Đông Hoang Thần Vương


Trần Thiên Hạo không thèm quan tâm.

Mà nhìn về phía Triệu Thiên Đạo.

Lạnh lùng nói.

"Tôi có thể cho ông cơ hội, để xem ông có thể nắm lấy nó được không".

Triệu Thiên Đạo dập đầu.

"Chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ làm".

"Ừm".

Trần Thiên Hạo uống một ngụm trà.

Đôi mắt nheo lại đột nhiên nhìn thẳng vào lão ta.

"Tôi hỏi ông, năm đó bố tôi chết thế nào".

Cơ thể Triệu Thiên Đạo run rẩy.

Thật ra lão ta đã sớm đoán được mục đích của Trần Thiên Hạo.

Lão ta không kìm được nói.

"Không phải nhà họ Triệu làm, đều do người của nhà họ Bạch làm".

"Nói hết những điều ông biết ra".

Giọng nói của Trần Thiên Hạo ác liệt, anh quát lớn.

Triệu Thiên Đạo run rẩy.

Lão ta bắt đầu nói ra tất cả những gì mình biết về cái chết của ông Trần.

Hóa ra.

Năm đó việc làm ăn của ông Trần mới bắt đầu, không có quá nhiều tài nguyên cùng thế lực.

Nhưng vì đều là lính Nam Cương nên Lưu Bá Thiên, Triệu Thiên Đạo đều là chiến hữu cũ của ông.

Nên mới được nhà họ Triệu giúp đỡ kiếm được mấy mảnh đất.

Mảnh đất Vịnh Lam phía đông thành phố là một trong số đó.


Bởi vì cách xa thành phố, mảnh đất đó chẳng có ai đầu tư, vốn là thôn Triệu Gia.

Sau khi nhà họ Triệu phát tài, vì muốn lấy lại chút tiền vốn từ thôn Triệu Gia, nên dỗ dành lừa gạt bán mảnh đất kia cho nhà họ Trần.

Vốn tưởng chỉ là một vụ mua bán đơn giản.

Ai ngờ.

Ông Trần bất ngờ đào được một mỏ vàng.

Ông Trần lúc đó vô cùng tin tưởng nhà họ Triệu, cộng thêm không có quá nhiều thế lực cùng tài sản, nên muốn hợp tác phát triển cùng nhà họ Triệu.

Vậy nên.

Ông liền nói tin tức này cho nhà họ Triệu, muốn hợp tác cùng họ.

Nhà họ Triệu vốn là một công ty trang sức, vừa nghe thấy thế liền nổi hứng.

Nhưng vì không có năng lực cùng khả năng phát triển, nên nói tin tức cho nhà họ Bạch.

Sau đó nhà họ Bạch nhúng tay vào, lập nên một kế hoạch.

Lấy lý do tư chất không đủ tốt, giao dịch khuyết thiếu có liên quan đến giám sát quản lý nên hủy bỏ giao dịch này.

Để nhà họ Triệu lấy lại mảnh đất này, đồng thời mượn lý do khai thác, bồi thường cho nhà họ Trần một khoản tiền.

Ông Trần không cam tâm, mấy lần tìm đến cửa.

Cuối cùng hai bên đạt được thỏa thuận, nhà họ Triệu ra mặt chịu trách nhiệm khai thác mỏ vàng ở mảnh đất Vịnh Lam kiếm lời, nhà họ Trần thu được mười phần trăm lợi nhuận.

Từ đó mọi chuyện mới được coi là yên ổn.

Cái chết của ông Trần xảy ra vào đêm họ tổ chức tiệc ăn mừng, sau khi buổi tiệc kết thúc, nhà họ Bạch đưa ông về nhà, lại xảy ra tai nạn.

"Nhà họ Triệu chúng tôi chỉ nghe lệnh nhà họ Bạch, đây là quyết định của bọn họ".

Triệu Thiên Đạo bất an giải thích, lại nói tiếp.

"Tôi với bố cậu là chiến hữu, sao tôi có thể hại ông ấy được".

Chuyện chiến hữu, Trần Thiên Hạo cũng không biết.

Có điều mấy người kể lại chuyện này rồi, hầu như đều giống nhau.

Mọi chuyện có thật như thế không?
Trần Thiên Hạo nghĩ một lúc liền hỏi.


"Nếu là tai nạn xe, tại sao cuốn nhật ký của bố tôi đều bị xé bỏ nửa sau".

Triệu Thiên Đạo nhíu mày, lộ vẻ bất ngờ.

Lão ta lắc đầu.

"Chuyện này tôi thật sự không biết".

Vừa nói lão ta vừa đi vào nhà lấy hợp đồng trong ngăn tủ.

Đưa cho Trần Thiên Hạo.

"Cậu đọc qua đi, đây là hợp đồng lợi nhuận năm đó chúng tôi ký.

Có chữ ký của bố cậu, cũng có của tôi và cả nhà họ Bạch".

Trần Thiên Hạo nhìn qua tờ hợp đồng đã ố vàng, nháy mắt cảm thấy hỗn loạn.

Mọi chuyện quả nhiên như vậy.

Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu như đơn giản là một vụ tai nạn giao thông, nhà họ Triệu cần gì phải tặng bà Bạch một căn nhà đắt tiền và một món tiền lớn như vậy.

Anh lắc đầu.

Tức giận nhìn Triệu Thiên Đạo.

