Trong phòng tắm ở biệt thự bờ biển được bố trí thật sự mộng ảo, giống như là phòng tắm của một cô gái mười bốn, mười lăm tuổi.
Trong bồn tắm phủ kín cánh hoa, hương thơm dễ chịu.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong bồn tắm thật lâu, mờ mịt nhìn phía trước.
Trước khi rời đi bến thuyền, hình ảnh Lệ Tước Phong đứng ở đó không xóa đi được......
Cô không hiểu, lúc ấy Lệ Tước Phong đang suy nghĩ gì, cô thậm chí không hiểu mình muốn cái gì.
Mặc áo ngủ mà chú Hách chuẩn bị, là một váy ngủ dài bằng vải dệt thoải mái màu tím.
Nếu Lệ Tước Phong chọn, nhất định là váy ngủ ngắn, tốt nhất là không mặc......
Nhìn chằm chằm mình trong kính với vẻ mặt lo sợ không yên, Cố Tiểu Ngải cười khổ một tiếng.
Cô làm sao vậy, cô đã rời khỏi Lệ Tước Phong, mình đã được tự do như mong muốn, còn suy nghĩ về hắn làm cái gì?
Lau khô đầu tóc, Cố Tiểu Ngải từ trong phòng tắm đi ra phòng khách, chỉ thấy Sở Thế Tu ngồi trên ghế dài màu trắng đưa lưng về phía cô, trên lưng dán một khối băng gạc, sau đó đem áo sơmi mặc vào.
Động tác có chút cứng ngắc, gian nan.
Bên chân của anh còn rơi mấy băng gạc dính đầy máu.
"Thương thế của anh không có tốt hơn sao?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên lên tiếng, đi vào.
Nghe vậy, Sở Thế Tu sửng sốt, tay cài nút áo lại, nhanh nhẹn dùng chân đá mấy miếng băng gạc dính máu xuống dưới ghế......
"Em thấy rồi."
Cố Tiểu Ngải đi đến bên cạnh anh, trên mặt Sở Thế Tu có hơi hơi xấu hổ, Cố Tiểu Ngải liếc mắt dưới chân của anh một cái, "Bị thương nghiêm trọng không?"
"Việc nhỏ thôi." Sở Thế Tu ngước mắt dịu dàng nhìn cô, lộ ra một chút mỉm cười trấn an, vỗ vỗ lên vai của chính mình, "Đã để cho chú Hách thay băng gạc cho anh rồi."
"Anh còn vừa mới cõng em trên lưng." Cố Tiểu Ngải có chút lo lắng nói, "Em cùng anh đi tới bệnh viện kiểm tra một chút đi."
Trên lưng anh còn có vết thương còn cố chấp đi cõng cô nữa chứ?
"Thực không có việc gì......"
Sở Thế Tu nhìn cô phi thường khẳng định nói, lôi kéo tay cô bắt cô ngồi vào bên cạnh mình, lại làm cam đoan, "Bây giờ, anh còn có thể cõng em chạy một vòng ở bờ biển nữa đó."
Tay anh to hơn so với tay cô, bao chặt lấy tay cô.
Cố Tiểu Ngải không có nói tiếp, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của anh, nhẫn trên ngón áp út đã bị anh tháo xuống, ngay cả vết sâu đều không có lưu lại......
"Ngải Ngải, có phải đói bụng hay không?" Sở Thế Tu đột nhiên hỏi, "Muốn ăn chút gì không? Anh làm cá chua ngọt cho em ăn có được hay không?"
Nói đến cá chua ngọt, Cố Tiểu Ngải không chút suy nghĩ hỏi, "Không phải bây giờ anh còn biết nấu cá chua ngọt nữa à?"
"......" Sở Thế Tu dừng một chút, sau đó có chút xấu hổ gật đầu, "Phải"
......
Giống như trở lại thời gian trước đây, anh nấu cá chua ngọt cho cô ăn vậy.
Sở Thế Tu lẳng lặng nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, hai người không khỏi nhìn nhau cười.
"Đi thôi." Sở Thế Tu lôi kéo tay cô đứng lên, "Anh đi làm cá cho em ăn."
"Anh còn bị thương, để em làm cho." Cố Tiểu Ngải nói, bị anh lôi kéo đi xuống dưới lầu......
Sở Thế Tu dừng bước, kinh ngạc nhìn cô, "Em biết nấu ăn sao?"
Cô là tiểu công chúa của nhà họ Cố, trước đây đừng nói làm thức ăn, cô ngay cả vào phòng bếp cũng sẽ không vào.
Ánh mắt Sở Thế Tu kinh ngạc làm cho Cố Tiểu Ngải có chút không được tự nhiên, giống như xấu hổ vô cùng.
"Kỳ thật, em......" Cố Tiểu Ngải gian nan mở miệng, giọng nói nhỏ đủ cho anh ở gần nghe được, "Chín năm qua em ở nhà cậu em."
