Cố Tiểu Ngải vẻ mặt vô tội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lệ Tước Phong quăng máy sấy tóc ra bên cạnh, đi nhanh vượt đến đem cô xách đứng lên, nắm lấy tay cô, cúi đầu ngậm vết cắt đầu ngón tay.
"Anh làm cái gì?" Cố Tiểu Ngải ngây người, men say nháy mắt biến mất, lại hơi mờ mịt một chút.
"Cầm máu."
Động tác của hắn không có một chút do dự, tự nhiên giống như vốn nên làm như vậy.
Đầu lưỡi cực nóng liếm miệng vết thương, giống như dã thú chữa vết thương.
Hai mắt buông xuống, trên môi mỏng của hắn dính máu đỏ tươi, có loại cảm giác nhìn thấy ghê người.
Cố Tiểu Ngải xem ngây người, cho đến lúc hắn sát trùng vết thương xong, băng bó lại, cô mới hoàn hồn lại.
"Lại đây sấy tóc." Lệ Tước Phong đem cô ấn đến trước Piano ngồi xuống, cầm lấy máy bắt đầu sấy tóc cho cô, ngón tay ấm áp ở cô ẩm ướt phát đang lúc kích thích . . . . . .
"Anh vừa mới đi lấy máy sấy sao?" Cô còn tưởng rằng hắn vì cô ngã vỡ ly nên tức giận.
"Tôi không có thói quen ở cùng một thủy quái." Lệ Tước Phong vừa phất phất tóc cô vừa nói, giọng điệu không có...chút nào dịu dàng.
"Cái gì?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên.
"Cố Tiểu Ngải, cô có biết hiện tại cô giống cái gì không?" Lệ Tước Phong tắt máy sấy, cúi thân mình xuống nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt sâu sắc, "Một thủy quái say khướt làm sao có thể thực hiện được nghĩa vụ tận tình?"
Hắn làm là để cho cô thực hiện nghĩa vụ tận tình sao?
Cô uống rượu cũng không phải lần đầu tiên.
Hắn cũng không phải lần đầu tiên thấy cô say.
Nhìn biểu tình hắn ghét bỏ, Cố Tiểu Ngải không khỏi bật thốt lên hỏi, "Lệ Tước Phong, anh có thể mát xa cho nhân tình? Sấy tóc? Ngậm tay cầm máu?"
Có lẽ cô lâu lắm không được người khác quan tâm đến, đêm nay hắn cho cô một loại cảm giác xúc động lòng người.
Lệ Tước Phong vẻ mặt cứng đờ, ngón tay ấn lên người của cô, giọng nói từ tính từng chữ từng chữ vang lên bên tai cô, "Cố Tiểu Ngải, cô là người phụ nữ đã được tôi mua."
Đáy mắt hắn ngạo nghễ trên cao nhìn xuống.
Giọng điệu giống như ban ân, bố thí, giống như cô nên cảm kích hắn là chuyện bình thường.
Công khai ra giá mua phụ nữ. . . . . .
Tâm rồi đột nhiên trầm xuống, lọt vào đáy cốc.
Đúng, cô thiếu chút nữa đã quên, cô chỉ là nhân tình của hắn, một người phụ nữ không có liêm sỉ bán thân mình.
Hắn là ông chủ của cô, làm này nọ bất quá chỉ là thú vui bất chợt thôi, tựa như đùa vui với sủng vật của mình thôi, cô tưởng tượng nhiều như vậy làm cái gì?
Buồn cười quá.
Cô lại bị Lệ Tước Phong làm cho cảm động, cô thực đã say rồi . . . . . . Đúng, nhất định là do cô uống rượu say.
"Tôi tự mình sấy được."
Cô lấy máy sấy trong tay hắn, không nghĩ lại chịu bất cứ ý tốt nào của hắn nữa.
Lệ Tước Phong lại đẩy cái tay mềm mại của cô ra, thân thể cao to lại lần nữa sấy tóc cho cô, ngón tay phất phất mái tóc đen dài, đầu ngón tay lướt qua lỗ tai cô, không nhẹ không nặng nhéo một cái.
Sợi tóc bị gió thổi tung lên, không đếm xỉa đến hắn, Cố Tiểu Ngải vẫn ngồi không nhúc nhích.
"Cố Tiểu Ngải, cô không phải đã yêu tôi rồi đấy chứ?" Lệ Tước Phong đột nhiên hỏi, mang theo đắc ý tự tin.
"Tôi sẽ không yêu anh." Cô bình tĩnh nói, trên mặt mảnh mai không có chút biểu tình.
Tay Lệ Tước Phong đang sấy tóc cho cô, đột nhiên không có động tác.
Cố Tiểu Ngải có chút kỳ quái ngẩng đầu, chỉ thấy thân hình người đàn ông ở trước mặt đứng phắt lên, máy sấy bị hắn hung hăng quăng trên mặt đất, "Phanh ——"
Mặt của hắn nhất thời hung ác nham hiểm có chút khủng bố, "Cô lặp lại lần nữa xem?!"
Cố Tiểu Ngải sợ tới mức bả vai co rúm lại, đầu ốc bỗng nhiên hỗn độn mờ mịt, nhớ tới hắn từng nói qua, còn muốn tưởng tượng hắn đã làm hết thảy vì cô. . . . . .
Hắn làm này nọ vì làm cho cô yêu hắn, hắn muốn chinh phục cô hết thảy, từ thân đến tâm.
Thật buồn cười, hắn dựa vào cái gì nghĩ như vậy có thể làm cho cô yêu hắn?
Mượn rượu, Cố Tiểu Ngải nghĩ như vậy nhưng lại thực cười lên tiếng, nhìn chằm chằm mặt Lệ Tước Phong lạnh lùng cười nhạo nói, "Lệ Tước Phong, một người đàn ông mạnh mẽ hơn nữa, hắn làm nhiều hơn nữa, tôi cũng sẽ không yêu."
". . . . . ." Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô xiết chặt quyền.
"Cho nên, anh đừng uổng phí khí lực ."
". . . . . ."
"Cám ơn anh đêm nay chiếu cố." Cố Tiểu Ngải vịn Piano đứng lên, thản nhiên nói hết câu liền đi ra ngoài.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong lạnh lùng từ trong cổ họng bức ra ba chữ, một tay lôi cô trở về ấn ngồi xuống Piano, một quyền giơ lên cao, đang muốn phát hỏa cô lại nâng mắt mê ly lên lẳng lặng nhìn nắm tay hắn.
Khuôn mặt không lộ vẻ gì, chỉ còn lại có cảm giác say say, thoạt nhìn yếu đuối cực kỳ.
Đáng chết, hắn không hạ thủ.
Nắm tay giữa không trung chậm rãi buông xuống. . . . . .
Lệ Tước Phong đậy mạnh nắp đàn xuống, đem cô ôm lấy ngồi lên, một tay vòng đến giữ sau gáy cô, cúi đầu hôn môi cô một cách tàn sát bừa bãi, không một chút dịu dàng.
Cắn cô đau đến tận xương cốt.
Đây mới là Lệ Tước Phong, bá đạo vô lý, một người nam nhân kiêu ngạo ương ngạnh tới cực điểm, hắn sẵn lòng đối đãi nâng đỡ ngươi, không muốn là có thể cho ngươi một cái tát. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...