Nước mắt liền như vậy theo khóe mắt chảy xuống dưới. . . . . .
Sở Thế Tu vốn là ngôi sao trên bầu trời, còn cô? Là bùn trên mặt đất, bị Lệ Tước Phong giẫm đạp lên.
"Cố Tiểu Ngải, cô dám thất thần?" Lệ Tước Phong ở trên người cô rong ruổi, phát giác tầm mắt cô tự do lập tức cúi đầu cắn người của cô.
"Đau. . . . . . Ưhm. . . . . ." Cô bị đau kêu lên, cuối cùng lại biến thành tiếng rên nhỏ.
Lệ Tước Phong thế này mới vừa lòng hôn môi của cô, "Ngoan cô gái."
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm. . . . . .
*************************
Hoan ái qua đi, bữa tối khách sạn đưa tới đã hoàn toàn nguội lạnh, Lệ Tước Phong lại kêu thêm một phần, Cố Tiểu Ngải ăn không vô, mơ mơ màng màng lên giường ngủ.
Một bụng đầy rượu, đầu say choáng váng. . . . . . Cùng với, trước mắt vẫn đang hiện ra Sở Thế Tu khiêm tốn tươi cười, giống như gắt gao quấn quanh cô.
Ngày hôm sau tỉnh lại, bữa sáng được đưa vào phòng Tổng Thống, bữa điểm tâm theo phong cách Tây Âu hoàn mỹ, làm người ta thèm ăn.
Cố Tiểu Ngải vừa uống xong một ngụm sữa chợt nghe Lệ Tước Phong nói, "Tôi sẽ đi Nhật Bản một chuyến, một tuần."
"À." Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, sữa nơi này thật khác xa mua ở siêu thị.
Lệ Tước Phong nghe vậy lạnh lùng nâng mắt lên, lặp lại lời của cô, "À?"
Ngữ khí ẩn ẩn hàm chứa tức giận.
Cố Tiểu Ngải không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra hắn tức giận vì một chữ này, cô cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy?
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải ngoan ngoãn thêm một câu, "Khi nào thì anh đi, muốn tôi ra sân bay tiễn anh sao?"
"Bây giờ, ngay lập tức!"
Lệ Tước Phong mặt bình tĩnh, ngón tay thon dài cầm cái nĩa để sang một bên, đụng vào cái dĩa phát lên tiếng vang.
Tên nam nhân này vui buồn thất thường. . . . . .
Ngay cả ăn điểm tâm cũng không yên lành.
Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ để cái chén xuống, nghiêm trang hỏi, "Anh muốn tôi làm cái gì?"
"Cô cứ nói đi?"
Cô nói cái gì? Cô cũng không phải con giun trong bụng hắn, cô làm sao mà biết hắn muốn cái gì?
Nhìn vẻ mặt hung ác nham hiểm của hắn, Cố Tiểu Ngải thở dài, sau đó xảo trá lộ một nụ cười thật tươi, "Tôi còn biết làm bánh bích quy, trong phòng Tổng Thống có phòng bếp, muốn tôi nướng một ít bánh bích quy cho anh mang đi Nhật Bản ăn sao?"
". . . . . ."
"Ăn rất ngon." Cố Tiểu Ngải tiếp tục duy trì giả dối tươi cười.
Cô đã muốn có kinh nghiệm, sẽ không dám nhổ râu sư tử tại đây đâu, bởi vì đối với cô không có lợi gì cả, bất kể là cô không muốn nướng bánh bích quy cho hắn chút nào cả.
Quên đi, coi như báo đáp hắn tối hôm qua tới nhà trẻ cứu cô đi.
Lệ Tước Phong sắc mặt thế này mới chậm rãi thong thả lại, đáy mắt rõ ràng viết: coi như cô còn thông minh.
"Tôi đi nướng bánh bích quy đây." Cố Tiểu Ngải nhận mệnh đứng dậy, cô rốt cuộc là nhân tình mà còn là bảo mẫu nữa.
"Không cần, máy bay sẽ đến ngay thôi." Lệ Tước Phong cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, "Tôi cho người đón cô quay về C thị."
. . . . . .
Không cần cô làm cái gì mà buổi sáng lại phát hỏa à.
Bệnh cũng không nhẹ.
Cố Tiểu Ngải âm thầm oán trách, lại giận mà không dám nói gì, thuận theo gật đầu, "Đã biết."
Ăn xong điểm tâm, tài xế Lệ Tước Phong đưa đến một bộ váy nữ dài cùng nội y màu xanh nhẹ.
Sau khi Cố Tiểu Ngải thay vào đúng là rất vừa vặn, nam nhân này đúng là có con mắt thẩm mỹ mà, thật không biết nên cảm kích hay là mắng hắn một câu lưu manh.
Khoát thêm áo choàng màu trắng ngà đi ra, tầm mắt Lệ Tước Phong trên người cô đảo qua lại, có chút đắc ý, "Không ngoài suy đoán."
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không nói gì càng thêm ôm sát áo choàng.
"Cỡ c không tính lớn, cô không cần cố ý mua số nhỏ, một lát ảnh hưởng đến cảm giác của tôi." Lệ Tước Phong đến gần cô, tầm mắt đen tối nhìn xuống vị trí đẫy đà trên áo choàng.
