Hôm nay là tuần thứ ba, theo lập trường nghề nghiệp mà nói, là thời gian Chu Lâm bận tối mắt tối mũi. Nhưng mà lúc này y lại mặc quần áo thường ngày, ưu nhàn đứng tựa vào lan can cầu vượt, uống lon nước lạnh một nguyên tiền vừa mua được ven đường, nhìn dòng xe tấp nập như nước, hừ nhỏ một đoạn nhạc.
Cái đồng hồ mang trên tay trái ngẫu nhiên phản xạ ánh sáng, chiếu phải mắt Chu Lâm, kích thích y xuất thần một trận.
Vài ngày trước sau khi xuyên không trở về quá khứ, liền phát hiện thủ phạm chính là cái đồng hồ này. Trừ có chút kinh hách, nhiều nhất vẫn là kích thích mới mẻ, sau khi thử nghiệm vài lần, dần dần phỏng đoán ra một vài quy tắc sử dụng:
Đầu tiên, đem thời điểm hiện tại của mình, ví dụ như tháng 9 năm 2007 đánh dấu là A, đem một thời điểm nào đó trong quá khứ đánh dấu là B, như vậy thời gian trôi từ B đến A vẽ thành trục x như sau:
|————|——|————-|—>
B C D A
Quy tắc 1: theo biểu đồ trên, mang đồng hồ chỉ có thể đi trong phạm vi BA. Chu Lâm đặt tên là “Lý luận xuyên không gian”. Nói trắng ra, đó là chỉ có thể trở về quá khứ, không thể đi đến tương lai.
Quy tắc 2: theo biểu đồ trên, chọn 2 điểm C, D nằm trong đoạn BA, dùng đồng hồ xuyên không đến điểm C, chơi cho đến diểm D thì trở về, như vậy khả năng xuyên không tiếp theo cũng chỉ còn trong khoảng DA, theo “Lý luận xuyên không gian” thì đoạn BD đã mất đi hiệu lực, mà đoạn DA còn lại gọi là “Thời gian thực tế xuyên không”.
Chu Lâm phát hiện điều khi xuyên không đến năm 93, lúc một nguyên tiền xu vừa mới lưu hành rộng rãi, định dùng năm khối tiền cũ quay về năm 89 mua món chao tại cửa hàng nhà nọ mà mình vẫn luôn hoài niệm, thì phát giác dù làm thế nào đồng hồ cũng không khởi động được.
Quy tắc 3: Đoạn CD nhiều nhất là 3 giờ. Nói đúng hơn, khi trờ về quá khứ thời gian lưu lại không quá 3 giờ. Nếu sau 3 giờ chưa tháo xuống, dây đồng hồ sẽ tự động tuột ra. Điểm ấy Chu Lâm thấy lần nào cũng đúng, dù cho có lấy băng dính dán lại thì vẫn vậy.
Quy tắc 4: số lần mỗi ngày xuyên không hạn mức là 3 lượt.
Bốn quy tắc đó cũng chính là điều hạn chế khi dùng đồng hồ xuyên không.
Nhưng mà, tuy hạn chế như vậy nhưng Chu Lâm vẫn có thể tự do tự tại dạo chơi giữa quá khứ và hiện tại, lợi dụng giá cả chênh lệch mà tận hưởng cuộc sống. Mua vé xổ số trúng giải nhất, hay giựt dây người nhà đầu tư vào những lĩnh vực mà mình đã biết chắc thành bại, những ý tưởng này mình cũng từng nghĩ tới, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại, cố ý thay đổi quá khứ biết đâu lại dẫn đến hậu quả xấu không đoán trước được thì sao. Ngẫm lại mình an ổn sống từ nhỏ đến lớn, gia đình dòng họ cũng chưa từng bị kẻ xấu hãm hại___so với mạo hiểm làm giàu, chi bằng thuận theo tự nhiên.
Quy tắc thời gian đã biết, kế tiếp là quy tắc không gian.
Lần đầu xuyên không là ở công viên, lần thứ hai là trong một hẻm tắt ngang qua một khu dân cư nhỏ, lần thứ ba là nhà vệ sinh nam trong một trường học, lần thứ tư là lầu hai một nhà sách mới mở.
