậy sau khi chè được nấu xong thì dì Trương đã cố ý không lấy cho anh một bát.
Cô cho rằng anh chỉ thuận tiện nếm thử một ngụm canh trong chén của cô mà thôi, nên Vân Nguyệt đã lập tức gật đầu đồng ý: “Được ạ.”
Cô đang muốn duỗi tay bưng bát chè sứ lên cho anh, nhưng động tác còn chưa bắt đầu thì dưới cằm bỗng nhiên bị một ngoại lực nhẹ nhàng nâng lấy. Trước mắt cô là một bóng mờ đang bao trùm xuống, hơi thở ấm áp theo đó mà bao phủ trên môi cô.
Cô vừa uống chè ngọt, sắc môi đã phiếm hồng giống như quả anh đào mọng nước, sáng bóng vào buổi sớm.
Anh khẽ cắn vào, cảm giác rất ngọt ngào.
Người đàn ông với khuôn mặt xinh đẹp, anh hờ hững với mọi thứ nhưng lại vô cùng tập trung và nghiêm túc trong chuyện này. Anh cúi người áp sát vào để hơi thở của hai bên quấn quanh nhau, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vân vê da thịt dưới cằm cô để điều chỉnh cách nhận lấy nụ hôn tốt nhất.
Vân Nguyệt bị hôn mà ngẩn ra.
Việc này…
Anh nói thử một chút, cô còn tưởng anh muốn thử là chè ngọt mà không biết rằng là chính cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận