An Dĩ Phong đúng là rất cần giải tỏa, nhiều áp lực đè nén như vậy, hôm nay hắn sẽ đem tất cả trút ra ngoài.
Hắn ở trên đường cao tốc lái xe một hồi, lúc trở về nhà đã là ba giờ sáng.
Hắn thật sự mệt mỏi, ngay cả đau lòng cũng không còn sức.
Khi vào cửa, thấy Hàn Trạc Thần còn ngồi ở sôfa xem TV, hắn hơi ngạc nhiên hỏi, “Còn chưa ngủ?”
“Ôm Thiên Thiên làm sao tôi ngủ được?”
Hắn lấy từ trong túi ra tuýp thuốc mỡ mua ở trên đường, tiện tay ném ở sôfa, nặng nề bước chân về phía phòng mình.
“Hôm nay có sức cùng tôi tán gẫu một lát?” Hàn Trạc Thần hỏi.
“Có!” Hắn quay lại, ngã ngồi trên ghê, càng nhìn vết ứ máu trên mặt Hàn Trạc Thần càng thấy khó chịu, cầm lấy thuốc mỡ, thô bạo dúi lên mặt Hàn Trạc Thần. “Tại sao không né? Cũng không phải không né được?”
“Đánh một quyền mà thôi, nhằm nhò gì.”
“Thật sao! Thật đau chết đi mới phải!”
Hàn Trạc Thần cười cười, gạt tay hắn, tự mình xoa xoa hai má, “Bị cô ta cự tuyệt xong, cậu cũng có thể thôi hi vọng.”
“Thôi hi vọng?” An Dĩ Phong lắc lắc, ngửa đầu dựa vào sôfa, “Cô ấy khóc, lần đầu tiên em thấy cô ấy khóc! Anh nói xem ... Cô ấy tủi thân bao nhiêu, thất vọng bao nhiêu ... mới có thể khóc mà nói với em “Tôi không còn yêu anh!”
“Tôi nghe Thiên Thiên nói, cô ấy cùng chồng, quan hệ hình như không tốt lắm.”
“Người cô ấy yêu là em!” An Dĩ Phong day day trán, cúi đầu trầm tư một hồi mới mở miệng: “Thần ca, nếu em đơn thuần chỉ là quan tâm cô ấy, giúp đỡ cô ấy, có tính là người thứ ba không?”
“Tôi không biết, dù sao nếu là tình nhân cũ của Thiên Thiên chạy đến quan tâm cô ấy, giúp đỡ cô ấy, tôi nhất định đánh gẫy chân hắn!”
“Em với loại dã man như anh thật không có tiếng nói chung! Em đi ngủ, dưỡng thần, ngày mai đi tìm cô ấy ôn chuyện ...”
“Ôn chuyện?” Hàn Trạc Thần trào phúng cười: “Mẹ kiếp, ôn chuyện trên giường sao?”
“Anh nghĩ ai cũng giống anh sao?”
“Trừ khi cậu không phải đàn ông!”
***
Ngày hôm sau, tỉnh ngủ dậy, An Dĩ Phong phóng thẳng đến quán, không nhớ rõ uống bao nhiêu chén café mới đợi được Tư Đồ Thuần đến.
Hắn cười, vẻ mặt đề huề, “Thật trùng hợp!
“Hoan nghênh quý khách!” Cô lạnh như băng trả lời một câu, đi vào bên trong.
An Dĩ Phong đi theo cô vào một phòng nghỉ phía sau, phòng không lớn, chỉ có một chiếc bàn, một chiếc giường. Hắn cật lực không chú ý đến chiếc giường kia, đem cả tầm mắt tập trung trên người cô, “Anh muốn ôn chuyện với em, không sao đi?”
“Không sao, nhưng tôi không rảnh.”
“Không việc gì! Em làm chuyện của em, anh nói chuyện của anh.”
Cô xem ra thực sự rất bận, lấy trong túi ra rất nhiều hoa tươi, một cành lại một cành cắm vào trong bình.
Nhìn tốc độ của cô chắc cắm một ngày không hết.