Đem các điểm không gian phân bố, quả thật chẳng có gì liên quan với nhau, điểm chung duy nhất có thể thấy đó là nơi xuyên không tuyệt đối không có ai. Nhưng trên thế giới này mỗi thời khắc chỗ không người là vô số kể, vì cái gì lại đến những nơi này, điều này làm cho người ta có cảm giác mơ hồ không nắm bắt được.
Nhưng mà không lâu sau, trải qua 7 lần xuyên không đến lần thứ 8, Chu Lâm bất ngờ phát hiện điểm chung thứ hai, đó là___
“Này, Đoan Mộc Thanh Lỗi, chờ một chút, Triệu Tiểu Hiểu muốn qua bên kia mua chút đồ.”
Xem! Đã đến rồi!
Chu Lâm hoà vào dòng người vội vã trên cầu vượt, cố gắng làm cho mình biến thành một người qua đường bình thường không tồn tại.
Một chốc sau, bốn thiếu niên vẻ mặt còn ngây ngô đi qua phía sau y. Người kêu Đoan Mộc Thanh Lỗi kia có chút trầm tĩnh, ba cậu nhóc còn lại thì líu tíu cười nói, nhưng cảm giác đã có chút chín chắn.
“Quả nhiên là như vậy…” Chu Lâm nhức đầu, nhìn không trung.
Cái gọi là điểm chung thứ hai, chính là sau khi xuyên không chừng mười phút, nhất định sẽ gặp phải hắn ở lân cận – Đoan Mộc Thanh Lỗi.
Lần đầu tiên là trực tiếp tiếp xúc, lần thứ hai, ba là vì nơi xuyên không đến nơi có nhiều người, cho nên cùng không chú ý, lần thứ tư, năm nhìn thấy được nhưng cũng không nhận ra, mãi cho đến lần thứ bảy mới cảm thấy đứa trẻ này có chút quen, đến lần thứ tám nhìn kỹ, mới phát giác chính là Đoan Mộc Thanh Lỗi đã lớn hơn bốn tuổi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Đứa trẻ đang tuổi phát triển có thể thay đổi nhanh đến thế sao? Ước chừng là từ lúc kiên cường đã không khóc nữa, ánh mắt có chút sắc bén, vóc dáng cũng cao hơn một chút, như vậy rất giống với Đoan Mộc Thanh Lỗi lúc gặp lại hồi trung học… Nhưng mà không biết vì cái gì, vẫn cảm thấy cậu bé nho nhỏ ngày trước đáng yêu hơn, bẹp một cái có thể làm mặt người khác dính đầy nước miếng, không biết bây giờ nhắc lại hắn có ngại ngùng hay không …
Tóm lại, quy luật xuyên không gian là đến gần chỗ của Đoan Mộc Thanh Lỗi. Tuy rằng không biết vì cái gì là hắn, nhưng mà kỳ thật hạn chế cũng không quá lớn___
Cuộc sống ở thành phố nhỏ, đi từ phía tây sang phía đông cũng không hơn ba giờ, nếu không có dã tâm gì mà chỉ muốn kiếm chút tiện nghi, hay mỹ thực ngày xưa đã từng nếm, thì ba giờ đã là quá đủ.
___Mình quả là người dễ dàng thoả mãn ~~~
Chu Lâm cảm thán trong lòng, xốc xốc ba lô đựng một đống lớn tiền xu. Lần này xuyên không là tháng 7 năm 1994, tiền giấy bây giờ không sử dụng được, sẽ bị người ta cho là tiền giả, may mắn từ nhỏ mình đã có sở thích tích cóp tiền xu, chỉ cần lựa ra tiền phát hành năm 1994 là được. Lần này đem theo chừng một trăm ba mươi khối, cũng đủ đi nhà sách ở phía nam mua bộ tranh tranh dài tập mà mình đã từng mơ ước___ vào kỳ nghỉ hè sơ trung đã đọc qua, sau đó hết lời dùng việc nhà làm điều kiện trao đổi thì mẹ mới cho tiền để mua, sau đó lại phát giác đã bị người ta mua mất. Hiện tại xem ra, người mua mất đó kỳ thật là mình 13 năm sau.
___Sao cứ cảm thấy, mình và chính mình trong quá khứ luôn luôn đối nghịch?
Chu Lâm cười to một tiếng, tâm tình vui vẻ bước xuống cầu vượt, không chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của một thiếu niên bên kia đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...