"Là gọi anh trai đúng không? Là gọi anh trai đúng không?" Úc Sâm một bộ biểu tình bạch liên hoa thuần khiết vô tội, khóe miệng còn dính tý máu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, con ngươi đen tuyền phủ một tầng hơi nước, khóe mắt hồng nhạt, ngữ khí chậm chạp dè dặt, ai nhìn qua đều sẽ cảm thấy đây là mỹ nhân gặp nạn bị hung hăng khi dễ mạnh mẽ chà đạp.
Nhưng mấy người trong phòng này, ai dám khi dễ chà đạp anh?
Úc Sâm thấy hắn không đáp, lập tức rũ lông mi tựa lông quạ ủy khuất ba ba: "Em gọi Tư Nam, không phải anh đúng không? Anh biết anh đau đến loạn thần, nghĩ sai cả rồi, ai, phí công vui vẻ một hồi."
Nói xong còn dùng mu bàn tay lau lau máu dính khóe miệng, dưới ánh nhìn quỷ dị của ba đôi mắt, giấu đầu lòi đuôi dùng tay áo che đi vết máu trên lòng bàn tay, chỉ lộ một chút đầu ngón tay thông bạch, tựa như ngọc.
Tư Nam: Dưới ánh đèn, ngay tầm mắt, cậu mẹ nó giấu cho ai xem? Cho Nguyễn Hân không có ở đây sao?
Anh cảm thấy màn biểu diễn trắng trợn táo bạo như vậy, nếu Tư Tuyên Dương tin, nếu không thể nhìn ra anh đang làm màu, vậy thì IQ được bồi dưỡng và giáo dục tinh anh trong nhiều năm như vậy tất cả đều cho chó ăn! Và gái trai có thể thông qua thủ đoạn này bò lên giường Tư Tuyên Dương sẽ xếp một vòng Trái Đất!
Tư Nam ghét bỏ nhìn bạn tốt, ánh mắt phức tạp lắc đầu —— chiêu này đã từng được người khác dùng với Tư Tuyên Dương, thủ đoạn của Úc ca, vẫn có chút non nớt, không có gì mới.
Ai biết chưa kịp chờ đến khuôn mặt tái nhợt của Úc ảnh đế, rũ mắt ân hận duy trì đến hai giây, giọng nói bất đắc dĩ của Tư Tuyên Dương vang lên bên tai anh.
—— “Em chưa từng gọi Tư Nam là anh trai."
Cuối cùng còn bổ sung một câu: "Từ khi bắt đầu nhận thức hẳn là chưa từng gọi."
Đây là có ý gì?
Tư Nam ngốc, đầy mặt mờ mịt nhìn tiểu bạch hoa Úc Sâm dường như đang cười tươi, cùng với cặp mắt to ngập nước liếc mắt đưa tình, chợt cảm thấy bản thân mình phảng phất như một người công cụ ngoài cuộc!
Là loại người vừa ngoài cuộc vừa là công cụ.
"Tình yêu của hai người được tạo ra trên sự tổn thương của tôi đúng không?" Tư Nam nghiến răng nghiến lợi.
Tư Tuyên Dương nghĩ về ngày đầu tiên quen biết, sở tác sở vi (1) gây hiểu lầm của Úc Sâm khiến hắn nghĩ anh là 'chị dâu', nhíu mày, không nói gì.
[(1) Sở tác sở vi: hành động, cư xử.]
Tư Nam: “???”
Meo meo meo? Đây là cam chịu sao? Cái câu anh hỏi rõ ràng chỉ là khoa trương hơn nữa còn mang theo chút oán giận và làm nũng thôi mà! Không ngờ em ấy lại không đau không ngứa trực tiếp cam chịu!?
