"Nói chung là tôi bị coi thường! Tôi cảnh cáo chính mình mấy ngàn lần, nhưng khi ở Sở gia anh thay tôi giải vây, tôi liền yêu anh." Cố Tiểu Ngải lần đầu tiên chính thức ở trước mặt hắn nói rõ, lại nói cực kỳ bình tĩnh, không có gì kích động, giống như đang nói một chuyện không liên quan đến mình.
Lệ Tước Phong sửng sốt, "Cố Tiểu Ngải......"
Cô không nên nói thương hắn dưới tình huống này chứ?
Tại sao lại làm cho hắn có cảm giác không thích hợp...... Giống như đang tố giác mình, căn bản không giống không khí khi con giái bày tỏ cùng con trai......
Cảm giác như thế làm hắn...... hoang mang nói không nên lời.
"Tôi biết rất rõ ràng người đàn ông như anh tôi không nên yêu, căn bản không có một cái lý do đáng giá để tôi liều lĩnh yêu, đối với anh là không có cách nào......" Cố Tiểu Ngải tiếp tục nói, tay cầm họp lại thành quyền, móng tay không nhịn được dùng sức ấn vào lòng bàn tay cho đến khi phát đau lên......
Cô cố gắng khắc chế chính mình, cô thậm chí ích kỷ đem chuyện thích Sở Thế Tu làm bình phong cho mình, nghĩ đến sau khi cùng Sở Thế Tu kết hôn sẽ ra nước ngoài, cũng sẽ không rung động với Lệ Tước Phong nữa.
Nhưng ông trời cố tình trêu đùa cô, một cái lễ kết hôn cũng không tác thành cho cô.
Cô cũng khắc chế không được tình cảm của chính mình đối với hắn......
Có đứa bé này, cô lại cho là mình không tìm được lý do nào tốt hơn để bạo gan đi yêu Lệ Tước Phong, nhưng là cô lại yêu...... Lệ Tước Phong? Hắn vẫn làm theo ý mình.
Hắn chưa bao giờ biết giữa bọn họ bị khiếm khuyết cái gì......
Căn bản không chỉ là một Linh Mộc Nại Nại......
"Vậy cô yêu tôi, tôi không yêu cô sao?"
Lệ Tước Phong cầm lấy tay cô kéo cô đến trước mặt mình, ánh mắt gấp gáp nhìn chằm chằm cô, miệng bá đạo mà cuồng vọng, "Cô yêu tôi, tôi yêu cô! Chuyện này không phải xong rồi sao? Cô không nên cáu kỉnh làm gì? Cố Tiểu Ngải, không phải tôi rất cưng chìu cô đấy thôi! Cưng chìu cả tình tình nóng nảy của cô!"
Lệ Tước Phong càng vội vàng lại càng nói bừa.
Nghe vậy, trong mắt Cố Tiểu Ngải xẹt qua một chút vết thương, nháy mắt chọc đến nỗi đau trong tim......
"Anh yêu tôi, tôi yêu anh...... Cái này đủ rồi sao? Lệ Tước Phong, tôi hỏi anh, anh cùng Linh Mộc Nại Nại có lên giường hay không?" Cả người Cố Tiểu Ngải đau đớn cùng tuyệt vọng, nghiêm túc hỏi.
"Không có!" Lệ Tước Phong không kiên nhẫn bác bỏ.
"Là lời nói thật sao?" Cố Tiểu Ngải tiếp tục hỏi, trong mắt còn thật sự đến cực điểm, "Lệ Tước Phong, tôi chỉ muốn anh nói một câu thật lòng, nếu anh nói không có, tôi sẽ tin."
"......"
Trong mắt cô rất nghiêm trang, giọng điệu chấp nhất làm cho Lệ Tước Phong có một chút giật mình, nhất thời không có đáp lại.
Tầm mắt của cô...... Làm cho hắn không có biện pháp nói dối.
Không có biện pháp làm cho mình lừa cô một câu nào, cho dù là một chữ......
"Vậy là có, phải không?" Nhìn bộ dáng của hắn, Cố Tiểu Ngải liền cảm thấy sáng tỏ, không khỏi tự giễu cười ra một tiếng, "Lệ Tước Phong, tôi cố gắng tìm đủ lý do để yêu anh, nhưng đã không được nữa rồi...... Háo ra đến cuối cùng, anh cũng chỉ làm lòng tôi nguội lạnh đi."
Lòng của cô nguội lạnh đến hoàn toàn.
Hắn nói hắn không phải mỗi lần đều có thể quay đầu đi tìm cô, dính chặt lấy cô, dỗ cô vui vẻ......
Nhưng còn cô, hắn lại không biết mỗi lần cô đều phải lấy hết dũng khí đi yêu hắn.
Một người đàn ông như hắn, cô cần hao hết bao nhiêu dũng khí...... Một chút một chút dúng khí tích góp từng tí một mỗi lần đều có thể bị hắn làm tiêu tan trong nháy mắt.....
Giữa bọn họ...... Căn bản như là hai người ở hai đầu dây treo lơ lửng trên cao, một người không cẩn thận liền rơi xuống vách núi, tan xương nát thịt.
"......" Lệ Tước Phong yên lặng nhìn chằm chằm cô, không nói gì.
Bộ dáng Cố Tiểu Ngải tự giễu làm cho Lệ Tước Phong rất không thoải mái, bộ dáng của cô so với hung hăng đá hắn một cái còn khó chịu hơn, hắn tình nguyện cô đánh hắn một quyền.
Cũng không nên làm ra bộ dáng buông bỏ như vậy...... Rõ ràng vừa lúc nãy mọi thứ đều suôn sẻ......
Linh Mộc chết tiệt..., hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta! Đều là do cô ta gây ra!
"Buông tay đi Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, vẻ mặt hờ hững, lại lần nữa muốn bỏ tay hắn ra.
Lệ Tước Phong kéo tay cô có chút dùng sức, không biết vì sao, lúc này đây hắn rất không muốn buông tay, có một loại trực giác không hiểu được, giống như sau khi buông cô ra, cô sẽ không quay lại bên cạnh hắn nữa......
Hắn không muốn buông.
Cho dù cô phản bội hắn, cho dù cô cùng Sở Thế Tu vụng trộm, cho ở trên bến thuyền cô theo Sở Thế Tu rời đi...... Hắn cũng không muốn buông tay, bởi vì hắn buông không được.
Tay cô, hắn sẽ không buông, có chết cũng không buông.
"Buông tay. Lệ Tước Phong, buông tay ra." Cố Tiểu Ngải rất kiên trì, trong mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Mỗi lần có chút việc cô chỉ là kêu buông tay, buông tay!
Cô rốt cuộc hiểu hay không, nếu không phải hắn nắm lâu như vậy, giữa bọn họ đã sớm buông tay ra...... Làm sao còn khả năng kiên trì đến bây giờ.
Theo trước đến giờ, chỉ có một mình hắn cố gắng, cô đã đáp lại hắn cái gì chưa?!
Hiện tại, nhìn thấy Linh Mộc chưa hiểu ra sao cả mà bắt đầu không tin hắn!
Lệ Tước Phong nhìn Cố Tiểu Ngải liều mạng giãy dụa muốn rút về tay mình về, trong lòng dâng lên phẫn nộ, cô vĩnh viễn chỉ là nghĩ như thế nào rời khỏi hắn, nói thương hắn cái gì chứ, cô thật sự thương hắn thật sao?!
Ai yêu một người lại có bộ dáng như cô vậy chứ!
"Khi đó là cô phản bội tôi! Cô cùng Sở Thế Tu quấn lấy nhau lâu như vậy tôi cũng đã không quan tâm, vì sao cô còn để ý đến loại chuyện này chứ, cô......" Lệ Tước Phong rống lớn nói.
"Tôi với A tu không có lên giường!" Cố Tiểu Ngải lạnh lùng cắt đứt lời của hắn, ánh mắt thẳng thắn, không có một điểm dối trá.
"Nói dối!" Lệ Tước Phong không chút nghĩ ngợi rống cô, "Cố Tiểu Ngải, cô nói dối!"
Cô vì Sở Thế Tu mà theo bên cạnh hắn ăn cắp tư liệu cơ mật, làm cho hắn tổn thất vài trăm triệu......
Cô vì Sở Thế Tu mà trốn đi khỏi bênh viện, còn giúp Sở Thế Tu thắng cuộc trên bến thuyền, hai người cùng ở biệt thự bên bờ biển một đêm......
Cô nói với hắn hai người không phát sinh quan hệ? Cô nghĩ hắn là ngu ngốc sao?!
"Lệ Tước Phong, kỳ thật anh vẫn rất muốn biết là chuyện này sao?" Nhìn mặt hắn hoàn toàn không tin, Cố Tiểu Ngải nghiêm túc hỏi.
"Không muốn biết, bởi vì cô chỉ biết nói dối!" Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi quát, cầm chặt tay cô không buông.
Cố Tiểu Ngải hoàn toàn thẳng thắng nói, "Lệ Tước Phong, tôi cùng anh ấy...... cho tới bây giờ vốn không có lên giường! Tôi không chỉ nói qua một lần, là anh...... cho tới bây giờ không tin tưởng tôi."
Lệ Tước Phong sửng sốt, trong mắt tối tăm xẹt qua một chút dại ra.
Bộ dáng của cô căn bản không phải đang nói dối.
Đã lâu như vậy, cô cùng Sở Thế Tu...... Không có lên giường thật sao?! Đúng, hắn xác nhận...... Cho tới bây giờ vẫn không tin tưởng.
Cô thích Sở Thế Tu nhiều năm như vậy, lại không cùng Sở Thế Tu lên giường sao?!
Làm sao có thể, làm sao có thể!
......
"Lệ Tước Phong, chúng ta đều giống nhau." Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, hờ hững nói, bọn họ đều giống nhau, đều không tin đối phương.
Lệ Tước Phong kéo tay cô trở nên cứng ngắc, không lnắm chặt nữa.
Cố Tiểu Ngải chú ý tới biến hóa của hắn, lạnh lùng nhìn hắn, dùng sức rút tay của mình về, xoay người rời đi.
Đi đến trước thang máy, Cố Tiểu Ngải ấn nút xuống, nâng lên hai tròng mắt cùng chờ đợi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...