Đến khi Lưu Tiểu Nguyệt kích động rời đi.
Trần Thiên Hạo lại quay về.
Tưởng Đại Vi tỏ ra cung kính.
"Những gia tộc khác có ý gì?", Trần Thiên Hạo hỏi.
Tưởng Đại Vi lấy ra một tập hợp đồng quyên tặng dày mấy chục trang từ trong ngăn kéo bàn làm việc.
"Những kẻ này vì để lấy lòng đội quân Đông Hoang, rối rít quyên góp đất đai cùng vốn xây dựng.
Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để sử dụng mấy mảnh đất này"
"Ừm, lũ tư bản đương nhiên biết cơ hội lần này rất tốt.
Ngoài mặt im lặng không lên tiếng, đằng sau lại không tiếc gì vung tiền".
"Ý của vương là…"
"Quân của chúng ta ở biên cương đổi tính mạng lấy sự an toàn, cũng nên lấy lại chút vốn liếng.
Mấy mảnh đất này, anh quy hoạch lại, phân lô xây dựng chỗ ở cho lính giải ngũ.
Đặc biệt phải quan tâm đến những binh lính đến từ nông thôn, bây giờ tôi nghe nói nhiều lính xuất thân từ nông thôn không có nhà, còn không lấy được vợ".
"Tôi biết phải làm thế nào rồi".
"Ừm".
Trần Thiên Hạo giao nhiệm vụ xong liền rời đi.
Đúng lúc này…
Trên tầng ba mươi trong văn phòng làm việc của đội quân Đông Hoang.
Lưu Bá Thiên đang đợi ở cửa văn phòng đấu giá, nhân viên đấu giá đang xét duyệt tư cách.
Sau buổi tuyên truyền đấu giá, các gia tộc có tư cách tham gia đấu giá đã được xác nhận.
Chỉ là, về sau có nhiều gia tộc hạng hai nghe nói chỉ cần trong gia tộc có người có chiến công cũng có tư cách tham gia.
Nên bắt đầu lăm le đến xem thử.
Vậy nên đội quân Đông Hoang đặc biệt mở một cửa làm việc, để tiếp đón các thế lực gia tộc tham gia đấu giá.
"Xin lỗi, tạm thời ông không có tư cách xin tham gia đấu giá".
Bên trong cửa, một lính văn thư cung kính đưa huy chương cho Lưu Bá Thiên.
"Không có tư cách? Cậu nhóc, cậu nhìn kỹ đi, tôi có huy chương chiến công hạng một đấy", Lưu Bá Thiên không phục nói.
"Tiền bối, vấn đề không nằm ở chiến công hạng mấy", lính văn thư lắc đầu.
"Vấn đề nằm ở đâu? Chẳng phải mấy người bảo người có huân chương có thể tham gia sao? Bây giờ lại bảo có vấn đề, mấy người đang đùa tôi đấy à?"
Lưu Bá Thiên tức giận nói.
Nhân viên thở dài.
"Tiền bối, không giấu gì ông, cấp trên đã nói rồi, chỉ chấp nhận gia chủ Lưu Tiểu Nguyệt của nhà họ Lưu tham gia thôi".
"Cái gì?"
Lưu Bá Thiên kinh ngạc.
Sắc mặt lão ta thay đổi, lùi lại mấy bước, cảm thấy hai chân mình như nhũn ra.
Lưu Phong đứng bên thấy vậy vội vàng đỡ lão ta.
"Ông nội, ông không sao chứ?"
Lưu Bá Thiên không tin nổi mà lắc đầu.
"Không thể nào, Lưu Tiểu Nguyệt có bản lĩnh gì mà nhận được sự công nhận của đội quân Đông Hoang chứ.
Chẳng nhẽ là Trần Thiên Hạo?"
Lưu Bá Thiên không phục, cố chấp muốn tìm lãnh đạo hỏi.
Lúc này, thang máy đang dừng ở tầng ba mươi, Lưu Tiểu Nguyệt và Trần Thiên Hạo nhìn Lưu Bá Thiên.
Bọn họ đã sớm biết nguyên do của chuyện này nên cũng không thèm quan tâm đến hai ông cháu kia.
Lưu Bá Thiên hét lớn.
"Lưu Tiểu Nguyệt, cháu lại đây cho ông".
Lưu Tiểu Nguyệt nhíu mày, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trần Thiên Hạo.
Cô nắm chặt lấy tay anh.
Nói nhỏ.
"Thiên Hạo, bây giờ em là gia chủ nhà họ Lưu, anh đừng gây chuyện ở đây, người ta cười cho".
Trần Thiên Hạo gật đầu.
Hai người đi ra khỏi thang máy.
"Ông nội, ông làm gì ở đây vậy".
Lưu Tiểu Nguyệt hỏi.
Thực ra hai người đều biết rõ rồi.
Lưu Bá Thiên kiêng dè nhìn Trần Thiên Hạo, lão ta lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu.
Lạnh lùng nói.
"Nếu đã bắt gặp rồi, ông không giấu nữa".
"Ông tuyệt đối không chấp nhận cháu làm gia chủ nhà họ Lưu.
Thân già này không chọc nổi cháu, chẳng nhẽ tránh cũng không được sao?"
"Ông muốn lập một gia tộc khác!"
"Ông nội, ông..."
"Chúng ta là người một nhà, có vinh có nhục thì cùng chịu, ông cần gì phải so bì với cháu.
Cháu bảo rồi, nếu như ông không phục, cháu không cần chức gia chủ này nữa.
Hơn nữa cháu vốn không muốn làm".
Lưu Tiểu Nguyệt thở dài đáp.
Lưu Bá Thiên hừ một tiếng, cao ngạo nói, không nhịn được cười lớn.
Vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
"Lưu Tiểu Nguyệt, cháu đừng có đứng đây nói vớ vẩn.
Nếu như cháu không muốn làm thì cần gì bắt Trần Thiên Hạo ép ông nhường chức".
"Cháu..."
Lưu Tiểu Nguyệt định nói tiếp.
Trần Thiên Hạo kéo cô lại.
"Tiểu Nguyệt, đừng nói nữa".
Anh tiến lên, nhìn Lưu Bá Thiên.
"Nếu muốn lập gia tộc khác, thì cút khỏi nhà họ Lưu đi".
Đôi mắt đen kịt của Lưu Bá Thiên lóe lên vẻ hoảng loạn, mặt mày xanh lét như tàu lá chuối.
"Trần Thiên Hạo, cậu, cậu quá đáng quá đấy".
"Nơi đây là địa bàn của đội quân Đông Hoang, tôi là bậc bề trên có công trạng, chẳng nhẽ cậu định đánh tôi sao?"
"Còn có pháp luật không hả".
Lưu Bá Thiên hét lớn.
Sau đó, có nhân viên tiến lên can ngăn.
Đẩy Trần Thiên Hạo ra.
"Thưa anh, xin anh hãy chú ý lời nói của mình".
Lưu Bá Thiên lạnh lùng mỉm cười.
"Hết chiêu rồi chứ gì, chẳng phải cậu có thể lấy được thư do chiến thần Đông Hoang viết sao? Đây là địa bàn của đội quân Đông Hoang, sao bọn họ chẳng coi cậu ra gì?"
Lưu Bá Thiên cười chế giễu.
Gọi nhân viên lại.
"Gọi lãnh đạo của mấy người ra, người có công ở đây bị bắt nạt, tôi muốn lãnh đạo đến đây lấy lại công bằng cho tôi".
"Đúng, chúng tôi nhịn cậu lâu rồi, lần này phải bắt đội quân Đông Hoang lấy lại công bằng cho chúng tôi".
Lưu Phong kiêu ngạo nói.
Lưu Tiểu Nguyệt nói với anh không được phép gây chuyện ở ngoài.
Nhưng hai ông cháu này rõ ràng đang gây chuyện.
Trần Thiên Hạo bước lên, tóm lấy mặt Lưu Phong.
Lưu Phong lập tức cảm thấy trong đầu như có mười mấy người đang khua chiêng gõ trống, đầu ong ong lên, cả người bị một nguồn sức mạnh cực lớn quay vòng vòng rồi lao xuống đất.
Lưu Bá Thiên hét lên đầy giận dữ.
Trần Thiên Hạo dám làm bậy ở địa bàn của đội quân Đông Hoang.
Lão ta tức giận nói.
"Trần Thiên Hạo, tao liều với mày".
Hai nhân viên tiến lên ngăn cản.
Có mấy người lao đến ép sát Trần Thiên Hạo.
"Đồng chí, anh hơi quá tay rồi đấy".
Mấy người đánh mắt, rút côn điện ra từ eo, có vẻ muốn khống chế Trần Thiên Hạo.
"Đánh hắn cho tôi".
Lưu Bá Thiên hét lớn.
Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng tóm lấy tay Trần Thiên Hạo, có hơi lo lắng.
Đương nhiên không bất an như lúc trước.
Sau khi Trần Thiên Hạo quay về.
Anh ngông cuồng không ai bì nổi, có thể chèn ép bất kỳ ai bất mãn với anh.
Nhà họ Trần.
Nhà họ Lưu.
Nhà họ Chu.
Bao gồm cả nhà họ Tiền.
Cùng với ngân hàng Đế Phong!
Hôm nay, ngay cả phó thống lĩnh của đội quân Đông Hoang Tưởng Đại Vi cũng vô cùng khách khí với anh.
Nghĩ đến chuyện anh có thể lấy ra được tín thư của chiến thần Đông Hoang viết, có những lúc cô thực sự hoài nghi.
Trần Thiên Hạo chính là người bên cạnh chiến thần Đông Hoang.
Cửa thang máy mở ra.
Tưởng Đại Vi vội vàng chạy đến.
Nhân viên vừa thông báo cho anh ta, vậy nên Tưởng Đại Vi liền bỏ công việc trong tay xuống xông đến đây.
Vừa nhìn mấy người đang bao quanh Trần Thiên Hạo muốn ra tay.
Anh ta tiến lên đạp ngã mấy người ở phía trước.
"Cút".
Một tiếng cút vang lên mấy người kia vội vàng bò dậy, sắc mặt hoảng sợ lui ra xa.
Hai nhân viên bảo vệ Lưu Bá Thiên nhìn nhau sững sờ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lưu Bá Thiên kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chẳng nhẽ Tưởng Đại Vi đánh sai người sao?
"Phó thống lĩnh Tưởng, người này mới là kẻ gây chuyện".
Lưu Bá Thiên nuốt nước bọt, không nhịn nổi nói.
Tưởng Đại Vi tràn đầy lửa giận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...