Sau vì thăm bệnh, ngày 7 tháng 10 năm 1995 Chu Lâm xuyên không về một lần, dĩ nhiên thời gian là 2h chiều, khi đó Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng đã tỉnh lại rồi.
Bởi vì không phải là ngày dạy kèm tại nhà nên trước khi đến không có báo trước, cho nên lúc Đoan Mộc Thanh Lỗi mặc áo ngủ mở cửa nhìn thấy Chu Lâm liền sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ Chu Lâm sẽ tới đây.
Chu Lâm cũng ngẩn ngơ, đi vào cửa liền nhìn vào trong, hỏi hắn: “Mẹ cậu đâu?”
“Đến quán rồi. Hắc —— xì. Nói buổi tối sẽ về sớm một chút.”
“Sao lại nhảy mũi rồi hả ? Vẫn còn sốt à?” Chu Lâm dừng lại động tác đổi giày, sờ sờ trán Đoan Mộc Thanh Lỗi, xác nhận không sốt lên mới ra lệnh cho hắn: “Đi, lên giường nằm nghỉ đi.”
“Tôi ngủ cả ngày. . . . . .” Nhỏ giọng lầm bầm một câu, Đoan Mộc Thanh Lỗi ngoan ngoãn trở về phòng bò lên giường, chỉ là không có nằm xuống, mà khoác áo tựa vào đầu giường, cầm sách để ở một bên bắt đầu dùng gối đầu làm bàn mà làm bài tập.
“Ngã bệnh sao còn làm bài tập.” Chu Lâm đi tới rút cây bút thằng nhóc đang cầm, một tay ấn hắn vào trong chăn.
“Ngủ không được!” Bị chăn chôn đến chỉ còn dư nửa cái đầu, Đoan Mộc Thanh Lỗi núp ở bên trong mở to mắt tức giận nhìn Chu Lâm.
“Vậy tôi đọc sách cho cậu nghe.” Chu Lâm nói xong rút ra một quyển 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》từ trên giá sách ngồi ở mép giường, tùy ý lật một tờ không hề có âm điệu mà đọc lên.
“Khó nghe!” Đoan Mộc Thanh Lỗi nghe một hồi, lấy tay lật góc chăn kháng nghị nói.
“Đã đọc cho nghe còn ngại đông ngại tây.” Chu Lâm trừng hắn một cái, lại chôn hắn về, không nhìn hắn kháng nghị tiếp tục đọc.
Lại nghe một hồi cuối cùng thằng nhóc cũng bộc phát, làm thế nào cũng không lời, trực tiếp vươn chân ra khỏi chăn đá lên mông Chu Lâm một cái.
Chu Lâm tay mắt lanh lẹ nhảy dựng lên né ra, đứng ở mép giường nhìn hắn một cái, sau đó nở nụ cười ha ha ——
Nói tóm lại, người thích trêu một đứa bé thì bản thân cũng là đứa bé. Mặc dù Chu Lâm biết điều này nhưng vẫn không nhịn được muốn trêu chọc hắn.
“Còn có khí lực đá tôi, xem ra bệnh đã đỡ đi nhiều lắm ~” nói như vậy, Chu Lâm đi quá bắt được chân Đoan Mộc Thanh Lỗi.
Chưa kịp thu hồi, chỉ có thể mặc cho người khác tại đâm tới đâm lui trong lòng bàn chân mình, sau đó đột nhiên giống như là bị chọc vào chỗ đau, Đoan Mộc Thanh Lỗi nhe răng rụt chân lại.
“Đau không?” Cảm giác chân thằng nhóc khẽ rụt một cái, Chu Lâm hỏi, sau đó ý xấu ấn lên hột nước nho nhỏ phồng lên ở nơi nào đó.
“Đau a, đau !” Thằng nhóc kêu thành tiếng, rút chân ra, lật chân của mình lên để nhìn ——
“Đây là sao? Bệnh thuỷ đậu? Sao lại mọc ở chân. . . . . .”
Nghe Đoan Mộc Thanh Lỗi nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, Chu Lâm hiểm hiểm cười ra tiếng ——
Muốn nói cho hắn biết sao? Nói đây thật ra là tỏi làm hại? Ừ, vẫn để sau đi, nhìn hắn bối rối rất hài. . . . . .
Kết quả cứ vậy quên mất. Sau đó Chu Lâm hỏi Đoan Mộc Thanh Lỗi có đói bụng hay không, tiếp dùng nồi áp suất nấu chút cháo, lại hâm thức ăn hôm qua mua, hai người xem như trà chiều cùng nhau ăn một bữa.
Ăn no Đoan Mộc Thanh Lỗi khôi phục chút tinh thần, vọt vào tắm nước nóng xong lại bò lên giường, tựa đầu vào đùi Chu Lâm nhìn y chơi game.
Chu Lâm ngồi xếp bằng theo, đột nhiên phát giác trên đùi nhiều ra cái đầu tóc mượt mà, lại thấy thằng nhóc còn nhìn chân mình, nói hắn mấy câu rồi kéo chăn đắp lên cho hắn. Kết quả quên tạm ngừng game, nhân vật liền bị rớt cái mạng nhỏ, Chu Lâm mắng một tiếng, vò rối tóc Đoan Mộc Thanh Lỗi.
“Kỹ thuật thật kém.” Rõ ràng là bị thằng nhóc làm hại, lại còn bị nói như vậy, Chu Lâm nhéo lỗ tai của hắn, gọi hắn đứng lên PK.
“Không muốn, đầu choáng váng.” Đoan Mộc Thanh Lỗi nói, ôm chặt đầu gối Chu Lâm, làm thế nào cũng không chịu ngồi dậy. Chu Lâm lôi một hồi không có kết quả, đành phải theo hắn.
Là ảo giác sao? Cảm giác thằng nhóc này đột nhiên trở nên có chút dính người . . . . . .
Là vì ngã bệnh? Hay là di chứng của việc mẹ tái hôn?
—— đúng rồi, còn không biết sự kiện kia sao rồi.
Chu Lâm suy nghĩ một chút, một mặt chơi game, một mặt thử dò xét nói:
“Đúng rồi, ngày hôm qua phiếu điểm giáo viên phát tôi đã giao cho mẹ cậu rồi.”
“À.” Thằng nhóc chỉ trả lời một chữ ngắn gọn, hoàn toàn nghe không ra bất kỳ tâm tình gì.
Chu Lâm lại nói:
“Cái đó, chuyện nhờ họp phụ huynh tôi cũng nói với mẹ cậu. Tôi nói vì cậu lo lắng chị ấy bận rộn. . . . . .”
“À.” Vẫn chỉ có một chữ, nhưng từ ngữ khí của hắn xem ra, thằng nhóc hẳn sẽ không tức giận đi?
Chu Lâm suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi:
“Ừm. . . . . . Cái đó, mẹ cậu. . . . . . Sau đó không nói gì với cậu à?”
“Có, mẹ bảo tôi không cần lo lắng. . . . . . này, anh mau nhảy, không nhảy BOSS lại tới.”
“Cái gì? Đâu có?”
Liền tranh thủ tập trung lại vào game, đợi một hồi lại nhìn thấy một con rùa chầm chập bò qua. Chu Lâm vừa định nói nhóc con không chơi thì không nên nói lung tung, đột nhiên nghĩ chẳng lẻ vừa rồi hắn xấu hổ?
Nghĩ như vậy Chu Lâm len lén liếc xuống một cái, mặc dù không nhìn thấy mặt Đoan Mộc Thanh Lỗi nhưng có thể thấy lỗ tai của hắn đã đỏ lên, dù như vậy vẫn cố ý giả bộ chuyên tâm nhìn game, nói với nhân vật trong màn hình “thật tệ thật tệ “.
Tại sao thằng nhóc này lại dễ thương như thế?
Trái tim nảy lên một nhịp, Chu Lâm cẩn thận vươn tay muốn đụng vào vành tai hồng thấu này, lúc sắp đụng phải thì bị âm thanh Game over trong trò chơi dọa sợ thu tay lại, tâm hoảng ý loạn nói một câu:
“Có bản lĩnh cậu tới đánh đi. . . . . .”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...