Trên mặt của anh ta lộ vẻ tươi cười thản nhiên tao nhã.
Sở Thế Tu.
Hóa ra cửa hàng này là của công ty Sở thị .
Như là cảm nhận thấy ánh mắt, Sở Thế Tu ngẩng đầu nhìn về phía cô bên này, Cố Tiểu Ngải cuống quít xoay người, bỏ lại quyển sách trên tay chạy trốn.
"Tiểu thư, sách của cô."
Sở Thế Tu lễ phép kêu một tiếng.
Trong đầu Cố Tiểu Ngải trống rỗng, không biết chạy hướng nào, chỉ biết trốn bên kia giá sách, ngực chưa bao giờ đập kịch liệt như thế.
Tiếng bước chân bình tĩnh truyền đến.
Hồi lâu, bên kia giá sách vẫn im lặng .
Cố Tiểu Ngải chỉ nghe đã có người đang khó hiểu hỏi, "Tổng giám đốc, sách này có vấn đề gì sao? Làm sao lại nhìn chằm chằm như thế?"
Thanh âm ôn hòa của Sở Thế Tu truyền đến tai cô, "Không có gì, chỉ nhớ tới một người bạn."
Bạn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải bụm miệng lại, hốc mắt đột nhiên ướt, anh ta còn nhớ cô sao?
Cũng không có quên cô. . . . . .thật không?
"Không phải tổng giám đốc nên có một tri kỷ đi?" Có người ở một bên nói giỡn.
"Nói bừa cái gì, tổng giám đốc rất nhanh sẽ đính hôn."
"Ha ha, Paris là một nơi rất tốt, tổng giám đốc cùng thiên kim của Lương thị trưởng không phải sắp đính hôn sao? Đến lúc đó có thể đi Paris một chuyến." Vài người nói vào.
Sở Thế Tu cũng chỉ là cười cười ôn hòa, không nói gì, đem sách để lại trên giá sách.
"Đi thôi tổng giám đốc, tôi dẫn anh đi xem trên lầu."
"Được."
Sau một lúc lâu, tiếng bước chân của đoàn người rời xa.
Anh ta sắp đính hôn?
Dẫn vị hôn thê đi hưởng tuần trăng mật sao? Bọn họ đã quyết định đi Paris hưởng tuần trăng mật?
Ngực giống bị dao găm cắt, đau đến chảy máu.
Nước mắt ức chế không nổi chảy xuống , Cố Tiểu Ngải dựa lưng vào giá sách khóc thành tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt thống khổ theo ngực tràn ra, giống như muốn nuốt hết cô.
Chuông điện thoại di động vang lên, trên màn hình hai chữ "Bạo quân" không ngừng hiện lên, có chút giương nanh múa vuốt.
Cố Tiểu Ngải ngừng khóc, hắng giọng một cái mới nhận, "Alo, tôi là Cố Tiểu Ngải."
"Đi chết ở đâu vậy?" giọng nói bất mãn của Lệ Tước Phong truyền đến.
. . . . . .
Hắn nói chuyện có nhất thiết phải xấu xa như vậy không?
Cố Tiểu Ngải một bên lau nước mắt một bên như không có việc gì nói, "Tùy tiện đi dạo, anh còn ở chỗ đó sao? Tôi đi tìm anh."
Khu tình thú cho người lớn cái gì chứ. . . . . .cô thật sự là không nghĩ sẽ đi vào.
Trong điện thoại lặng im chỉ chốc lát, âm thanh lạnh lùng một lần nữa vang lên, "Cô khóc cái gì?"
Cố Tiểu Ngải ngây người, kinh ngạc nhìn mọi nơi xung quanh.
Chỉ thấy Lệ Tước Phong đứng ở khu sản phẩm bảo hộ cách đó không xa nhìn cô, mang tai nghe điện thoại, hai tay đặt trên xe mua sắm, trong xe chất đầy đồ dùng hàng ngày, thoạt nhìn lại có vài phần hương vị thích thú của đàn ông.
"Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nghẹn lời , cúi đầu bối rối lau nước mắt.
Nam nhân này. . . . . . Rõ ràng thấy cô còn gọi điện thoại, cố ý xem cô rơi nước mắt sao?
Bỏ xe mua sắm, Lệ Tước Phong đi tới chỗ cô, đáy mắt sâu lạnh lùng "Khóc cái gì?"
"Không có việc gì, tôi cũng không biết sao lại đột nhiên khóc thế này. . . . . ." Cố Tiểu Ngải cất điện thoại, một bên lau nước mắt một bên nói năng lộn xộn.
Mắt dính lệ, trên mặt tái nhợt lộ vẻ thương tâm, thoạt nhìn giống một bộ dạng hèn mọn, rất giống bị thế giới này vứt bỏ.
Đi dạo trong cửa hàng cũng có thể khóc được, cô cũng thật có năng lực.
Lệ Tước Phong nhíu mày, động tác thô lỗ một tay kéo cô vào trong lòng, lẳng lặng ôm lấy, cũng không còn làm cái gì, đem áo khoác dài che chắn cho thân hình nhỏ bé và yếu ớt của cô, giống như cảng gió cho cô.
Cố Tiểu Ngải bị bắt tựa vào trong lồng ngực hắn. . . .
. .
Trái tim của hắn đập mạnh mẽ mà nghị lực, một chút lại một chút, nhưng lại không hiểu làm cho cô an tâm.
Lần đầu tiên, Cố Tiểu Ngải cảm thấy Lệ Tước Phong ấm áp như thế, ấm áp đến nỗi làm cho cô đã quên đi sự lạnh lùng.
Người đến người đi, thỉnh thoảng có người nhìn về phía họ.
Hắn thủy chung không có buông tay.
Lúc đầu cô bị ép, biến thành cô dần dần thuận theo tựa vào trong lồng ngực của hắn. . . . . .
Thật sự ấm áp.
*************************
Đáng tiếc Cố Tiểu Ngải đối với Lệ Tước Phong chỉ có hảo cảm cho lần ôm này.
Vừa về tới biệt thự Lệ gia sắp xếp lại đồ dùng mới mua về lập tức hảo cảm hạ xuống tới số âm.
"Lệ Tước Phong, đây là cái gì? !" Cố Tiểu Ngải ngồi trên ghế sô pha lớn xách lên một bộ váy hộ sĩ ngắn màu hồng nhạt, một cái hộp đóng gói rất đẹp tuy nhiên bên trong lại là ống nghe khám bệnh, ống tiêm. . . . . .
Hắn sinh bệnh nặng gì vậy?
"Trang phục mê hoặc." Lệ Tước Phong không che dấu chút nào mục đích của chính mình, ngồi vào bên cạnh cầm bộ quần áo hộ sĩ khoa tay múa chân trên người cô .
Áo rất ngắn, miễn cưỡng có thể bao trước ngực mềm mại của cô, quả nhiên thực mê hoặc.
Lệ Tước Phong trong mắt hiện lên một chút sắc thái dục vọng.
"Anh thật biến thái." Cố Tiểu Ngải giống như đụng đến củ khoai lang nóng bị phỏng tay, bỏ cái hộp qua một góc sô pha, bao nhiêu tuổi rồi lại thích chơi trò mặc trang phục dụ hoặc, muốn cô quần áo này cô thà chết còn hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...