". . . . . ." Đồ lưu manh, Cố Tiểu Ngải ở trong lòng oán thầm, tay đẩy hắn ra phía trước vội hỏi, "Đi thôi, anh không phải còn lên máy bay sao?"
"Cố Tiểu Ngải, cô đây là đang cự tuyệt tôi sao?" Lệ Tước Phong uất giận mở miệng nói.
Bàn tay ở giữa không trung ngừng một giây, liền xoa nơi mềm mại của cô.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng lùi về phía sau từng bước.
Lệ Tước Phong tiến sát người đến, đem cô đặt trên tường hôn sâu.
Trên người cô có loại hương vị trong veo độc đáo, rõ ràng tối hôm qua mới phát tiết xong, hắn hiện tại lại không kiềm chế được, thực nên đem nữ nhân này đi cùng nhau.
"Lệ. . . . . . Ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải bị hắn ép mạnh ở trên tường, muốn mở miệng lập tức bị chắn kín.
Đến lúc thân thể cô nhũn xuống, thở hồng hộc, Lệ Tước Phong mới buông cô ra, trong mắt đầy sắc thái tình dục, "Đi thôi."
Nán lại chút nữa chắc hôm nay hắn không bước ra khỏi cửa nữa.
Đưa Lệ Tước Phong đến dưới lầu khách sạn, lái xe đứng một bên khom lưng khúm núm nói, "Trợ lý Vương chuyển lời đến Lệ tổng, tập đoàn tài chính Âu Châu bên kia sáng sớm hôm nay đã gọi điện tới đây, yêu cầu trò chuyện cùng ngài."
"Cho trợ lý Vương đi giải quyết đi." Nói xong, Lệ Tước Phong xoay người, ôm chầm thắt lưng Cố Tiểu Ngải, làm một nụ hôn dài, ở bên tai cô lạnh giọng cảnh cáo, "Tôi không có ở đây, cô phải thật ngoan ngoãn cho tôi."
". . . . . ." Cô còn chưa đủ ngoan ngoãn sao?
Cố Tiểu Ngải giả bộ tươi cười, kiễng chân hôn lên mặt hắn.
Lúc này Lệ Tước Phong mới vừa lòng bỏ qua cho cô.
Cố Tiểu Ngải đứng ở ven đường nhìn theo hắn ngồi trên xe thể thao nghênh ngang rời đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cô cũng có vài ngày tự do, không cần lo lắng hắn tùy thời tùy chỗ triệu hồi vô lý.
"Cố tiểu thư, tôi đưa cô quay về C thị." Tài xế mở cửa xe cung kính nói.
Cố Tiểu Ngải nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, lúc này hẳn là có thể thăm tù.
"Phiền anh đưa tôi đến nhà giam nam ở Thiểm Tây trước." Cố Tiểu Ngải hướng hắn lễ phép cười cười.
Tài xế trẻ tuổi rõ ràng sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô thật lâu mới kịp phản ứng: "Được, Cố tiểu thư mời lên xe."
Ngồi ở trong xe xa hoa, Cố Tiểu Ngải đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa, giống bộ dáng thời sinh viên, rời quê hương đi chín năm, cô một năm mới đi thăm ba một lần.
Không phải cô bất hiếu, chính là cô càng ngày càng không biết đối mặt ba như thế nào.
Nếu để cho ba biết, cô làm phóng viên bị khinh thường như thế, không biết ông ở trong ngục sẽ tự trách tới mức nào.
Bây giờ, thân phận nhân tình lại càng sĩ nhục tới mức nào, cô dường như sống ở thế giới âm u nhất.
Bất kể như thế nào, trước khi ba ra tù, cô nhất định phải giấu hai thân phận này.
Cô còn muốn tiết kiệm một số tiền để cho ba khi ra tù có được cuộc sống thư thái chút.
"Cố tiểu thư, Lê tổng luôn luôn căn dặn." bỗng nhiên tài xế ngồi ở chỗ điều khiển nói, "Lúc Lệ tổng xuất ngoại vài ngày này cô không được tắt máy điện thoại, mặt khác cũng không được rời khỏi C thị."
". . . . . ."
Tài xế thuật lại cũng thật uyển chuyển, miệng Lệ Tước Phong làm sao có thể tốt như vậy.
Cười khổ một tiếng, Cố Tiểu Ngải tựa đầu sang một bên, nhắm mắt lại chợp mắt một chút.
Rất nhanh, tài xế đã lái xe đến trại giam ở đảo Thiểm Tây.
Ngồi trước cửa thăm tù, cách tấm thủy tinh Cố Tiểu Ngải nhìn một người đàn ông trung niên anh tuấn mặc áo tù, đứng phía là sau hai cai ngục mặt không chút biểu tình.
Người đàn ông trung niên chính là ba của cô.
Cắt tóc húi cua, khuôn mặt hơi tiều tụy, không giống như những năm trước oai phong trên thương trường.
Cầm lấy điện thoại, Cố Tiểu Ngải lộ ra một chút mỉm cười, "Ba, tại sao ba lại gầy như thế, ăn không được tốt sao?"
Ở trong ngục chín năm rồi, mỗi năm đi thăm lại tiều tụy hơn, mỗi năm lại gầy hơn, may mắn tinh thần ba cũng không tệ lắm, bằng không cô làm con gái thực không biết nên làm thế nào cho phải.
Làm sao còn có người nhận biết được người thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...