Nói như vậy khi còn nhỏ anh khóc lóc đến xì mũi bong bóng nói với mẹ 'con nhất định là đứa con trai do mẹ nhặt về! Mẹ không thương con!', ý nghĩ khẳng định lập tức bị phủ định trong lòng, nhưng mẹ lại đột nhiên lấy ra một tấm ảnh chụp một cậu bé ngủ cạnh thùng rác, còn cẩn thận miêu tả rõ ràng thời gian địa điểm cho anh, bình tĩnh lý trí nói với anh: 'Con thật sự là nhặt được', đây là không đồng ý sao!?
Tuy rằng đoạn trên là do mẹ anh tự não bổ, nhưng phương thức hình thành nên tình cảm vặn vẹo của Tư Tuyên Dương lại là sự thật!
Là cam chịu!
Anh không thể chịu nổi cái ủy khuất này!!
"Em chờ! Chờ lúc trở về....!Anh nhất định sẽ tố giác các em với ba mẹ! Tuyệt đối không cho hai người có ngày yên lành!"
Úc Sâm liếc Tư Nam, lập tức che bụng lại nhíu mày ngã người sang bên cạnh, trong miệng còn đúng lúc mà ưm một tiếng.
Chớp mắt sắc mặt của Tư Tuyên Dương hoảng loạn, gắt gao ôm anh, dừng lại, thấp giọng mắng một câu với Tư Nam: "Anh đừng có mà nhắm vào anh ấy."
Tư Nam: “???”
Đùa đi? Là con mắt nào của em thấy anh nhắm vào Úc đại ma đầu?
Chẳng lẽ không phải ngược lại sao?
Do dự một chút, Tư Tuyên Dương quay đầu thấp giọng hỏi Úc Sâm: “Ngốc ở đây đủ lâu rồi, chúng ta trở về, anh có thể đi không? Còn rất đau sao? Đi đường có thể kéo theo cơ bắp đau hay không?"
Úc Sâm tham luyến cọ cọ cổ ấm áp của Tư Tuyên Dương, bất động thanh sắc đắc ý nhướng mày với Tư Nam, yếu ớt nói: "Vừa đau nữa rồi, không muốn đi."
“......!Vậy, em bế anh, anh ôm sát một chút."
Tư Tuyên Dương cong eo, dưới ánh mắt khiếp sợ của Tư Nam và Lạc Vũ, một tay ôm lấy vai, một tay đỡ lấy hai chân và đầu gối của Úc Sâm, siết chặt, ổn định vững chắc ôm hắn lên.
Ôm công chúa.
Úc Sâm: “Oa!”
Tư Nam: “......!Tôi đệt."
Úc Sâm chớp chớp mắt với anh, sau đó dường như khoe khoang mà vòng tay ôm cổ Tư Tuyên Dương, thổi một luồng khí lạnh vào ốc nhĩ đã hóa hồng của Tư Tuyên Dương: "Anh trai ôm chặt rồi, đi nào em trai bảo bối của anh."
Tư Nam: “......”
Anh muốn giết người.
Giết người ở chỗ này có bị pháp luật trừng trị hay không?
Khóe miệng của Tư Tuyên Dương mất tự nhiên động động, ửng hồng men theo khí lạnh lan đến toàn bộ vành tai và cả khuôn mặt, nhưng hắn một chút cũng không che giấu, trên mặt vẫn là biểu tình như cũ, không kiên nhẫn nâng nâng cằm ra hiệu với Tư Nam, sau đó ôm Úc Sâm, vững vàng rời đi.
Tư Nam hít sâu một hơi: “Lạc Vũ, nếu anh muốn giết người, em sẽ đưa dao cho anh đúng không?"
Lạc Vũ thương cảm cười cười: “Từ bỏ đi, anh không thể chém em trai của anh."
Tư Nam vô cùng đau đớn: “......Đừng nói nữa, em ấy không phải em trai anh, em ấy là em trai người khác!"
......