“Tiểu Thuần ...” Hắn mang chiếc ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa mắt nhìn những đường cong ẩn hiện trong chiếc váy, xong hoàn toàn quên mình đang muốn nói gì.
Chỉ nhớ một đêm mất hồn ấy ...
Máu hắn bắt đầu chảy loạn, yết hầu khô ran ... Giờ phút này, hắn vô cùng khâm phục lời tiên đoán của Hàn Trạc Thần. Bởi so với tư duy, thân thể hắn càng nhớ cô hơn gấp bội ...
“Anh một chút cũng chưa đổi.” Tư Đồ Thuần cầm lấy một cành hoa, thản nhiên nói, “Ánh mắt của anh không rời được chỗ đó sao?”
Hắn không để ý cười cười: “Chỉ nhìn thôi có cái gì, cũng chẳng phải động vào!”
“An Dĩ Phong!” Cô bẻ gẫy cành hoa trong tay, “Đi ra ngoài!”
Thấy cô thực sự tức giận, An Dĩ Phong lập tức thu lại bộ mặt cợt nhả, “Anh không có ý gì khác, thuần túy là muốn tâm sự với em!”
“Tôi không muốn!”
“Vậy để anh nói vài câu, nói xong anh lập tức đi!”
“Tôi cho anh mười phút!”
Hắn tháo đồng hồ xuống, đặt lên bàn, nhìn kim dây nhích, nói: “Tiểu Thuần, anh biết bây giờ nói “Xin lỗi” cũng vô dụng, nhưng anh ... Vẫn muốn nói: Anh thật có lỗi – Năm đó anh làm em tổn thương!”
“......”
“Con đường của anh nguy hiểm đến nhường nào, căn bản em không thể tưởng tượng được. Anh nhớ rõ, ngày đó đại ca gặp chuyện không may, anh đến nơi thấy chị dâu đứng nhìn trời ngây ngô cười, cả người đầy máu, cả đất cũng đầy máu ... Những tên đó ngay cả súc vật cũng không bằng, bọn họ biết trong bụng chị dâu có đứa nhỏ đã ba tháng ...”
Hắn đổi giọng, buộc mình tiếp tục: “Anh trơ mắt nhìn chị ấy nhảy xuống vực mà bất lực. Thần ca nghe nói là người của Khi Dã làm, ở cục cảnh sát ba ngày một giọt nước cũng chưa uống. Ngày thứ tư anh đi thăm anh ấy, nói cho anh ấy biết: Em điều tra ra, là một kẻ thù trước kia của đại ca ra tay. Đại ca trước giờ làm việc cẩn thận, nhất định bị người thân cận bán đứng! Sau khi Thần ca đi ra, chuyện đầu tiên làm chính là giết cả nhà hắn!!! Ngay cả anh cũng không dám tin đó là chuyện anh ấy làm! Đây là xã hội đen, mất hết nhân tính, cực kì tàn ác!”
Tư Đồ Thuần vẫn như cũ không nói lời nào, chuyên tâm cắm hoa.
“Anh biết em hận anh buông tay, cũng biết em chịu nhiều uất ức, nhưng anh không có lựa chọn nào khác. Người nào cũng cho rằng, anh vinh quang ngồi lên vị trí lão đại, anh nói một không ai dám nói hai. Nhưng em không thể tưởng tượng được anh sống như thế nào ... Vài năm trước, chia đều ra, cứ hai tháng có người ám sát anh một lần! Không đếm được bao nhiêu lần anh tìm được đường sống trong lối chết. Mỗi lần nhắm mắt lại không biết mình còn có thể mở mắt hay không, càng không nghĩ tới mình có thể sống được đến ngày hôm nay! Ở thời gian anh khó khăn nhất, Thần ca nói phải thoát khỏi con đường này, còn tiếp tục sẽ càng lún sâu, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ bi kịch của đại ca tái diễn ... Mấy năm nay, cuộc sống của anh so với bất kì người nào đều khó khăn nguy hiểm hơn gấp bội!”
Tay Tư Đồ Thuần càng lúc càng chậm, một cành hoa cắm vào nhiều lần vẫn không lọt xuống.
