Tạm thời thoát ly hiểm cảnh, trước khi vào dị giới tiếp theo, Úc Sâm bọn họ cũng trở về sinh hoạt bình thường.
Hưởng ứng Thái Hậu nhà mình triệu hoán, Úc Sâm tạm thời rời nhà Tư Nam, hưởng thụ sinh hoạt yên tĩnh một chút, ngày về chưa biết.
Dù sao mặt kệ anh ở đâu, đến thời gian, đồng hồ treo tường kia đều sẽ bị hút vào dị giới, anh liền lười để ý đến vấn đề thời gian.
Trước khi đi còn ngàn dặn vạn dò, để Tư Tuyên Dương không cần quá nhớ anh, nhưng mà đáp lại anh chỉ có một ánh mắt bất đắc dĩ cùng không tán đồng, Úc Sâm lười đoán, mượn xe Tư Nam, phất tay tiêu sái xuống núi.
Sau khi xuống núi ngược lại không tiêu sái như vậy.
Mẹ Úc sau khi về hưu không có chuyện làm, vội vàng thu xếp cho anh thân cận một đống gái, Úc Sâm không lay chuyển được bà, ấn theo trình tự làm liên tục, một ngày ít nhất ba bốn lần.
Mấy ngày sau, mắt thấy mấy cô gái không đến hai mươi cũng đã mười lăm người, trùng hợp chính là, một người cũng không thành.
Mẹ Úc không vui, kéo Úc Sâm ngó trái ngó phải, xoay mặt lại bóp mũi, nghĩ trăm lần cũng không ra: "Diện mạo này, đặt ở thời cổ ngược lại là nam hồ ly tinh hại nước hại dân, người hiện đại mắt thẩm mỹ bị sao vậy? Không ngờ lại chướng mắt con trai tôi?"
Úc Sâm: “......”
Mẹ Úc thật sự giận quá, tìm người trung gian hỏi hồi lâu, người ta mới ấp úng nói cho bà: "Úc tiên sinh lớn lên quá đẹp, khí thế cũng đủ, dễ gây chú ý hơn cả minh tinh, mấy cô gái nhỏ đứng bên cạnh hắn cảm thấy mình giống như mấy đứa nhóc, làm thế nào cũng không muốn ở chung lần thứ hai.”
Mẹ Úc trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc lựa chọn từ bỏ: “Thôi thôi, con trai lớn lên giống tôi cũng là vấn đề lớn, chuyện kết hôn để sau rồi nói."
“......”
Người trung gian nhìn bộ dáng không những không thất vọng ngược lại còn vui vẻ rạo rực của mẹ Úc, cạn lời cứng họng.
***
Úc Sâm sinh hoạt như anh mong muốn mà khôi phục yên tĩnh, nhưng Tư Tuyên Dương bên này lại gặp chuyện khó.
Hắn nguyên bản không đồng ý chuyện Úc Sâm rời đi, cũng không phải hắn muốn hạn chế tự do thân thể gì đó của người ta, chủ yếu là vì Lạc Vũ này như hổ rình mồi, chính chủ tự mình đi trước, đây không phải là tự tay tạo cơ hội cho bọn họ sao!
May thay Lạc Vũ đưa ra ý tưởng đi dạo chơi vài nơi, Cảng Thành là thành phố du lịch đứng đầu, đã ở đây nhiều ngày như thế, không đi qua mấy nơi có cảnh đẹp cũng thật phi lý.
Tư Tuyên Dương vô cùng tán đồng đối với ý tưởng của cậu, sau đó tìm mọi cách giữ Tư Nam ở lại, để một mình Lạc Vũ đi chơi.
Sau khi Tư Nam tiễn Lạc Vũ đi thở dài nói: "Anh nói này Dương Dương, như vậy cũng quá không phúc hậu đi? Người ta muốn đi du lịch, chúng ta là chủ nhà không phải nên hữu nghị hết sức tận tình sao?"
Tư Tuyên Dương lạnh lùng thoáng nhìn anh: “Em cho cậu ta một đoàn du lịch giá cao, sau khi xuống núi sẽ có người đón, trải nghiệm đảm bảo cực kỳ tốt, đủ phúc hậu."
Tư Nam: “......!Được rồi, em phúc hậu nhất.”
“Hơn nữa ngày mốt chị họ sẽ tổ chức tiệc tối tại nhà, nếu anh vắng mặt, một năm này chị ấy sẽ không cho anh ăn quả ngọt, em vì nghĩ cho anh."
“......!Cảm ơn em.”
Tư Nam khô cằn thở dài, Tư Tuyên Dương không thích Lạc Vũ, anh đã rất khẳng định cái suy đoán trong lòng mình, nhưng anh lại cực kỳ để ý người em trai này, đúng là vì để ý, cho nên trong tối ngoài sáng đều không dám quá thân cận với Lạc Vũ, sợ Tư Tuyên Dương đột nhiên nổi bão.
Nhưng cứ như vậy cũng không phải là biện pháp!
......!
Hai ngày sau, chị họ Vân Đình của Tư Tuyên Dương tổ chức tiệc từ thiện vào buổi tối, trên thực tế không liên quan lắm đến từ thiện, ngược lại chính là một ít người thỉnh thoảng tụ với nhau, lấy giao lưu để trao đổi nhân mạch tài nguyên, một bữa tiệc nhỏ để truyền chút thông tin trong ngành.
Tư Tuyên Dương đối với chuyện này cũng không có hứng thú, từ khi đi vào thế giới của đồng hồ treo tường, sau khi trải qua những chuyện kỳ lạ đó, càng không nhấc nổi tâm tình đối với chuyện này.
Những người khác do ngại bạo danh truyền xa của Tư Tuyên Dương, phát cáu sẽ không lưu mặt mũi, cũng không dám tới quấy rầy hắn.
Thành người nhàn nhã nhất buổi tiệc, cầm ly champagne, hắn trốn lên sân thượng lầu hai hóng gió, cách kính sân thượng vang lên khúc thanh, truyền đến bên tai đã thành thanh âm mông lung, Tư Tuyên Dương cảm thấy dễ nghe hơn nhiều so với nguyên âm.
Tiệc quá nửa, hắn xuyên qua cửa kính nhìn vào phòng, Tư Nam đang nói gì đó với Vân Đình.
Nhìn anh ruột cà lơ phất phơ nhà mình, dáng đứng có bảy phần tương tự Úc Sâm, Tư Tuyên Dương liền biết hắn khẳng định là uống quá nhiều.
Tư Nam tửu lượng bình thường, nhưng nếu có rượu ngon, mỗi khi uống đến nửa tỉnh nửa mê mới rời tiệc, hắn nhìn đã quen.
Nhưng lúc này nhìn dáng đứng lại tương tự người kia, trong lòng hắn nhịn không được lên men: Quả nhiên khi hai người ở bên nhau lâu ngày, sẽ ngày càng giống nhau sao?
Trong lúc chua, Tư Nam đã xuống lầu đến cửa chính, đại khái xe chưa đến, anh ngồi bên cạnh suối phun hóng gió.
Tư Tuyên Dương từ sân thượng chống cằm nhìn xuống anh, thở dài: không biết uống rượu vang đỏ sau đó hóng gió sẽ càng say sao? Không bằng nhảy vào ao tắm nước lạnh.
Một chiếc xe màu đen tiến đến cửa sắt trang viên, Tư Tuyên Dương nhận ra đây là xe thay đi bộ của Tư Nam ở nội thành.
Hắn nhìn Trần quản gia đỡ Tư Nam vào ghế phó lái, ánh sáng trong vườn chiếu đến kính chắn gió của xe, rõ ràng lộ ra mặt của Lạc Vũ trên ghế điều khiển.
Tư Tuyên Dương một thoáng cứng đờ.
Hắn thấy Trần quản gia đóng cửa xe lại, nhưng xe không lập tức rời đi, Lạc Vũ nhào người qua giúp Tư Nam thắt đai an toàn, cách gần như vậy, tóc có lẽ quét đến cằm Tư Nam.
Cậu còn thấy Lạc Vũ dùng mu bàn tay sờ lên trán Tư Nam, sau đó giúp anh cởi bỏ một nút trên áo sơ mi, để anh thuận khí.
Động tác kia phải gọi là dịu dàng! Hình ảnh kia phải gọi là ái muội!
Loại hành động này, nếu hai người họ không có một chân, vậy Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh đều trong sạch!
Tư Tuyên Dương thiếu chút nữa bóp nát ly champagne trong tay.
Gió lốc trong đầu như lửa cháy, đem lý trí hắn đốt thành tro.
Đèn soi chậm rãi dời đi, đèn trong xe cũng tắt theo, từ lầu hai nhìn xuống chỉ thấy một mảnh đen tuyền, tựa như tâm tình lúc này của Tư Tuyên Dương.
Xe chậm rãi khởi động, rời khỏi vườn.
Sắc mặt Tư Tuyên Dương âm trầm, lệ khí trong con ngươi như một ngọn lửa bọc dao nhỏ, hắn xoay người thô bạo đẩy cửa kính sân thượng, uống cạn ly champagne trong tay, tiện tay ném ly vào hồ phong thủy, bắn lên bọt nước, cũng không quay đầu mà xuống lầu.
Ra cửa chính, tìm thấy chiếc xe việt dã đã sửa chữa lại trong vườn, lập tức ngồi vào ghế điều khiển.
Xe 'ầm ầm' nổ máy.
“Ai ai ai ——! Từ từ! Không được đi!” Tiếng gọi bén nhọn của Vân Đình từ cổng lớn truyền đến, giày cao gót 'cộc cộc cộc' chạy về hướng Tư Tuyên Dương.
Lại nhấn ga tám phần sẽ chết người.
Nhân tính còn sót lại của Tư Tuyên Dương giúp hắn dừng tại chỗ.
Cửa xe kéo không ra, Vân Đình dán lên kính xe dùng sức gõ: "Dương Dương! Hạ cửa xuống cho bà!"
