Không có người nào gặp dịp thì chơi lại chân thật như vậy.
Cái tên này...... Đem ảnh chụp của cô đặt khắp nơi, giống như sợ không nhìn thấy vậy......
Nếu không phải thật sự yêu cô, người đàn ông như Lệ Tước Phong sẽ không làm việc này.
Bình thường đối với cô ngang ngược, sau lưng lại làm việc ngốc này...... Nếu không tận mắt thấy, cô căn bản sẽ không tin Lệ Tước Phong theo chủ nghĩa đàn ông như vậy...... sẽ làm việc này.
"Thật ngốc."
Cố Tiểu Ngải cười nhỏ giọng nói, đem tây trang treo lên giá áo.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng phẫn nộ của Lệ Tước Phong, "Làm cái gì? Ngay cả cái kế hoạch này cũng làm không được, anh cũng đủ tư cách ngồi ở vị trí này sao?! Cút sớm cho tôi!"
Lệ Tước Phong lại làm sao vậy? Ai lại dám nhổ râu sư tử rồi?
"Lệ tổng, là tôi sai, ngài cho tôi một cơ hội nữa đi!"
"Phần kế hoạch này số liệu sai chồng chất, căn bản anh không đi điều tra qua các thị trường liên quan, tôi không có thời gian nói chuyện với anh, tôi nuôi con chó còn biết kêu hơn anh! Out! Anh bị đuổi việc!"
Lệ Tước Phong giận dữ, nói còn độc hơn cả so với thuốc độc......
Cố Tiểu Ngải đi tới cửa, từ nơi này cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao to của Lệ Tước Phong.
"Soạt ——"
Lệ Tước Phong đứng ở trước bàn làm việc đem một phần tư liệu nặng nề mà quăng trên bàn, cơn tức nặng nề có thể thiêu đốt tất cả.
Người nhân viên bị mắng thậm tệ kia, cơ bản là không dám cãi lại, âm thầm mà lui đi ra ngoài.
Tính tình Lệ Tước Phong luôn luôn rất xấu, cái này cô đã sớm biết rồi, hắn cho tới bây giờ cũng không coi ai ra gì......
Hắn có thể đối xử với đứa nhỏ cũng xấu như vậy hay không?
Cái tên này động một chút liền thích đánh người, không quan tâm là nam hay nữ đều đánh, nếu đánh đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?
"Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!"
Cố Tiểu Ngải đang nghĩ ngợi, bên ngoài Lệ Tước Phong đã giận dữ không kềm được rống tên của cô, quăng toàn bộ văn kiện trên bàn đi, "Cái cô chết tiệt kia lại chạy đi đâu rồi!"
"Tôi ở trong này." Cố Tiểu Ngải từ trong phòng ngủ đi ra, thản nhiên nói.
Hắn mới là một tên chết tiệt......
Nhìn thấy Cố Tiểu Ngải, sắc mặt Lệ Tước Phong đen khó coi mới thả lỏng xuống, giống như cảm thấy khó thở nên theo thói quen nới lỏng caravat nơi cổ họng ra, như là nặng nề nhẹ nhàng thở ra, hắn còn tưởng rằng cô lại chạy đi rồi, loại cảm giác tùy thời cô có thể chạy đi, cảm giác rất không thoải mái.
Hắn nghĩ cô đi rồi?
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn động tác hắn xả caravat, hắn sợ cô rời đi thật không? Cái tên này......
Giây tiếp theo, Lệ Tước Phong liếc liếc mắt nhìn phòng ngủ phía sau cô một cái, tà khí gợi lên môi hỏi, "Như thế nào, nhanh như vậy đã đi kiểm tra giường rồi sao? Cảm giác như thế nào, có muốn bây giờ tôi với cô thử xem như thế nào hay không?"
"......"
Cố Tiểu Ngải vừa rồi còn cảm động nháy mắt biến mất vô hình, đối với Lệ Tước Phong xem thế là đủ rồi.
Vừa rồi còn đường đường là một tổng giám đốc giận dữ mắng mỏ thuộc hạ không còn dùng được, vừa rồi cô còn cảm động với thâm tình của người đàn ông này, giây tiếp theo là có thể...... hóa thân thành dáng vẻ lưu manh!
"Oa —— oa ——"
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng khóc của con nít, Cố Tiểu Ngải nhìn thấy mặt Lệ Tước Phong nhất thời lại đen giống như đáy nồi.
"Làm sao vậy? Tại sao lại có con nít ở đây?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên hỏi, tại sao một nơi làm việc lớn như thế này lại có một đứa con nít?
Lệ Tước Phong hung hăng ấn nút ở trên điện thoại, nổi giận đùng đùng quát, "Vương Chiêu! Con mẹ nó, bà còn dám để đứa nhỏ khóc một tiếng nữa, tôi sẽ đem nó nhét vào bồn cầu giật nước đó!"
......
Đem đứa bé nhét vào bồn cầu giật nước?!
Cố Tiểu Ngải đứng ở một bên khó có thể tin, hoài nghi mình có nghe lầm hay không......
Đột nhiên, cô không biết mình có nên nói đã mang thai hay không.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng xoa bụng của mình, bắt đầu cảm thấy mở miệng không được.
Chỉ chốc lát sau, thư ký Vương Chiêu liền nắm tay một đứa bé trai khoảng năm tuổi đi tới, hướng tới Lệ Tước Phong liên tục xin lỗi, "Thật ngại, Lệ tổng, Tiểu Vương hôm nay giận dỗi không chịu đi nhà trẻ, tôi đành phải dẫn nó tới đây."
"Oa...... Oa......" Đứa bé tiu ngỉu khóc lên.
Tiếng khóc giống như Bỉ Sóng mà Sở Thế Tu nuôi, nghĩ đến Sở Thế Tu, mắt Cố Tiểu Ngải ảm đạm xuống.
Đến bây giờ, cô còn chưa biết làm như thế nào để đối mặt với Sở Thế Tu.
Là thanh mai trúc mã, hay là anh em cùng cha khác mẹ, hay là...... Cùng mẹ ngoại tình ngoài hôn nhân......
"Nơi này là công ty! Không phải nhà trẻ!" Lệ Tước Phong trừng mắt đứa bé trai kia, chuyển mắt quát thư ký, "Nếu bà không làm cho nó câm miệng, tôi sẽ làm cho bà vĩnh viễn ở nhà làm bà chủ gia đình!"
Đứa bé trai kia nhất thời bị rống nghẹn, khóc không được...... Chỉ có hai hàng nước mắt rơi xuống mãnh liệt, bả vai nhỏ đáng thương run run lên.
......
Cố Tiểu Ngải đứng ở một bên nhìn mặt Lệ Tước Phong thịnh nộ —
"Đừng đừng, Lệ tổng, một chút tôi sẽ đi gặp ông Vương, để ông ấy trông Tiểu Vương một chút là được mà." Vương Chiêu vội nói.
Nếu không có công việc này, bà làm sao tìm được công việc khác có tiền lương cao như vậy......
"Vậy tôi còn phải nghe đứa bé này gào thét nữa sao?!" Lệ Tước Phong nhíu mày, thực sự biến nơi này của hắn làm nhà trẻ sao?!
"Lệ tổng, sẽ đi ngay thôi, sẽ đi ngay thôi."
"Đi! Bà mà không đi tôi sẽ đem nó bỏ vô bồn cầu!" Lệ Tước Phong không kiên nhẫn quát.
"......" Vương Chiêu khóc không ra nước mắt.
"Oa......" Đứa bé nghe vậy lập tức sợ tới mức khóc to lên.
Sắc mặt Lệ Tước Phong càng khó nhìn, chỉ vào cửa sổ lớn sát đất nói, "Mày dám khóc một tiếng nữa coi, tao đem bỏ mày xuống đó!"
Đứa bé bị dọa đến ngừng khóc, sợ hãi nhìn Lệ Tước Phong, bả vai nhỏ tiếp tục run run lên.
......
Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn Lệ Tước Phong, cái tên này lại còn đe dọa một đứa bé?!
Vậy đứa nhỏ trọng bụng cô làm sao có thể kỳ vọng có tình thương của cha đây?
Bỗng dưng, trong đầu Cố Tiểu Ngải nảy ra một kế, tiến lên nắm tay đứa bé, "Thư ký Vương, bà cứ đi làm việc đi, đứa nhỏ để tôi cùng Lệ Tước Phong giữ là được rồi."
"Cô nói cái gì?!" Vẻ mặt Lệ Tước Phong khó coi trừng Cố Tiểu Ngải.
Cô này điên rồi? Không có việc gì làm hay sao mà lại đi giữ một đứa con nít vừa mới khóc náo loạn kia...... Còn lôi kéo hắn cùng làm?!
"A? Chuyện này không tốt lắm đâu, tôi để nó một mình trong phòng họp là được rồi." Vương chiêu có chút ngượng ngùng nói.
Thư ký làm công việc, tổng giám đốc giúp thư ký trông con...... Việc này giống như không thể nào nói nổi nữa.
"Không có việc gì, dù sao bây giờ tôi cũng không có việc gì làm, hơn nữa cũng không thể bỏ một mình đứa bé trong phòng họp được." Cố Tiểu Ngải nói.
"Cố tiểu thư, tâm tình của cô hình như đã khá hơn nhiều rồi." Vương Chiêu có chút kinh ngạc nhìn cô.
Bà còn tưởng rằng Cố Tiểu Ngải chịu đả kích rất lớn, hiện tại xem ra, tâm tình dường như tốt lên không ít.
"Thật không?"
Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, vì đứa nhỏ trong bụng, cô cũng không thể mỗi ngày đều đâm chiêu ủ dột, cô muốn nếm thử vui vẻ một chút.
"Kia...... Vậy làm phiền cô cùng Lệ tổng, tôi đi ra ngoài làm việc trước." Vương Chiêu không có trì hoãn nữa, nói lời cảm tạ sau đó liền đi, nếu không đi Lệ tổng sẽ đem mẹ con cô tống ra khỏi tòa cao ốc E.S mất thôi.
Lệ tổng tuyệt đối làm được.
Trừng mắt nhìn bóng lưng thư ký hoảng sợ chạy mất, Lệ Tước Phong một bụng tức giận khó có thể phát tiết, chuyển mắt trừng cậu bé đang ôm lấy thắt lưng Cố Tiểu Ngải, lạnh lùng thốt, "Cố Tiểu Ngải, cô chưa ăn làm sao giữ nó nổi?"
Khỏe mạnh mới giữ đứa nhỏ được chứ?
Tại sao hắn lại không biết cô thích giúp đỡ phụ nữ như vậy chứ?!
"Ở trước mặt con nít, anh có thể nói chuyện mềm mỏng một chút hay không?" Cố Tiểu Ngải có chút thầm oán nhìn về phía hắn, sau đó đem đứa bé bị Lệ Tước Phong dọa đến hoảng sợ kéo đến ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt ôn hoà hỏi, "Con là Tiểu Vương sao?"
"...... dạ."
"Năm nay mấy tuổi rồi?"
"Năm, năm tuổi."
Cậu bé nghẹn ngào một tiếng, sợ hãi liếc nhìn Lệ Tước Phong một cái, mới vâng vâng dạ dạ trả lời.
Lệ Tước Phong hung ác trừng mắt nó.
Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ nhìn Lệ Tước Phong liếc mắt một cái, Lệ Tước Phong lại đối xử với con nít kém vậy sao, về sau cô sinh đứa nhỏ ra thì phải làm sao bây giờ?
Mỗi ngày chịu cảnh Lệ Tước Phong nổi nóng mà sống sao?
Cố Tiểu Ngải bắt đầu do dự có nên nói cho Lệ Tước Phong biết về sự tồn tại của đứa nhỏ hay không......
"Này! Đem đứa nhỏ quăng đến phòng thư ký đi!" Lệ Tước Phong bất mãn nói, nhưng lại không giận dữ với Cố Tiểu Ngải.
Hắn dẫn cô đến văn phòng là để tịnh dưỡng......
Cái cô này lại có thể giữ đứa nhỏ...... phá hỏng toàn bộ suy nghĩ của hắn!
"Không được." Cố Tiểu Ngải cố chấp nói, "Nếu anh ngại ầm ỹ, tôi dẫn Tiểu Vương ra ngoài đi dạo."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải liền kéo tay Tiểu Vương đi ra ngoài, Lệ Tước Phong ngăn cô lại, trên mặt khó chịu cực kỳ, "Cố Tiểu Ngải, cô không nên giữ đứa bé này?"
Lúc trước, cô cùng Sở Thế Tu trốn chạy hắn còn chưa tính.
Hiện tại, ngay cả con của thư ký cũng đều quan trọng hơn hắn sao?
Cô tình nguyện ở cùng với đứa nhỏ nhưng lại không ở cùng với hắn?!
"Tại sao anh lại ghét con nít như vậy?" Cố Tiểu Ngải không rõ đã hỏi ngược lại.
Lúc trước, hắn thấy cô uống thuốc tránh thai còn lớn tiếng gào thét muốn cô sinh một đứa......
Cô chưa từng nghĩ tới hóa ra Lệ Tước Phong ghét con nít như vậy, rống to lại đe dọa.
"Bởi vì nó rất ồn ào!" Lệ Tước Phong tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Vương một cái.
Vương Chiêu làm rất tốt phận sự của thư ký, công và tư cũng rõ ràng...... chỉ trừ đứa bé này ra thôi!
Mỗi lần đứa bé này lên đây, cả tầng lầu đều có thể nghe được tiếng nó gào khóc thảm thiết!
Phải nói là mọi người đều nổ tung.
"Vậy sau này con của anh thì sao chứ? Nếu anh nói sợ con nít ồn ào, anh cũng đem con anh bỏ vào bồn cầu sao?!" Cố Tiểu Ngải lại hỏi, mang theo dò xét.
"Đương nhiên là con tôi không thể quăng rồi!"
Thế này Cố Tiểu Ngải mới hơi chút nhẹ nhàng thở ra, cô còn tưởng rằng tính tình Lệ Tước Phong cặn bã đến cực điểm rồi.
Một hơi còn chưa thở ra xong, Cố Tiểu Ngải liền nghe được Lệ Tước Phong đặc biệt thẳng thắn nói, "Trực tiếp quăng cho bảo mẫu nuôi là được rồi, vì sao tôi phải nghe tiếng con nít ầm ỹ chứ!"
"......"
Hóa ra, hắn đối với con của mình cũng có kế hoạch như vậy?!
Quăng cho bảo mẫu nuôi liền xong việc? Không ngờ là hắn chỉ phụ trách việc gieo giống thôi đúng không?! Những chuyện khác hắn toàn bộ mặc kệ?!
Cố Tiểu Ngải có chút tức giận nhìn hắn, kéo tay Tiểu Vương liền đi ra ngoài, giọng điệu lạnh nhạt mất tự nhiên, "Vậy anh làm việc đi, tôi dẫn Tiểu Vương đi chơi."
"Không được đi!" Lệ Tước Phong lập tức bá đạo mà quát.
Cô ấy đều không nhìn hắn đến một lần, liền mang đứa nhỏ đi?!
"Tôi không muốn quấy rầy anh." Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nói.
Hắn muốn cô quấy rầy hắn, hơn nữa một mình cô quấy rầy hắn là đủ rồi! Không cần cái đứa nhỏ đáng ghét kia!
"Cố Tiểu Ngải! Cô ngoan đi!" Trừng mắt nhìn bóng lưng cô rời đi, Lệ Tước Phong lại một lần nữa đầu hàng Cố Tiểu Ngải.
Để cho hắn làm ở văn phòng cả ngày không thấy được cô, còn không bằng để hắn nghe cái đứa nhỏ oa oa khóc!
"......" Cố Tiểu Ngải nhìn vẻ mặt Lệ Tước Phong không cho cô đi ra, trong lòng bỗng nhiên lại thư thái chút, kỳ thật tính tình hắn...... cũng không quá kém cõi.
Tâm tình cô bây giờ rất kỳ quái...... Luôn thất thường như vậy.
"Anh không cần làm việc sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi, cô cũng không muốn quấy nhiễu đến công việc của hắn.
"Hiện tại cũng không vội!"
Lệ Tước Phong tức giận nói, một bộ dáng như người khác thiếu hắn tiền vậy, mắt tối tăm lạnh lùng trừng mắt nhìn đứa bé một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...