Ba nói chờ đến lúc cô được nhận giải thưởng đạo diễn xuất sắc, phát biểu cảm nghĩ nói cảm ơn ba mẹ......
Nếu ba cô biết cô hiện tại biến thành cái dạng này......
"Cố tiểu thư......"
Ánh mắt của bảo mẫu đã tràn ngập đồng tình nhưng lại không làm được gì.
Ca tính Lệ tiên sinh bá đạo bà lại rõ ràng nhất, cậu ấy không có khả năng bởi vì gia thế đáng thương của Cố tiểu thư mà bỏ qua......
Cậu ấy muốn thứ gì phải đạt cho được, cho dù không chiếm được, cũng thà rằng tự hủy nó.
"Không có gì, tôi đi làm thức ăn cho anh ta."
Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, cô biết cùng bảo mẫu nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cô nói với ai cũng đều vô dụng...... Không ai có thể giúp được cô.
Thấy Cố Tiểu Ngải từ phòng bếp ôm một hộp bánh bích quy to vừa mới nướng đi ra thì sắc mặt bảo mẫu trở nên vặn vẹo, nhỏ giọng hỏi, "Cố tiểu thư, cô đây là đang trả thù Lệ tiên sinh sao?"
......
Biết rõ Lệ tiên sinh không thích ăn bánh bích quy, còn cố ý nướng bánh bích quy nhiều như vậy.
"Đúng vậy."
Cố Tiểu Ngải thản nhiên thừa nhận, nếu lấy lòng Lệ Tước Phong vô dụng, vì sao cô phải đi lấy lòng hắn chứ?
Có lẽ làm cho hắn chán ghét cô, chấm dứt mối quan hệ này là biện pháp nhanh nhất.
"......" Bảo mẫu nhất thời nói không nên lời.
Hai đứa nhỏ này...... Như thế nào lại giận dỗi như vậy?
Đều là người trưởng thành rồi...... Thực hiện một cái biện pháp thật ngây thơ......
Ban đêm, bên ngoài trời mưa vẫn rất to, giống như không có dấu hiệu ngừng.
Hai người đến bệnh viện thì bên ngoài phòng bệnh của Lệ Tước Phong chật ních người...... Lẵng hoa lấp kín hành lang, mười vệ sĩ ngăn mọi người lại, "Lệ tiên sinh không tiếp khách, mời đi cho."
"Tôi đi vào hỏi thăm Lệ tiên sinh một cái rồi đi ngay."
"Đúng vậy, đúng vậy, để cho chúng tôi nhìn xem Lệ tiên sinh bị thương thế nào."
"Tôi là trưởng phòng bất động sản, tôi có văn kiện cho Lệ tiên sinh phê duyệt......"
......
Một đám người mặc tây trang thoạt nhìn là giới thượng lưu không phải tầm thường, vậy mà giờ phút này chen chúc tại hành lang giống như cái chợ, còn có vài nam, nữ minh tinh...... Đều là ngôi sao lớn nổi tiếng hiện nay.
"Tại sao có thể như vậy?" Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc nhìn về phía bảo mẫu.
Bảo mẫu bất đắc dĩ nói, "Loại bệnh viện nhỏ này dễ dàng để lộ tin tức, không phải là cô điền tên bệnh nhân là Lệ tiên sinh chứ?"
"Bằng không thì điền tên ai?" Cố Tiểu Ngải khó hiểu hỏi.
"Những người nổi tiếng này tới đây mượn danh nghĩa tới thăm nhưng thật ra là nhân cơ hội đi tạo quan hệ. Chúng ta đi vào thôi."
Tới đây nổi tiếng hơn sao?
Cách thức này cũng quá nhanh......
Cô đưa Lệ Tước Phong đến bệnh viện này chưa bao lâu......
Bảo mẫu kéo tay Cố Tiểu Ngải đi vào, bọn vệ sĩ lập tức cho cô một lối đi, những ngưới phía sau hỗn loạn đều dị nghị.
"Các cô ấy như thế nào lại được đi vào?"
"Vừa thấy là biết là người hầu của Lệ gia, đi vào có cái gì kỳ quái."
......
Đóng cửa phòng bệnh lại, những tiếng ồn ào kia bị ngăn lại bên ngoài.
"Tại sao bây giờ mới đến?" Lệ Tước Phong ngồi ở trên giường bệnh bực mình gầm nhẹ, tay trái không có truyền dịch cầm lấy một cái chén đầu giường liền quăng đi ra ngoài.
Cố Tiểu Ngải quay người lại, cái chén vỡ tan tành ngay dưới chân cô.
Tính tình của hắn đến khi nào thì mới có thể bình thường?
Cố Tiểu Ngải có chút lạnh lùng ngước mắt lên nhìn Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong nhìn thẳng trừng mắt cô, một đôi mắt đen thâm thúy, tức giận nói, "Còn không lại đây! Chết đói rồi!"
Bay từ nước Đức trở về liền họp, lại đi đem cô từ quan hệ hữu nghị bắt trở về, đến bây giờ hắn cũng chưa ăn cái gì cả.
