Bảo mẫu vẫn liên tục lau máu thật lâu mới băng bó vết thương cho Lệ Tước Phong, "Xong rồi, Lệ tiên sinh."
Cố Tiểu Ngải cầm áo sơmi sạch sẽ từ trong tay một nữa giúp việc đi lên trước muốn thay cho hắn, Lệ Tước Phong cầm lấy tự mình mặc áo sơmi vào, "Tôi tự làm được."
......
Cố Tiểu Ngải theo dõi động tác của hắn, mím môi thật chặc, đi tới giơ tay lên cài nút áo giúp hắn, Lệ Tước Phong theo bản năng lại đẩy cô ra.
Cố Tiểu Ngải cắn môi, hận không thể cắn nát môi......tay vẫn cố chấp cài nút áo thay hắn, đợi xem hắn có dùng tay đẩy cô ra nữa hay không......
Cuối cùng, tay Lệ Tước Phong thả xuống dưới, tầm mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, để cô cài nút áo lại cho mình, mùi thơm ngát của cô phát ra quanh quẩn ở trong mũi hắn, thấm vào ruột gan.
"Đêm nay tôi còn có công việc phải làm, cô đi ngủ trước đii." Lệ Tước Phong bỗng hờ hững nói với cô.
"......"
Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên lẳng lặng nhìn vẻ mạt anh tuấn đang lo lắng của hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút gì đó, nhưng cái gì cô cũng đều nhìn không ra, cái gì cô cũng đoán không được......
"Đã biết."
Cố Tiểu Ngải không có nhiều lời chỉ nói một câu, một mình chạy lên lầu.
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong đá một cước vào bàn trước mặt mình, phát ra tiếng vang thật lớn.
......
Nửa đêm, Cố Tiểu Ngải mơ mơ màng màng trằn trọc tỉnh lại, theo bản năng dựa vào bên cạnh tìm ấm áp, tay chỉ chạm trúng chăn mềm mại......
Trống trơn.
Giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình cô.
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên không còn buồn ngủ nữa, ngồi dậy và mở đèn đầu giường lên, phòng ngủ có chút mờ mịt nhìn trống trơn......
Cửa thư phòng khép, lộ ra một tia ánh sáng.
Hắn còn đang làm việc sao, nhìn thoáng qua thời gian, đã là ba giờ rạng sáng, Cố Tiểu Ngải nhíu mày, hắn còn chưa ngủ?
Cánh tay hắn lại bị thương, còn làm việc cái gì......
Cố Tiểu Ngải đi đến dưới lầu pha một ly sữa, đi nhẹ nhàng đến cửa thư phòng, đẩy cửa ra muốn đi vào.
Nhưng đẩy cửa ra, trong nháy mắt cô đứng bất động tại chỗ......
Lệ Tước Phong đang ngồi ở trước máy tính, đưa lưng về phía cô, cô có thể tinh tường nhìn được hình ảnh bắn nhau trên màn ảnh, còn Lệ Tước Phong cầm tay cầm chơi game trên tay......
Hắn đang chơi game.
Nói có công việc gì đó chỉ là lấy cớ, hắn ở trong thư phòng chơi game.
Cố Tiểu Ngải bưng ly sữa đứng ngơ ngác ở đó, động tác Lệ Tước Phong dừng một chút, khuôn mặt hơi nghiêng một chút, sau đó lại lập tức nhấn điên cuồng, từng bước từng bước đánh chết quân địch trên màn hình.
Hắn không có mở âm thanh, chỉ chơi trong im lặng như vậy, chơi rất nhập tâm, ngay cả cô đẩy cửa tiến vào cũng đều không có phát hiện.
Trong thư phòng yên tĩnh cực kỳ.
Chỉ còn lại có âm thanh của hắn chơi game.
......
"Chỉ cần cô ở trong phạm vi hai thước, tôi đều có thể cảm giác được!"
......
Hắn đã từng nói qua chỉ cần cô ở trong phạm vi hai thước của hắn thì hắn có thể cảm giác được......
Bây giờ, khoảng cách của bọn họ không đến hai thước, hắn lại hoàn toàn không cảm giác, cứ thế chơi game thôi.
Hóa ra, lời nói kia chỉ là để dỗ dành cô thôi.
Hắn là một người đàn ông tùy thời tùy chỗ đều có thể phát thú tính, bây giờ lại tình nguyện chơi game với Computer cũng không muốn cô......
Cố Tiểu Ngải rất muốn đi qua lớn tiếng chất vấn hắn vì sao lừa cô.
Hắn nói mình có việc, lại chơi game......
Hắn bị thương, ngay cả nói cho cô vì sao bị thương cũng không chịu nói......
Thật sự, Cố Tiểu Ngải còn muốn chạy qua ném tay cầm choi game trong tay hắn, nhưng cô không có dũng khí.
Phụ nữ luôn có một loại trực giác và linh tính kỳ lạ, hiểu rõ có vài thứ khi hỏi ra sẽ gây vụn vỡ về sau......
Vì thế ngây ngốc...... ngây ngốc...... Làm như cái gì cũng không biết.
Bưng ly sữa đi ra ngoài, động tác của Cố Tiểu Ngải cực nhẹ nhàng khép cửa thư phòng lại.
Cô không biết cô đứng ở cửa thư phòng bao lâu, chỉ khi đi ra mới phát giác ly sữa trong tay đã nguội rồi......
Để ly sữa trên tủ đầu giường, Cố Tiểu Ngải xốc chăn lên ngồi trở lại trên giường, hai tay ôm chặt lấy gối, rất lạnh rất lạnh......
Cô không biết hành vi của Lệ Tước Phong như vậy biểu thị cái gì, là chán cô, hay là......
Rõ ràng trước đó tất cả đều đang tốt lắm.
Có lẽ hai người ở cùng một chỗ thời gian lâu, hắn bắt đầu phát hiện cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, lúc trước không có chinh phục còn có thể chơi đùa. Bây giờ, cô đã bị hắn chinh phục hoàn toàn rồi......
Nên hắn liền chán.
Cô không có chỗ hấp dẫn hắn so với người khác...... ngay cả dáng người cô cũng không có hoàn hảo......
......
Suy nghĩ càng ngày càng loạn, cũng càng ngày càng xa.
Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, không muốn làm cho mình tiếp tục suy nghĩ miên man nữa, cô đã lấy rất nhiều dũng khí mới ở cùng một chỗ với hắn, cô không muốn nhanh như vậy......
Không thể.
Không thể nhanh như vậy...... lại chia tay......
*************************
Lệ Tước Phong bắt đầu thường xuyên không ở nhà.
Hắn đáp ứng với cô đi làm vật lý trị liệu cũng chưa giữ lời hứa một lần nào, cô ở trước cửa chỗ làm vật lý trị liệu đợi một lần lại một lần......
Cô ở nhà đợi hắn một lần lại một lần, chờ hắn trở về cùng nhau ăn cơm.
Hắn hoặc là cả đêm không về, hoặc là ở trong thư phòng chơi game. Mỗi lần cô đứng ở cửa thư phòng nhìn hắn chơi game, cũng cảm giác chính mình giống như kẻ ngốc.
Chờ đợi như vậy...... Làm cho Cố Tiểu Ngải đợi cho đến khi chết lặng.
Lại một lần ở phim trưởng để xảy ra sai sót ——
Đạo diễn Trương Thiên Thành mắng cô một chút, "Cô có lầm hay không, để cô quan sát trường quay! Tại sao còn có thể phạm sai lầm?! Cô có mang đầu óc đến hay không? Hôm nay, cô có biết cảnh quay này tốn kém lắm không? Phải trả tiền diễn viên nhiều cỡ nào không?! Bây giờ còn phải quay lại một ngày nữa!"
"Thực xin lỗi, đạo diễn Trương." Cố Tiểu Ngải bị mắng đến xối đầu cũng không dám hé răng.
Là chính cô để chuyện tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc......
Cô cho là mình phân biệt rõ chuyện tình cảm với việc thực hiện giấc mộng, nhưng thái độ của Lệ Tước Phong gần đây ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc sống cùng công việc của cô......
"Tôi cho cô biết! Nếu cô để xảy ra một lần sai phạm nữa thì liền cút cho tôi! Mắt tôi bị mù mới cho rằng cô có thiên phú!" Đạo diễn Trương Thiên Thành cầm kịch bản đập xuống trên vai cô.
......
"Thực xin lỗi, tôi mời mọi người uống trà."
Cố Tiểu Ngải phải xin lỗi toàn bộ nhân viên và diễn viên trong trường quay, buổi chiều phải mời mọi người uống trà để bù lại khuyết điểm.
"Mấy ngày nay cô làm sao vậy, giống như rất không có trạng thái vậy?" Linh Mộc Nại Nại bưng một ly Hồng Trà đưa cho cô, trên mặt vẫn còn trang điểm dung nhan gian phi, tươi cười lại hồn nhiên sáng lạn đến cực điểm.
Cố Tiểu Ngải không để ý tới cô ta, xoay người rời đi.
Không muốn phải nhìn...mặt Linh Mộc Nại Nại nữa.
"Là A Phong không để ý tới cô sao?" Linh Mộc Nại Nại bước nhanh đi đến trước mặt cô, ngăn trở đường đi của cô, nhìn sắc mặt Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt vẫn mỉm cười nói, "Thật vậy chăng?"
"Tránh ra."
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng thốt ra.
Cho dù hắn chán ngấy cô, cho dù hắn không cần cô, cũng không tới lượt Linh Mộc Nại Nại.
Cứ liên tục làm phiền cô hay sao?!
Tâm tình của cô đã đủ hỏng rồi.
"Cố Tiểu Ngải, chúng ta cá cược đi." Linh Mộc Nại Nại dựng thẳng lên ngón trỏ, ánh mắt ngây thơ rực rỡ nhìn cô, "Trong vòng một tháng, A Phong sẽ chia tay với cô, cô tin không?"
......
"Cô có bệnh sao? Có bệnh thì tìm bác sĩ đi!" Nghe vậy, tâm tình Cố Tiểu Ngải hỏng bét tới cực điểm, lớn tiếng nói, đem toàn bộ tức giận phát tiết ở trên người Linh Mộc Nại Nại.
Trong vòng một tháng, A Phong sẽ chia tay với cô?!
Linh Mộc Nại Nại, cô ta nghĩ mình là cái gì? Nhà tiên tri sao?!
Mình không thể cùng Lệ Tước Phong đi đến cuối cùng thì quan hệ với cô ta à!
"...... Tiểu Ngải, nói chuyện với cô càng ngày càng khó nghe, như vậy thực không gia giáo nha." Linh Mộc Nại Nại dịu dàng nói, hơi hơi cau mày.
"Đúng, toàn bộ thế giới chỉ có cô có gia giáo thôi! Mời cô cút ngay đi!"
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nói, đẩy Linh Mộc Nại Nại ra đi lên phía trước.
Ở nhà, cô phải đối mặt Lệ Tước Phong càng ngày càng lạnh nhạt cùng thay đổi thất thường. Ở phim trường, cô còn phải đối mặt Linh Mộc Nại Nại cả ngày bãi vô hại lại nói rủa cô cảm tình khuôn mặt tươi cười.
Gần nhất cô bị sao chổi ám ảnh sao? Vì sao cô phải đối mặt với những chuyện này......
......
Sau khi về nhà, Cố Tiểu Ngải nhờ đầu bếp hướng dẫn làm một bàn cơm Tây.
Cô vẫn muốn cùng Lệ Tước Phong ăn một bữa tối, đã vài ngày bọn họ không có nói chuyện nhiều rồi.
Đợi từ bảy giờ đến mười hai giờ khuya...... Thời gian im ắng trôi qua......
Lệ Tước Phong vẫn không có về.
Điện thoại của cô vẫn để trên bàn, vẫn ở trạng thái khởi động máy, hắn cũng không có gọi điện thoại trở về......
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm bít tết trên bàn đã nguội lạnh, tâm tình nặng trĩu xuống từng chút một, cô thực đã muốn chết lặng......
Các đầu bếp đứng ở một bên nhìn mặt nhau, bảo mẫu thấy thế không đành lòng đi đến nói, "Cố tiểu thư, hay để tôi gọi điện thoại cho Lệ tiên sinh được không?"
Kỳ thật, gọi cũng vô dụng, mấy ngày nay mỗi lần gọi điện thoại cho Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh chỉ nói một câu: tôi có việc, đừng gọi tới nữa!
Hoặc là...... trực tiếp khóa điện thoại.
Khẩu vị của Cố tiểu thư cũng đi xuống theo từng chút một, bà phải đôn đốc lắm Cố tiểu thư cũng chi ăn vài miếng......
Đang yên lành...... thật không biết lại làm sao có thể đột nhiên như vậy.
"Không cần, tôi đi ra ngoài một chút." Trong mắt Cố Tiểu Ngải ảm đạm không ánh sáng, đứng lên đi ra ngoài.
Bảo mẫu vội vàng cầm áo gió mặc vào cho cô, "Tôi đi với Cố tiểu thư một chút."
Một phụ nữ có thai thất hồn lạc phách đi ra ngoài nhiều làm cho người ta lo lắng......
"Tôi chỉ đi trong khu này một chút thôi, muốn một mình yên lặng một chút."
Cố Tiểu Ngải mặc áo gió vào đi ra ngoài, cười cười với bảo mẫu một chút, tỏ vẻ mình không có việc gì.
Bảo mẫu kinh ngạc nhìn chân cô mang dép lê...... ngay cả giày cô ấy cũng chưa đổi liền đi ra ngoài, rõ ràng rất là khó chịu, còn phải làm bộ như không có việc gì......
Đứa nhỏ này......
Mấy ngày hôm trước, không phải Lệ tiên sinh còn đối với Cố tiểu thư tốt lắm sao? Chẳng lẽ thật là...... bắt đầu chán?! Bà còn nghĩ rằng...... Lệ tiên sinh đối với Cố tiểu thư không giống với người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...