Trở lại phòng, dùng chân đá cửa đóng lại, Tư Tuyên Dương rũ mắt nhìn người đang vùi vào trong cổ hắn, ánh mắt không được tự nhiên, ngữ khí lại rất bình tĩnh: "Diễn xong chưa tiểu bạch liên? Anh sắp chọc tức chết Tư Nam rồi."
“Rõ ràng là em chọc cậu ấy đó?" Úc Sâm nâng mặt, nghiêng đầu, một tay sờ ngực Tư Tuyên Dương, nhìn chằm chằm hắn cười chế nhạo: "Hơn nữa...!Không phải em cũng diễn? Nhìn bình tĩnh như vậy, tim cũng sắp nhảy ra ngoài rồi, bại lộ bản tâm nha em trai Dương Dương."
“......”
“Lần đầu tiên ôm người?” Úc Sâm nhìn chằm chằm lỗ tai hồng đến sắp thành màu máu, càng cảm thấy chơi vui, không thuận theo cũng không buông tha mà sờ sờ nơi này cào cào chỗ kia, ăn hết đậu hủ, "Lần đầu tiên gọi anh trai? Em gọi anh thêm một tiếng nữa đi, vừa ôm vừa gọi như vậy....!Em ôm chặt chút nếu không anh ngã đó."
Anh xoa bóp vành tai mềm mụp của Tư Tuyên Dương, một bên cảm thán trêu chọc người thật sự rất vui, không trách được trên thế giới lại có nhiều đăng đồ tử (2) như vậy.
[(2) Đăng đồ tử: Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc (một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa).
Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.]
Nhưng anh nghĩ sai rồi, Tư Tuyên Dương cũng không phải cô gái nhỏ bị đăng đồ tử chọc một câu, liền sẽ lấy khăn tay che mặt chạy trối chết.
Tư Tuyên Dương chỉ biết rũ mắt nhìn anh, ánh mắt ẩn trong bóng tối, giống như tia lửa, nhìn chằm chằm hồi lâu sẽ có mồi lửa từ bốn phương tám phương dính lên cơ thể, sau đó đôi môi mím chặt của hắn khẽ mở, thanh âm giống như dòng diện lưu màu xanh đậm, giao hòa với những màu cam rực rỡ trên thân thể, khiến toàn bộ thân thể của Úc Sâm vừa mềm vừa nóng, phảng phất như bị đốt thành tro tàn.
Mỗi chữ hắn nói đều rất chậm: "Sẽ không để anh ngã xuống, dạ dày còn đau không?......!Hửm? Anh trai?"
Úc Sâm được hắn dùng chút sức, ôm chặt thêm chút, lúc Tư Tuyên Dương nói chuyện, mỗi một chữ phát ra, khóe môi đều ái muội cọ cọ lên phần xương sụn bên tai Úc Sâm, khi dán đến gần nhất, hàm răng nhẹ nhàng lướt lên, vừa nóng vừa ướt.
Úc Sâm cảm thấy cả người mình run lên, ngón tay giật giật cổ áo của Tư Tuyên Dương, thiếu chút nữa buông tay, nếu không phải được ôm, phỏng chừng ngay cả chân cũng không đứng được.
Anh quả thực khóc không ra nước mắt: Tên nhóc này làm sao có thể thính ngược lại mình!? Anh chịu không nổi.
“......!Tay em không tê sao? Thả anh trai xuống giường đi."
Chậc, lời này rõ ràng vô cùng đứng đắn, tại sao khi rời khỏi miệng lại thêm vào chút cảm giác kỳ lạ?
Úc Sâm cẩn thận nhìn sắc mặt của Tư Tuyên Dương, cầu nguyện hắn đừng nghe ra nghĩa khác, cảm thấy anh không chịu nhận thua trong trò chơi thả thính, lại thính ngược lại một phen nữa đi? Anh không những đau dạ dày, mới nãy anh còn phun máu! Thể lực chiếm nhược thế!