Bên ngoài lại ầm ỹ, nếu không phải vì chờ cô lại đây, hắn sớm chuyển viện rồi!
Ngang ngược!
Sắc mặt Cố Tiểu Ngải cũng không tốt đi qua, đem hộp bánh bích quy tùy tiện quăng trước mặt hắn.
Lệ Tước Phong lúc này rống to, "Cố Tiểu Ngải! Cô có thái độ gì hả?!"
Cô này muốn tạo phản sao?!
Cố Tiểu Ngải nhếch môi không nói gì.
"Cố Tiểu Ngải, ngươi tìm đánh có phải hay không?!" Lệ Tước Phong một tay lấy hộp bánh bích quy ném đi ra ngoài, hộp bánh bích quy bị xốc lên, những chiếc bánh bích quy bị rơi ra ngoài......
Nhìn chằm chằm những chiếc bánh bích quy, hai người đều trầm mặc.
Lệ Tước Phong tức giận nhưng trên mặt xẹt qua một chút giật mình sợ sệt, lập tức lại lạnh lùng như cũ, trừng mắt cô mặt tái nhợt nói, "Cố Tiểu Ngải! Nhặt lên đi!"
......
Cố Tiểu Ngải giống như nghe một chuyện buồn cười nhìn hắn, "Đó là do anh làm rơi."
Hắn dựa vào cái gì yêu cầu cô đi nhặt lên chứ?
Hắn xem cô là một đứa trẻ hay là người hầu?
"Tôi hiện tại kêu cô nhặt lên, không được sao?!" Lệ Tước Phong lạnh lùng hỏi lại, hôm nay là cô thật muốn tạo phản sao? Một câu cũng không nghe?!
Tốt lắm.
Rất tốt!
Căn bản cô không đáng để đối tốt với cô!
Cố Tiểu Ngải đứng tại chỗ không hề động, vẻ mặt quật cường, đáy mắt có loại chẳng thèm ngó tới.
Cái loại thanh cao này...... Làm hắn căm thù đến tận xương tủy.
Đã lâu hắn không có thấy qua trong mắt cô rồi.
Lệ Tước Phong năm ngón tay nắm lại, mắt giống như muốn giết người trừng mắt cô......
"Để tôi nhặt lên là được rồi." Bảo mẫu thấy thế đi ra giảng hòa, cúi đầu nhặt lên, Angus một bên cũng cúi người nhặt bánh bích quy.
"Cút qua một bên!" Lệ Tước Phong tức giận quát.
Làm bảo mẫu cùng Angus sợ tới mức nhất thời một cử động cũng không dám, cũng không dám nhặt bánh bích quy nữa, cúi đầu như là làm sai đứng ở nơi đó.
"Cố Tiểu Ngải! Cô nhặt không?!" Lệ Tước Phong từ trên giường đứng lên, hung ác trừng mắt Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nhìn hắn, trừ bỏ trầm mặc vẫn là trầm mặc.
"Đàn bà chết tiệt! Cô cho là tôi không làm gì được cô sao?!" Lệ Tước Phong lớn tiếng hướng tới bảo mẫu quát, "Gọi điện thoại về phòng thư ký, kêu các cô ấy trong vòng một tuần làm cho tòa soạn báo ở C thị biến mất!"
......
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn hắn, mắt có chút dại ra.
Cô làm sao có thể nghĩ đến hắn đối tốt với cô chứ, làm sao có thể nghĩ đến chỉ cần cùng hắn nói chuyện đàng hoàng thì hắn có thể có lòng từ bi buông tha cô?
Cô làm sao có thể quên đi, bọn họ quen biết là bắt đầu từ cường bạo.
Điểm này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, là cô làm giảm bớt đoạn trí nhớ kia mang đến đau thương cho cô.
"Cố tiểu thư......" Bảo mẫu có chút lo lắng nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, "Nhặt đi Cố tiểu thư."
"Được, tôi nhặt."
Cố Tiểu Ngải bỗng dưng thỏa hiệp.
Giọng nói khàn khàn, hốc mắt phiếm hồng nhưng không có khóc lên, trên mặt biểu tình gần như chết lặng.
Khuất phục ngồi xổm người xuống, Cố Tiểu Ngải từng bước từng bước đem bánh bích quy cô nướng nhặt bỏ vào hộp, hình dáng nhỏ bé yếu ớt.
Trong phòng bệnh yên tĩnh cực kỳ, chỉ còn lại có tiếng rầm rĩ từ bên ngoài truyền đến.
Cố Tiểu Ngải ngồi chồm hổm trên mặt đất, đem bánh bích quy nhặt lên, vùi đầu cúi đầu, nước mắt trực tiếp rơi xuống trên mặt đất, không tiếng động im lặng......
Lệ Tước Phong đứng ở trước giường nhìn chằm chằm cô giống như co rút thân mình lại, mắt hung ác trong nháy mắt là bế tắc.
Ngực bị kích động dữ dội.
Rõ ràng không phải do xương sườn đau đớn......
Giống như lưỡi dao sắc bén cắt đau đớn, đau lòng lan tràn toàn thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...