Quản lý lập tức mở cửa thang máy, một thanh niên để tóc cạo hai bên và một cô nàng xinh đẹp cao chừng một mét tám liền bước vào.
Thoắt cái, sắc mặt của Tiêu Mị Mị đã trở nên cực kỳ khó coi.
“Ô, Tiêu Mị Mị đấy à? Ối chà, lâu quá mới gặp em”.
Người đàn ông để tóc cạo hai bên kia lộ vẻ kinh ngạc, lớn tiếng nói.
Tiêu Mị Mị lùi ra sau Trần Thiên Hạo, chẳng buồn liếc đến gã.
“Mị Mị à, em trốn anh làm gì? Người ta bảo một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, dù gì chúng ta cũng từng chung chăn gối.
Em làm thế thì vô lương tâm quá”.
Gã nói bằng vẻ đáng thương.
Cô nàng đi cùng gã đưa mắt quan sát Tiêu Mị Mị, đoạn cười bảo.
“Mễ Đại Bảo à, đừng nói đây là bạn gái cũ mà anh từng nhắc đấy nhé? Trông không lớn mấy mà nhỉ, anh lừa gạt thiếu nữ vị thành niên à”.
“Cô ta mà vị thành niên thì chắc anh là em bé còn uống sữa mất.
Em không biết đâu, cô ta như hổ như sói khi lên giường đấy”.
“Đủ rồi, Mễ Đại Bảo”.
Tiêu Mị Mị đứng ra giận dữ gầm lên, vành mắt đã đỏ hoe.
“Ôi ôi, giận rồi kìa.
Chẳng phải em muốn trốn anh lắm à? Không nhịn được nữa sao?”
Mễ Đại Bảo cười hề hề, tiếp tục mỉa mai.
“Nghe bảo em mới bị đuổi việc hả? Thất nghiệp rồi mà vẫn có tiền đến đây dùng bữa à? Đây là khách sạn bảy sao đấy, một cô gái sống ở khu dân cư nghèo hèn như em mà cũng đủ tiền ăn sao?”
“Đừng nói là em muốn đến đây để ‘câu’ đại gia nhé?”
“Anh thấy kẻ nào ngu xuẩn thừa tiền lắm mới bị mã ngoài của em lừa phỉnh”.
Nghe xong những lời này của gã, Trần Thiên Hạo đã đoán ra đối phương là bạn trai cũ của Tiêu Mị Mị.
Anh nhìn sang bộ dạng tức giận đến mức phát khóc của Tiêu Mị Mị, đoạn tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn gã Mễ Đại Bảo kia.
“Câm mồm!”
Mễ Đại Bảo cảm nhận được một luồng khí lạnh khiến gã không thể ngẩng đầu, nỗi bất an cuồn cuộn trào dâng khiến gã ngậm miệng ngay tắp lự.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, lát nữa đến nơi đông người hơn, gã nhất định phải sỉ nhục hai kẻ này một trận mới được.
Chẳng mấy chốc đã đến khu ẩm thực ở tầng ba.
“Mời quý khách đi lối này ạ.
Ở đây chúng tôi có phòng riêng loại VIP, có cả sảnh ăn, xin hỏi hai vị…”
“Tất nhiên là phòng riêng rồi.
Bọn nhà nghèo mới ra sảnh để chen chúc ăn uống thôi”.
Mễ Đại Bảo lấy ra tấm thẻ vàng VIP của khách sạn Áo Long, nhân viên phục vụ lập tức trưng ra vẻ kính cẩn.
Thẻ vàng đấy, phải nạp cả chục triệu mới có thẻ này.
“Người anh em à, có tiền không? Không có thì tôi thanh toán giúp anh nhé?”
Mễ Đại Bảo cười chế giễu Trần Thiên Hạo.
“Trần Thiên Hạo à, mặc kệ anh ta, chúng ta đến đại sảnh đằng trước đi”, Tiêu Mị Mị không muốn nhìn thấy bản mặt của gã, vừa kéo tay áo Trần Thiên Hạo vừa bảo.
“Ừ, nghe theo cậu”.
Trần Thiên Hạo chẳng vấn đề gì, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, ở đâu cũng được cả.
Sắc mặt tối lại, Mễ Đại Bảo hơi run lên.
“Chúng ta cũng ra sảnh đi”.
Gã ngửa mặt tự nhủ, hôm nay phải chiến với Tiêu Mị Mị đến cùng, không khiến bọn họ ê mặt trước bàn dân thiên hạ thì gã không nuốt được cơn giận này.
Lúc ở thang máy gã nói thế thôi, nhưng thực chất là Tiêu Mị Mị từng làm việc cho công ty nhà gã, vì muốn theo đuổi Tiêu Mị Mị mà gã không ngại thăng chức cho cô ấy, còn từng tặng đối phương mấy chiếc ô tô có giá cả triệu bạc.
Ai mà ngờ Tiêu Mị Mị lại từ chối gã trước mặt toàn bộ nhân viên, còn trực tiếp từ chức, khiến gã mất sạch thể diện.
Vậy nên, gã muốn Tiêu Mị Mị cũng phải nếm trải sự nhục nhã tương tự.
Bảo là đại sảnh thế thôi, dù sao đây cũng là khách sạn bảy sao, không gian nơi này vô cùng thư thái, có vách ngăn cao vài mét ngăn cách các chỗ ngồi.
Không gian tao nhã và cổ kính, có cả nhạc công biểu diễn vĩ cầm ngay tại đây.