Cũng may đại khái vì Tư Tuyên Dương hoàn toàn không muốn đùa nữa, đặt người lên giường rồi dùng chăn gói kỹ, nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của anh, bàn tay vói vào đặt lên bụng, nhỏ giọng hỏi: "Còn đau nhiều không? Đầu có choáng không?"
Úc Sâm xác thật có chút mệt mỏi, náo loạn một trận rồi nằm trở lại ổ chăn, cuối cùng cơn buồn ngủ chiến thắng nỗi đau, lập tức mất đi sức lực, ý thức rối bời, mí mắt đánh nhau, lẩm bẩm nói: "Buồn ngủ, muốn ngủ...."
“Ngủ đi.” Tư Tuyên Dương cúi người lau vết màu tàn lưu trên môi anh, nhẹ nhàng mút hôn, một hồi lau mới buông ra.
Đôi môi tái nhợt khô nứt của Úc Sâm tức khắc khôi phục chút màu sắc, giống như cánh hồng nhạt, yếu ớt lại kiều quý, chọc đến làm Tư Tuyên Dương thò lại gần mút thêm một cái, cuối cùng lưu luyến đến lông mi, mới hôn lên mí mắt an tĩnh nhắm lại của Úc Sâm, chậm rãi rời đi, tiến vào chăn, ôm người ngủ.
- ------------------------------------
Đêm qua tiếng gào của Tư Nam dọa đến rất nhiều người, buổi sáng, từ đằng xa đã thấy được một đám người mắt quầng thâm.
Còn Úc Sâm cho dù đêm qua ngủ không tồi, lại bởi vì sáng sớm dạ dày làm ầm ĩ cùng mấy lần phun máu, nhìn có vẻ uể oải suy yếu hơn người khác rất nhiều, khuôn mặt trắng như tuyết, mềm mại gục đầu xuống vai của Tư Tuyên Dương, tùy ý để hắn mang đi.
Qua nửa đêm, Tư Nam ngược lại giống như người không có chuyện gì, đi theo ríu rít bên cạnh anh.
Tư Tuyên Dương dừng chân, nhìn bốn phía, nói với Tư Nam: "Lát nữa anh kể những chuyện đã xảy ra với người khác, nói thêm cả suy đoán của chúng ta cho bọn họ, căn cứ vào tình huống tối hôm qua, gương không chừng là đạo cụ rất quan trọng, Nguyễn Hân bị gương chiếu vào liền chạy, có lẽ gương có thể làm suy yếu sức mạnh của cô ta, gương của chúng ta đã vỡ, đến lúc đó nhất định phải mượn dùng của những người khác, để bọn họ biết thêm nhiều manh mối là chuyện tốt."
Tư Nam gật đầu đồng ý.
Bữa sáng miễn cưỡng cho vào miệng được, Úc Sâm ăn nửa trái bắp với một ít trái cây ôn tính, Tư Tuyên Dương nói sức ăn này chẳng khác gì mèo, nhưng Úc Sâm cảm thấy no rồi, Tư Tuyên Dương lại không dám khuyên anh ăn thêm, sợ dạ dày ngạo kiều kia tiêu hóa không được, lập tức lại muốn lăn lộn tra tấn người.
Không lâu sau, Úc Sâm chậm rãi uống nửa ly nước ấm, thoáng nhìn một đôi giày trắng xuất hiện ở cửa nhà ăn, đó là gương mặt trắng đến không thể nào trắng hơn của Nguyễn Hân, cũng không có bất luận dấu vết gì khác trên mặt.
Tác giả có điều muốn nói:
Ca ca đệ đệ gọi đến yd, truyện ngụy chị em dâu lại viết thành ngụy khoa chỉnh hình......!Úc ca bị chọc đến nhũn thành nước, chỉ có một nơi là cứng ( không sai, tui đang cho các người tín niệm kiên định: vừa mềm vừa nhược nhưng hắn là công!).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...