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tức giận vô biên của Tư Tuyên Dương.
Vân Đình bị biểu tình này của hắn chấn đến dừng thoáng trong chớp mắt, ngay sau đó khôi phục tính cách đại tỷ, bịch bịch bắt đầu giáo dục: "Chị thấy em uống rượu! Tại sao em có thể lái xe khi uống say! Xuống đường từ bên này chỉ vì bầu không khí tốt, lúc xây đèn đường có bao nhiêu tối em không biết sao! Vạn nhất xe hủy người vong chị tìm công đạo ở đâu? Tuổi còn nhỏ như vậy tại sao còn lái xe khi say rượu......"
“Nói xong chưa?” Tư Tuyên Dương không kiên nhẫn liếc nhìn cô.
Vân Đình cứng đờ, không dấu vết thở dài, em họ này của cô tuy rằng đại đa số thời điểm đều mềm lòng, nhưng cũng đại đa số thời điểm tính tình đều không tốt, vừa mâu thuẫn vừa thống nhất, rất khó thân cận, lúc lửa giận dâng lên, tốt nhất không nên cùng hắn cứng đối cứng.
Cô gọi người đến, nói: "Đây là Tiểu Trần, cháu của Trần quản gia, kỹ thuật lái xe tin được, để cậu ấy đưa em đi đi."
Tư Tuyên Dương trầm mặc một lát, không nói nhiều, mở cửa rời ghế điều khiển, mặt vô biểu tình đi vòng lại, vào ghế sau.
Vân Đình nhẹ nhàng thở ra, ý bảo Tiểu Trần lên xe.
“Muốn đi đâu trực tiếp nói với Tiểu Trần, Tiểu Trần cậu chú ý an toàn một chút, lái chậm thôi."
“Vâng, đã biết Đình tỷ.”
Trước khi Tiểu Trần nhấn ga, Vân Đình lại như không yên tâm, dán lên cửa sổ xe tận tình khuyên bảo Tư Tuyên Dương ngồi ở phía sau.
“Dương Dương, có phải em thấy người đến đón anh em là con trai, cho nên giận dữ? Tư tưởng giác ngộ của em vẫn chưa được đi, Tư Nam thích con trai cũng không phải chuyện xấu, cha mẹ em đều tiếp nhận rồi, em là người trẻ tuổi thời đại mới, tại sao còn không tiếp nhận được, yên tâm, anh trai muốn quen bạn trai, các em đừng bởi vì thế mà có hiềm khích...."
"Còn muốn lái hay không, cậu là người gỗ nên không biết nhấn ga đúng không Tiểu Trần?" Giọng nói lạnh lùng của Tư Tuyên Dương vang lên từ phía sau.
“Ai ai ai, đi liền đi liền!"
Tiểu Trần xấu hổ cười với Vân Đình, chân nhấn ga.
Xe rời đi nhanh như chớp, Vân Đình vẫn đứng tại chỗ, nhìn đèn đuôi xe càng lúc càng xa, phiền muộn thở dài.
......!
Đây mẹ nó là vấn đề quen bạn trai sao!? Đây mẹ nó là ngoại tình! Hơn nữa bị ngoại tình còn là.....!Tư Nam tưởng tượng đến Úc Sâm không tim không phổi cười, cả người rơi vào trận tâm phiền ý loạn, ngực lan tràn cơn đau đến hít thở không thông.
Hắn ấn cửa sổ xe ghế sau, nhìn ngoài cửa sổ, đáy mắt là một mảnh phẫn nộ cùng đau lòng.
Tiểu Trần thật cẩn thận từ kính chiếu hậu nhìn phía ghế sau: "Nhị thiếu, ngài muốn đi đâu?"
Tư Tuyên Dương nắm chặt nắm tay, lúc này xe Lạc Vũ khẳng định đã rời xa, vào nội thành, tìm càng khó khăn.
Nhưng nếu thật sự muốn tìm, hắn có rất nhiều biện pháp.
Chỉ là......!Tìm được rồi thì có ích lợi gì? Căn bản đã vô pháp vãn hồi rồi.
Tư Tuyên Dương không đáp, Tiểu Trần không dám hỏi lại, qua một đoạn thời gian thật dài, mới nghe phía sau truyền đến thanh âm: "Tùy tiện thả tôi ở một quán bar nào đó."
“......!A, được.”
Tiểu Trần trộm nhe răng, cậu nghe nói rằng vị Tư nhị thiếu gia này luôn luôn lãnh đạm lại hung dữ, tuổi không lớn nhưng tính tình không nhỏ, luôn luôn không thích nơi quá ầm ĩ hoặc ngư long hỗn tạp, rượu cũng không thường uống, chỉ có tết nhất lễ lạc sẽ bồi lão gia tử uống nhiều một ly.
Hôm nay là trúng tà hay mê muội? Không ngờ đêm khuya lại muốn đi bar mua say!?
Tâm hồn nhiều chuyện của Tiểu Trần tức khắc nóng lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...