“Anh nói với em những điều này, không phải để xin em tha thứ, anh chỉ mong em hiểu một điều – những người như anh, dứt khoát không mang được cảm tình!” Nói xong những lời này, An Dĩ Phong cầm lấy đồng hồ, “Đã đến giờ, cảm ơn em cho anh mười phút!”
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, cười hỏi: “Không thể lấy nhau, ít nhất còn có thể làm bạn của nhau đi?”
Cô gật gật đầu, tiếp tục cắm hoa.
Hoa rất đẹp, nhất là những đóa hoa còn đọng lại bọt nước trong suốt!
An Dĩ Phong dừng lại, chậm rãi ngồi xuống, lau đi đôi mắt cô đẫm lệ.
Thì ra, nước mắt nóng bỏng, làm đau con người ta đến vậy...
Hắn xót xa vuốt tóc cô, khó khăn mở miệng: “Anh nghe nói em cùng chồng quan hệ không tốt, phải không?”
Cô quay đi, không để cho hắn thấy mặt, nhưng từ hai vai run run kia, An Dĩ Phong đã đoán được phần nào.
“Tiểu Thuần?”
“Chuyện của tôi ... không quan hệ đến anh!”
Hắn đưa tay đặt lên vai cô, muốn kéo cô vào lòng, nhưng nghĩ đến cô đã là vợ người khác, cánh tay lại như tê dại.
“Anh chỉ là quan tâm em.”
“Tôi không cần anh quan tâm.” Lúc cô nói chuyện, một lần cũng không nhìn hắn: “An Dĩ Phong, bây giờ mới quan tâm đến tôi, còn ý nghĩa gì?! Chúng ta đã từng yêu, nhưng chỉ là đã từng ... Nhiều năm qua đi như vậy ... tình cảm đó đã trở thành quá khứ ...”
Cô bình ổn hô hấp, nhưng giọng nói vẫn run lên: “Tôi không trách anh lúc trước buông tay, anh cũng không cần tự trách, lại càng không cần cảm thấy còn nợ tôi điều gì!”
“Em thật sự không hận anh?”
“Tôi không hận anh ... Chuyện quá khứ không nên suy nghĩ nhiều, hãy quý trọng người anh yêu bây giờ, tôi nghĩ ...”
Vai của cô càng run, giọng nói ngày càng mong manh, nhưng vẫn cố gắng nói ra một câu cuối cùng: “So với tình yêu như phù dung sớm nở tối tàn trước đây, người bên cạnh bây giờ mới là đáng quý trọng.”
“Anh hiểu!”
Hắn không biết mình ra ngoài bằng cách nào, nhưng vừa ra khỏi cửa, cả người hắn liền mệt mỏi dựa vào tường, không còn sức bước thêm một bước.
“So với tình yêu như phù dung sớm nở tối tàn trước đây, người bên cạnh bây giờ mới là đáng quý trọng.”
Cỡ nào lý trí, cỡ nào đáng tôn trọng, cỡ nào đáng kính nể!
Những lời này cũng chỉ có người phụ nữ hắn yêu mới có thể nói ra!
...
Tình yêu như phù dung sớm nở tối tàn, trong phút chốc hao mòn nước mắt cả một đời người bọn họ!
Ngoài cửa, An Dĩ Phong nện một quyền trên vách tường.
Trong phòng, Tư Đồ Thuần cầm cành hoa, trước mắt nhòe đi, cố gắng thế nào cũng không nhìn rõ.
“An Dĩ Phong, vì sao anh lại đối với em như vậy ...”
“Em mười lăm năm chịu bao đau khổ, anh dùng mười phút rũ bỏ trách nhiệm sạch sẽ...”
“Em yêu anh, chưa bao giờ hối hận, nhưng trong lòng anh xem em là gì ....”
Mười lăm năm!
An Dĩ Phong khó khăn sống sót, cô biết, nhưng vì sao hắn không hỏi cô sống như thế nào?
Mang thai, ăn bất cứ thứ gì đều nôn ra, lúc đó, hắn không ở bên cạnh cô.
Cô một lần lại một lần khuyên nhủ chính mình, “Ít nhất anh ấy yêu mình!”