"Anh có tra được một chút." Sở Thế Tu giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc dài của cô, "Còn tin trên tạp chí《ak》 cũng là em viết sao?"
Về bản thảo Lương Noãn Noãn ngoại tình sao?
"Dạ." Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, "Thực xin lỗi......"
"Đối với Sở thị mà nói còn phải cảm ơn em nới đúng, là em cứu lại nguy cơ khủng hoảng của Sở thị." Sở Thế Tu cười nói, "Là anh không nên liên lụy đến Noãn Noãn."
"......" Cố Tiểu Ngải cúi đầu không nói gì thêm.
Sở Thế Tu nắm tay cô tiếp tục đi xuống dưới lầu, "Kỳ thật, chín năm qua anh luôn luôn điều tra tin tức của em, cũng không biết vì sao, luôn điều tra không được, ngay cả một chút tin tức của em cũng đều điều tra không được, thậm chí anh không biết em còn có cậu."
"Cậu là bà con xa, sau khi biết nhà của em gặp chuyện không may mọi người trốn cũng không kịp, cậu là người duy nhất đứng ra giúp." Cố Tiểu Ngải chua sót mỉm cười, "Ông ấy là một người rất tốt."
"Nhưng ông ấy lại để em làm việc nhà." Mắt Sở Thế Tu thật sâu nhìn trên mặt của cô, "Trước kia, em rất sợ vào phòng bếp."
Cuộc sống, vĩnh viễn là người thầy giáo dục mọi người tốt nhất.
Cô không làm việc nhà thì mợ sẽ đối với cô hô to gọi nhỏ, làm cho trong nhà không có ngày yên bình.
"Từ khi trong nhà gặp chuyện không may về sau, em mới hiểu được không phải nhà nào cũng đều có thể thuê được người giúp việc." Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Cô nhất định phải dựa vào hai tay của mình mới có thể tiếp tục cuộc sống......
Dính đầy dầu mỡ trong phòng bếp, mới không đói bụng.
"Ngải Ngải."
"Dạ?"
Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên, ở bậc thang cuối cùng Sở Thế Tu ôm cô, "Anh sẽ không để cho em tiến vào phòng bếp nữa, tin tưởng anh."
Giọng nói của anh thực đau lòng.
Cố Tiểu Ngải tựa vào vai anh, cười chua xót một tiếng, "Không, kỳ thật phòng bếp không có đáng sợ như trước đây em nghĩ như vậy."
"Nhưng em không nên làm việc đó." Sở Thế Tu buông cô ra, "Ước mơ của em đâu? Thay đổi rồi sao?"
"Ước mơ sao?"
"Ước mơ làm đạo diễn của em."
"......" Cố Tiểu Ngải trầm mặc lắc lắc đầu.
Ước mơ của cô không thay đổi, nhưng là cuộc sống của cô thay đổi......
"Anh cùng em đi nước Pháp." Sở Thế Tu mỉm cười.
"Thiếu gia, tiểu thư, đã chuẩn bị bữa ăn khuya xong rồi." Quản gia Hách đi tới chuyên nghiệp khom người nói.
"Chú đi ngủ trước đi." Sở Thế Tu lễ phép nhìn về phía chú Hách, nắm tay Cố Tiểu Ngải đi tới nhà ăn, "Em ngồi đây, anh đi làm cá."
"Anh vẫn còn bị thương, để em làm......"
Sở Thế Tu lập tức đem cô ấn ngồi đến trên ghế, trịnh trọng nói, "Ngải Ngải, anh sẽ không để cho em chút khổ nào nữa."
Cô là một tiểu công chúa, từ nhỏ đã được nuông chiều.
Anh không biết chín năm qua làm sao cô có thể thích ứng được, nhưng về sau..... anh sẽ không để cho cô chịu khổ nữa.
Thấy Sở Thế Tu kiên định như vậy, Cố Tiểu Ngải không nói gì nữa.
Đây là một phòng bếp theo không gian mở, ngọn đèn tao nhã, Cố Tiểu Ngải ngồi ở trước bàn ăn, lẳng lặng nhìn Sở Thế Tu bận rộn trong bếp......
Có một nháy mắt hoảng hốt, hình ảnh Lệ Tước Phong bận rộn trong phòng bếp hiện lên ở trước mắt.
Thực tự nhiên mà nhảy vào trong đầu óc của cô.
Người đàn ông này...... cho dù đã rời xa nhưng vẫn xâm chiếm đầu óc của cô.
Có lẽ do trong một khoảng thời gian cô chỉ ở bên cạnh hắn nên tất cả bị khắc sâu trong trí nhớ đều là Lệ Tước Phong......
Chờ một khoảng thời gian nữa liệu cô có thể khôi phục bình thường chứ.
"Nếu đói em ăn trước một ít thức ăn do chú Hách chuẩn bị để lót dạ." Sở Thế Tu đang làm cá, ngẩng đầu lên ý cười dạt dào nhìn cô liếc mắt một cái.
"Em không đói bụng."