Vì đang là giờ ăn nên ở đây đã có rất nhiều thực khách, tuy đông người nhưng không ồn ào chút nào.
Ai nấy đều vừa ăn vừa trò chuyện rất nhẹ nhàng.
“Mời hai vị vào ạ”.
Quản lý đưa Trần Thiên Hạo và Tiêu Mị Mị đến chỗ ngồi sát tường, còn Mễ Đại Bảo ở ngay chỗ đối diện họ.
“Tiêu Mị Mị à, anh ở đây này”.
Mễ Đại Bảo cười đểu với cô ấy.
“Tên Mễ Đại Bảo này đúng là phiền phức quá”.
Tiêu Mị Mị tức đến mức ngoảnh mặt đi, chẳng buồn nhìn đến gã nữa, đoạn giải thích với Trần Thiên Hạo.
“Trần Thiên Hạo này, lúc ở thang máy, tên Mễ Đại Bảo ấy nói nhăng nói cuội thôi.
Tôi và anh ta không có bất cứ quan hệ nào cả.
Tôi từng làm việc ở công ty nhà Mễ Đại Bảo, anh ta muốn theo đuổi nhưng bị tôi từ chối, nên cứ ôm hận trong lòng”.
“Không sao.
Vừa nhìn đã biết hạng người này chẳng phải kẻ tốt lành gì”.
Trần Thiên Hạo vừa gật đầu vừa đáp.
Nhân viên phục vụ mang hai quyển thực đơn đến, đưa cho Tiêu Mị Mị và Mễ Đại Bảo ở gần đấy.
“Cục cưng à, em muốn ăn gì nào?”
Mễ Đại Bảo cố ý nói lớn tiếng để Tiêu Mị Mị và Trần Thiên Hạo nghe.
“Em, em muốn ăn sashimi bào ngư xanh, rồng xanh trong tuyết, thêm một phần cua hoàng đế, bò Wagyu chín tám phần, và một phần cháo tổ yến”.
“Gần đây em hay thức khuya, phải dưỡng lại nhan sắc”.
Cô nàng yêu kiều kia chu môi nói.
Mễ Đại Bảo vừa nghe xong đã thấy lòng quặn lại.
Mẹ kiếp, ả này đúng là ác thật.
Món rẻ nhất mà ả gọi là rồng xanh trong tuyết, chính là dưa chuột chạm khắc thành hình rồng, một phần có giá hai nghìn tệ.
Nhưng vì để đả kích Tiêu Mị Mị, gã đành cắn răng lấy tấm thẻ hạng vàng ra.
“Bấy nhiêu đã đủ chưa? Không đủ thì mình gọi thêm.
Dùng bữa ở đây là phải hưởng thụ, đâu giống như ai đó, đã không đủ tiền trả mà vẫn đến đây ăn”.
Nhân viên phục vụ đã cầm tấm thẻ ấy đi quẹt để gọi món.
Ở đây, Tiêu Mị Mị vẫn đang chọn món với vẻ mặt khổ sở.
“Cỏ non xanh biếc”, là món ớt xanh và nấm thái nhỏ ăn kèm với một loại rau gì đấy, giá ba nghìn tám trăm tám mươi tám tệ.
“Trên trời nguyện làm chim liền cánh” là một cặp bồ câu nướng, có giá tám nghìn.
“Tuyết rơi trên núi lửa”, là món rau trộn cà chua với đường trắng, giá năm nghìn tám trăm…
Tiêu Mị Mị nhìn ảnh minh hoạ đằng sau những cái tên hoành tráng kia, hẳn là những món mà cô ấy nghĩ đến, có điều giá cả quả là không đẹp chút nào.
“Quý khách đã chọn món xong chưa ạ?”, nhân viên phục vụ mỉm cười thúc giục.
Hiển nhiên là cô ta cũng thấy hơi bực bội.
“Mị Mị à, không có món nào ổn à?”, Trần Thiên Hạo vừa nhìn cô ấy vừa hỏi.
“Tôi, tôi không biết cậu thích ăn gì.
Cậu gọi đi”.
Tiêu Mị Mị nuốt nước bọt, đoạn trả lời.
Trong thực đơn này, mấy món có thể làm họ no bụng một chút thì toàn cả chục nghìn tệ, ví dụ như thịt bò Wagyu, một gam đã có giá năm, sáu trăm tệ rồi.
Cắn một lát thịt thôi đã là mấy mươi gam, giá tiền lên đến chục nghìn đấy.
“Mẹ ơi, hôm nay tiêu tùng rồi.
E là tiêu sạch thẻ tín dụng mất thôi”, Tiêu Mị Mị tuyệt vọng gào thét trong lòng.
Trần Thiên Hạo liếc nhìn thực đơn, thấy hoa mỹ quá nên cũng lười xem tiếp.
Nói thật lòng, anh không quá chú trọng vào chuyện ăn uống.
Món ngon nhất đối với anh chính là canh gà do mẹ hầm.
Nhớ lại mùi thơm toả ra từ bát canh gà mà Lưu Tiểu Nguyệt được ăn, Trần Thiên Hạo lại muốn chảy cả nước bọt.
“Tôi không xem thực đơn nữa.
Cô tự quyết định đi, cứ đem mấy món tiêu biểu nhất ở đây ra cho tôi là được”.
Trần Thiên Hạo vừa đưa thực đơn cho cô nhân viên phục vụ vừa nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...