Cô từ xa nhìn thấy hắn ôm người con gái khác, cô ôm ngực nói với chính mình: “Anh ấy yêu mình, cho dù có bao nhiêu người phụ nữ đẹp trong tay, trong lòng hắn chỉ có một mình mình mà thôi.”
Hẹn ước mười năm, hắn không tới.
Cô ngồi trước quán café viết: Waitting!
Một khắc đó cô mới hiểu được, là cô nghĩ tình yêu quá đơn giản, là cô sai lầm cùng hắn thề non hẹn biển.
Cô hận, hận chính mình không chịu cam lòng!
Ngày hôm qua, hắn đến đây!
Cô nhìn hắn vui vẻ đi vào, điện thoại trong tay rơi trên mặt đất, tiếng tim đập ngày càng mạnh rốt cuộc làm cho cô hiểu được: dù hận đến tận cùng cũng không thể sánh với tình yêu ngày đó ...
Cô bồi hồi chờ hắn đi đến bên mình, cô nghĩ sẽ giận dữ đánh hắn một chút, lại ghé vào ngực hắn, nói cho hắn biết mười lăm năm dày vò ... Nhưng vẻ mặt hắn hớn hở ngồi cạnh một cô gái khác.
Cô ngây ngốc nhìn bọn họ khe khẽ nói nhỏ, nhìn hắn trìu mền đưa tay vuốt bụng Amy. Giờ phút ấy, cô mới bừng tỉnh, sinh con cho hắn, đâu chỉ phải mình cô có thể?
Cô thực ngu ngốc, ngu ngốc nhất trên đời.
Cô là cái gì? Chẳng qua là một trong hàng ngàn cô gái hắn lướt qua, một đêm phong lưu, người thực sự trong lòng hắn nào phải mình, mà là người từ năm chín tuổi đã ở bên cạnh hắn, Amy!
Nếu không nói: “Không chỉ là yêu nhau, em từ chín tuổi đã ở cùng anh ấy, không rời xa anh ấy ... Đó là cha nuôi em, mọi tính cách, thói quen của em đều từ anh ấy mà ra. Cho nên, em cảm thấy ... sự tồn tại của mình là ... vì anh ấy!”
Nếu Amy không vuốt ve bụng, cười ngọt ngào nói: “Đúng vậy, có lúc em còn lo lắng anh ấy yêu người khác.”
Cô thực muốn đi đến hỏi hắn, châm chọc khiêu khích một chút: “Lúc hăng hái, có nhớ hay không còn có một người con gái nói chờ anh? Lúc ôm người đẹp trong lòng, có nhớ hay không đã từng nói: Anh không phải em không cưới?”
Cô còn muốn đem bình hồng rượu kia ném vào mặt hắn, lớn tiếng nói cho hắn: “Muốn ôm, muốn hôn vợ mình thì đem đến nơi khác mà thân thiết, đừng để cho tôi thấy bộ mặt ghê tởm của anh!”
...
Nhưng cô không làm như vậy, cô ngay cả cười cùng Amy nói một câu: “Không phải mỗi người phụ nữ trên đời đều có thể may mắn như cô!” cũng không đành lòng!
Cô sợ sẽ làm tổn thương cô ấy, làm ảnh hưởng đến đứa bé còn chưa kịp chào đời kia!
...
Phụ nữ như cô, quả đúng thật đáng buồn!
Cô lau nước mắt. thấy rõ bình hoa, nhưng tay lại lóng ngóng, cành hoa thế nào cũng không cắm xuống được.
Cô rốt cuộc không chịu được, hung hăng ném bình hoa vỡ nát trên mặt đất, hoa tươi tan tành, nằm xòa trên mảnh vỡ!
“Cô ấy trẻ tuổi, dịu dàng, cô ấy cần anh che trở, còn tôi thì sao?”
“Lúc tôi mang thai, anh đừng nói là sờ một chút, ngay cả liếc mắt một lần cũng không muốn ...”
Cô ngã ngồi trên mặt đất, thủy tinh đâm vào lòng bàn tay cũng không hề hay biết.
Cô cảm thấy mình chưa bao giờ yếu ớt bất lực, chưa bao giờ cần một lồng ngực để mình dựa vào như lúc này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...