Quản thực, đã thật lâu anh không cso làm cá chua ngọt, ngay cả động tác làm cá cũng đều mới lạ không ít, động tác có chút chậm chạp đem cá đã được làm đi rửa sạch sẽ.
Nhìn bộ dáng của anh, Cố Tiểu Ngải nhịn không được hỏi, "Lâu rồi anh không vào bếp đúng chứ?"
"Sau khi em rời khỏi, anh cũng không vào phòng bếp lại."
Sở Thế Tu nói thực tự nhiên, bắt đầu đổ dầu vào chảo......
Ánh mắt Cố Tiểu Ngải không khỏi dại ra, từ sau khi cô rời đi, anh không vào phòng bếp nữa thật sao?
"Xích ——"
Cá bỏ vào chảo phát ra tiếng vang dầu bị bắn tung tóe, Sở Thế Tu theo bản năng lui ra sau, Cố Tiểu Ngải không khỏi cười rộ lên, "Được không? Nếu không được em đến làm cho, kỳ thật hiện tại em đã không ghét phòng bếp rồi."
"Anh có thể làm được." Sở Thế Tu dùng cái xẻng trở cá, vừa nói, "Hai năm trước, anh thật vất vả nghe được tin tức ba em ở nhà giam Tần Đảo. Vì thế anh đi tìm ông ấy, nhưng ông ấy không muốn nói cho anh biết nơi ở của em."
Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, "Anh đã đi tìm ba em sao?!"
Tại sao cho tới bây giờ ba cũng không nói qua với cô chứ?
"Liên tục hai năm nay anh đều có đi thăm ông ấy, ông ấy không nói cho em biết sao?" Sở Thế Tu hỏi.
Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, "Không có."
Lần trước gặp mặt, cô còn cùng ba nói qua chuyện của Sở gia, tại sao ba không có nói cho cô chứ?
"Có lẽ bác Cố đang tức giận cha anh mấy năm nay không có đi thăm ông ấy, hơn nữa lúc ấy không có cứu một phen." Sở Thế Tu có chút áy náy nói, tầm mắt nhìn Cố Tiểu Ngải phía trước bàn ăn, "Cha anh là một thương nhân, cái gì ông ấy cũng đều nói đồng giá trao đổi, sẽ không làm thâm hụt tiền mua bán."
"Thật không?" Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, lập tức trầm mặc.
Mối quan hệ giữa hai nhà Cố - Sở, từ nhỏ cô cùng Sở Thế Tu đã có cuộc sống cùng nhau......
Có thực là vì lúc ấy, bác Sở không đứng ra hỗ trợ nên ba mới không chịu nói với cô về Sở gia sao?
"Tuy rằng, anh đi tới nhà giam vài lần, bác Cố đối với anh đều thực khách khí, anh cảm giác được...... ông ấy không có cái loại cảm tình như trước kia." Sở Thế Tu nói, đem đồ gia vị bỏ vào chảo......
"Ba em là một người ân oán phân minh, ông ấy sẽ không đem thành kiến của thế hệ trước gây khó dễ cho đời sau đâu." Cố Tiểu Ngải từ bàn ăn đứng lên đi đến phòng bếp, thập phần nghiêm túc nói.
Cho dù năm đó, Sở gia đối với Cố gia khoanh tay đứng nhìn, cũng cùng Sở Thế Tu không quan hệ.
Dù sao khi đó anh cũng chỉ là một đứa con trai nhỏ.
"Ừ." Sở Thế Tu không có phản bác cô, mỉm cười nói.
Không tiếp tục nói đề tài có chút trầm trọng này nữa, hai nhà một thế hệ thủy chung sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến bọn họ một ít.
"Bỉ Sóng đâu?" Cố Tiểu Ngải quay đầu hỏi, hôm nay đi vào cũng chưa nhìn thấy Bỉ Sóng ra nghênh đón.
"Đã ngủ rồi." Sở Thế Tu nói, "Cuộc sống của nó giống như một lão già về hưu nghỉ ngơi."
"......"
Một con chó giống một lão già về hưu nghỉ ngơi?
Mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì ngủ sao?
Nghĩ đến bộ dáng Bỉ Sóng biến thành tuổi già sức yếu, Cố Tiểu Ngải không khỏi cười ra tiếng.
"Ngải Ngải." Sở Thế Tu cái cái oa, một đôi mắt nâu lẳng lặng nhìn ở trên mặt của cô, nháy mắt không chớp mắt.
"Làm sao vậy?"
"Lúc em cười lên rất đẹp." Sở Thế Tu đứng cách cô một cái bàn, đầu ngón tay xẹt qua mặt của cô, dịu dàng mà thâm tình.
Trong mắt của anh tình cảm làm cho cô có chút chịu không được.
Khóe môi tươi cười có chút cứng ngắc.
Sau một lúc lâu, cô mới gian nan xả ra một câu, "Tay anh có mùi cá."
"Ách...... thật ngại." Sở Thế Tu rụt tay trở về, có chút áy náy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...