"Ông lừa tôi".

Nói xong, anh vứt chiếc nút áo xuống đất.

"Đây là cái gì?"
Triệu Thiên Đạo sợ hãi quỳ xuống.

Lão ta khẽ hít sâu một hơi, cầm chiếc cúc áo lên xem.

"Nếu như tôi đoán không nhầm, buổi tiệc năm đó, có một thương nhân người nước ngoài, chắc là của hắn, tôi cũng không quen người đó lắm".

"Có điều..."
Lão ta hơi ngập ngừng ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo.

Yếu ớt nói.

"Nhà họ Bạch hình như biết rất rõ, bởi vì thương nhân người nước ngoài kia do nhà họ Bạch đưa đến".


Chân tướng cái chết của ông Trần đang dần gợi mở.

Nhưng đến đây lại ngày càng mơ hồ.

Nhà họ Bạch.

Hơn nữa còn liên quan đến tổ chức Ám Dạ.

Đà chủ Ám Dạ nói là có người đưa cho hắn một lô đồng phục võ sĩ.

Triệu Thiên Đạo nói là thương nhân nước ngoài.

Tất cả như rối như tơ vò, càng ngày càng mơ hồ.

Trần Thiên Hạo đứng dậy, nhấc Triệu Thiên Đạo lên.

Dí sát lão ta sát vào mặt mình, lạnh lùng nhìn lão ta.

"Nói, nếu cái chết của bố tôi không liên quan đến nhà họ Triệu các người, tại sao ông phải để lại cho người thân của tên tài xế kia nhiều tiền đến vậy".

"Tôi hy vọng ông sẽ nói thật bởi vì tôi sắp mất hết kiên nhẫn rồi".

Cơ thể Triệu Thiên Đạo run rẩy.

Nỗi sợ điên cuồng dâng lên.

Lão ta không ngừng gật đầu, run rẩy nói.

"Khi công ty của chúng tôi vừa thành lập, ông Bạch đã nhận chức rồi, khi đó công ty không có tiền, chỉ có thể dùng cổ phần để giữ nhân viên lại.

Vậy nên ông Bạch có một số cổ phần không hề nhỏ ở công ty.

Nhà là thứ ông ấy nên có, chẳng qua trước kia chưa có đổi ra mà thôi".

"Còn tiền, công ty mua bảo hiểm cho mọi người, tiền này do công ty bảo hiểm đền".

"Mẹ nó!"
Trần Thiên Hạo vứt Triệu Thiên Đạo xuống đất.

Không có bất kỳ kẽ hở nào.

Câu trả lời của lão ta không có chút sơ hở nào.

Chẳng nhẽ mình tìm kiếm lâu như vậy mà chỉ lấy được kết quả như này sao?
Nhưng trực giác mách bảo anh mọi chuyện chắc chắn không phải vậy.

Chắc chắn là sổ nhật ký nằm trên người ông Trần.

Mà chiếc cúc áo ông nắm chặt trên tay ấy đã thể hiện rõ lúc đó ông tiếp xúc rất gần với người kia.

Như vậy.

Vụ tai nạn kia có khả năng không phải là tai nạn giao thông đơn thuần.


Nếu như xe đâm vào ông Trần, người trên xe đi xuống lấy sổ nhật ký từ tay ông, xé rách những trang quan trọng.

Mà lúc đó ông Trần cũng túm được cổ áo đối phương, trong lúc giằng co, giật đứt cúc áo.

Suy đoán như này.

Chủ nhân chiếc cúc áo này có thể là hung thủ giết người đứng sau màn.

Thân phận của hắn.

Triệu Thiên Đạo không biết, từ câu trả lời của lão ta, Trần Thiên Hạo biết chỉ có người của nhà họ Bạch mới có câu trả lời.

Có điều.

Trần Thiên Hạo chợt nhớ ra một chuyện.

Trần Thiên Hạo hỏi.

"Năm đó người thương nhân nước ngoài kia đi đâu rồi?”
"Người đó là khách nhà họ Bạch đưa theo, sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi cũng không rõ", Triệu Thiên Đạo hoảng sợ đáp.

Trần Thiên Hạo trợn trừng mắt tức giận nhìn Triệu Thiên Đạo.

Anh đạp lão ta một cái.

Vốn tưởng có thể tìm được chút manh mối cuối cùng, nhưng lão ta cũng chẳng biết.

Trần Thiên Hạo không muốn hỏi nữa, cứ như vậy tình hình ngày càng phức tạp.

Hiện nay tất cả manh mối đều dẫn đến nhà họ Bạch.

Muốn điều tra tiếp chỉ có thể đến Đế Đô thôi.

Trần Thiên Hạo đứng dậy nhìn Tôn Tư Minh.

"Cho tôi mượn chút nhân sâm của nhà ông được không?"
Tôn Tư Minh gật đầu như giã tỏi.

"Đương nhiên là được".

"Ừ".

Trần Thiên Hạo gật đầu, đi ra khỏi nhà.

Thiên Cơ Lão Nhân quỳ xuống đất, run lẩy bẩy.

Trần Thiên Hạo nhìn lão, thản nhiên nói.

"Thiên Cơ, nhớ trách nhiệm của đội quân Đông Hoang chúng ta, không được giúp người xấu làm điều ác!"
Nói xong anh liền rời đi.

Thiên Cơ Lão Nhân cung kính dập đầu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui