Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Nay, toàn bộ đã đảo lộn hết rồi......

"Không phải, không phải......"

Cố Tiểu Ngải không dám tin ôm lấy đầu của mình, thì thào tự nói, "Con không tiếp thụ, con không tiếp thụ...... Không phải như thế...... Tuyệt đối không phải......"

"Tiểu Ngải, ba biết con không tiếp thụ được, nên mới trì trệ không nói cho con biết." Cố Tân thở dài một hơi, vuốt vuốt mái tóc dài của cô.

"Mẹ sẽ không cùng Sở Thiên Minh cấu kết!" Cố Tiểu Ngải lớn tiếng kêu lên, "Mẹ là một người phụ nữ tốt, bà ấy thực sự yêu ba! Thực sự yêu cái gia đình này...... bà ấy sẽ không làm như vậy đâu!"

Ba nhất định đã hiểu lầm cái gì rồi......

Không phải mẹ phản bội gia đình cô, không phải......

"Trước khi mẹ con tự sát có đến gặp ba và tự thú với ba, tự thú bà ấy đã hủy hoại cái gia đình này, bà ấy đã thông đồng với Sở Thiên Minh."

"Không phải......"

Cố Tiểu Ngải căn bản không tiếp thụ được.

Tất cả mọi thứ đột nhiên bị đảo lộn......


Trên ảnh gia đình bà ấy cười vui vẻ hạnh phúc tính là cái gì? Tất cả đều là giả sao? Vì sao lại như vậy?

Một gia đình thật tốt...... Vì sao lại như vậy......

Làm ơn ai đó tới nói tất cả đều là giả đi, tất cả đều là giả......

"Tiểu Ngải, con đừng như vậy." Cố Tân muốn kéo cô đứng lên, trấn an cô đang quá mức kích động, "Con muốn khóc thì cứ khóc đi, như vậy sẽ dễ chịu hơn một ít."

Cố Tiểu Ngải đẩy tay ông ra, không có rơi nước mắt, chỉ nói, "Con muốn yên tĩnh một mình, ba, cho con chút thời gian đi."

Thân mình Cố Tiểu Ngải lảo đảo đứng lên,  đi đến trước cửa.

Tất cả những điều này nhất định chỉ là ác mộng, không phải là sự thật.

Cô khẳng định chỉ là gặp ác mộng mà thôi, tỉnh lại sẽ không có chuyện gì nữa...... Tỉnh lại sẽ không sao......

"Con đi đâu?" Cố Tân tiến lên ngăn cô lại, "Tiệc tối sẽ bắt đầu ngay thôi."

Tiệc tối......

Mẹ cấu kết cùng với ba của Sở Thế Tu, ba Sở Thế hủy hoại gia đình cô...... Mà cô, bây giờ còn muốn đi tham gia tiệc tối của Sở gia?

Một cái ý niệm trong đầu chợt hiện đến trong đầu cô, làm cho cô hiểu rõ tất cả.

Bỗng nhiên ——

Cô nghĩ thông suốt vì sao mấy ngày liên tiếp ba lại bức Sở Thế Tu ở trước truyền thông tuyên bố tình cảm của họ...... Tất cả đều là vì hôm nay —— làm cho Sở gia chịu một cái đả kích thật mạnh.

Tay Cố Tiểu Ngải vịn lên trên cửa, quay đầu nhìn về phía Cố Tân, "Ba, con biết ba muốn làm cái gì rồi, hôm nay chưa bao giờ có nhiều truyền thông đến thế, lại là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập Sở thị, ba làm cho A Tu tuyên bố hôn sự, lại ở trước mặt mọi người hủy hôn, muốn Sở gia mất hết mặt mũi đúng không?"

Thì ra chuyện là như vậy, ba không thể để cô gả cho Sở Thế Tu.

Mắt Cố Tân trầm xuống, vẫn ung dung thản nhiên, một lát mới gật gật đầu nói, "Con cũng đã biết rồi, vậy phối hợp với ba diễn màn này đi, chúng ta chỉ trả thù Sở gia một chút, cha và con gái chúng ta chia lìa chín năm tất cả đều là lỗi của Sở gia."

"Con không biết bây giờ con phải làm cái gì cả." Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, "Bây giờ con chỉ muốn yên tĩnh một chút, ba, ba đừng bức con được không?"


Cố Tân thở dài, gật gật đầu, "Được rồi."

Cố Tiểu Ngải cảm kích nhìn ông, "Cám ơn ba."

Nói xong, Cố Tiểu Ngải xoay mở cửa muốn đi ra ngoài, nửa khuôn mặt đột nhiên bị người từ sau che lấy, một cái khăn tay ẩm ướt che miệng mũi cô lại.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người mở to mắt, theo bản năng muốn giãy dụa.

Mũi hít vào mùi hương đặc hơn, rất nhanh, đầu óc Cố Tiểu Ngải trở nên trống rỗng, trước mắt mơ hồ thành ảo ảnh, nhắm mắt lại cái gì cũng không biết......

Đem Cố Tiểu Ngải hôn mê ôm vào trong ngực, Cố Tân cùng đợi thời gian từ từ trôi qua.

Thật lâu, Cố Tân mới lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại đi ra ngoài, "Sở Thế Tu, ta cùng Tiểu Ngải đã đến khu mua sắm, ngươi phái người tới đón chúng ta đi."

Cúp điện thoại, Cố Tân liếc liếc mắt Cố Tiểu Ngải trong lòng một cái, anh mắt tính kế bỗng nhiên trở nên đau lòng.

"Con gái, đừng trách ba."

Cố Tân ôm Cố Tiểu Ngải gầy guộc vào trong ngực, đi ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên. Người của Sở Thế Tu phái tới giúp đỡ ẳm cô rời đi, đi đến thang máy nhân viên lên tầng cao nhất.

Trong thang máy, từng con số tăng lên......

Mắt Cố Tân cũng càng ngày càng đậm......

Ở bên dưới khu mua sắm, Lệ Tước Phong đã gấp đến độ muốn đánh người, buổi lễ của Sở thị hấp dẫn rất nhiều người mua sắm, ở nơi đây mà muốn tìm ra Cố Tiểu Ngải, quả thực giống như mò kim đáy bể vậy.


Điện thoại của Cố Tân đã không gọi được.

Lệ Tước Phong đứng ở tầng trệt nhìn chung quanh, nhưng bóng dáng Cố Tiểu Ngải vẫn không lọt vào trong mắt của hắn.

"Lệ tổng, tìm không thấy, ở tầng cao nhất chúng tôi cũng đã phái người tìm, nhưng không có bóng dáng Cố tiểu thư......" Võ Giang đã chạy tới bên cạnh Lệ Tước Phong nói, người ở bên trong khu mua sắm ồn ào không thể lớn tiếng kêu lên.

Lệ Tước Phong buồn bực nới lỏng caravat, nhìn thời gian trên đồng hồ, đã không kịp rồi.

"Lập tức làm còi báo động cháy cho ta!" Lệ Tước Phong ra mệnh lệnh không được xía vào.

Võ Giang nhìn người phía dưới, không khỏi nói, "Lúc này báo động cháy sẽ có thương vong, hôm nay thật sự nhiều người lắm."

"Không quan tâm nhiều như vậy được, tuyệt đối không để cho tiệc tối được tiến hành!" Lệ Tước Phong rống lớn nói.

"Dạ....." Võ Giang gật đầu, di động trên người bỗng dưng vang lên. Sau khi nghe điện thoại xong, Võ Giang cau mày nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Lệ tổng, không còn kịp rồi, lúc nãy có bảo vệ hộ tống bọn họ lên hội trường tiệc tối trên tầng cao nhất rồi, Cố tiểu thư bị một người đàn ông trung niên ôm, người của chúng ta ngăn cản không được."

"Chết tiệt!"

Lệ Tước Phong tức giận đá một cước ngã ma nơ canh bên cạnh, lập tức liều lĩnh chạy vào cầu thang bộ, "Đi lên tầng cao nhất!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui