Cố Tiểu Ngải nghe được tiếng thở thật mạnh của Lệ Tước Tư từ phía sau.
"Ok, ok!" Lệ Tước Tư mở miệng xin khoan dung buông tha cho, thu súng về, hai tay giơ lên giống như đầu hàng, "Em trai, lâu rồi không gặp, tính tình của em vẫn nóng nảy như vậy."
Lệ Tước Phong không thèm liếc hắn một cái, tầm mắt trực tiếp dừng ở trên người Cố Tiểu Ngải, lạnh lùng lên tiếng, "Trở về phòng đi."
Nhìn hai người ngoại quốc bị bắn vào chân trong phòng khách, Cố Tiểu Ngải trong lòng cảm thấy không thoải mái, gật gật đầu, Cố Tiểu Ngải liền nghe lời chạy lên lầu.
Đi qua vai Lệ Tước Tư, Lệ Tước Tư cúi đầu mị hoặc tiến đến bên tai cô nói, "Tiểu thư, tôi đối với cô thật sự có hứng thú, tôi là cậu hai của Lệ gia, tài sản không thua kém em ấy, nhưng về phương diện kia tôi thú vị hơn nhiều...... Đây là số di động của tôi."
......
Cố Tiểu Ngải không nói gì trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Pằng ——"
"A ——"
Trong phòng khách lại vang lên tiếng súng, một người ngoại quốc khác lại kêu thảm thiết.
Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, chỉ thấy trong phòng khách một người ngoại quốc ngã xuống, sắc mặt Lệ Tước Phong đã khó coi tới cực điểm, "Lệ —— Tước —— Tư!"
"Ok, ok! Anh không nói chuyện với bạn gái em là được chứ gì!"
Lệ Tước Tư nhún vai, hai tay đút vào trong túi quần đi xuống cầu thang, phong thái trụy lạc vô cùng, cái chóp tóc trên đầu lắc lư.
Tên Lệ Tước Tư này...... Quả thực là rất quái lạ.
Đàn ông nhà họ Lệ...... từng người đều quái dị như vậy.
Nhìn Lệ Tước Phong đang cầm súng trong phòng khách một cái, Cố Tiểu Ngải xoay người lên lầu.
Đi lên cầu thang xoắn ốc, Cố Tiểu Ngải đi được một đoạn, nhịn không được dừng bước lại nhìn xuống dưới.
Cô biết Lệ gia thế lực lớn kinh khủng, tài lực cũng là nhiều đến đáng sợ, Lệ gia ở châu Âu vốn chính là một thần thoại.
Nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa nghe Lệ Tước Phong nhắc tới người nhà của hắn.
Người của Lệ gia mỗi lần gặp mặt đều kỳ quái như vậy sao?
Dùng súng để giao tiếp? Đây là cách anh em gặp mặt bình thường sao?
Bộ dáng Lệ Tước Tư khoa trương đi đến giữa phòng khách, dáng vẻ du côn đá đá những người ngoại quốc đang nằm kêu rên, giọng nói không tình cảm chút nào, "Go out!"
Đám người ngoại quốc kia đỡ đồng bọn bị thương nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Trên sàn nhà còn lưu lại vết máu nồng đậm.
"Em trai, em đến châu Âu cũng không đến thăm ba một chút, ông ta sẽ rất vui vẻ đó." Lệ Tước Tư dáng vẻ lưu manh nói, ngồi trên sô pha đối diện Lệ Tước Phong, nhấc chân bắt chéo rung rung.
"Anh có thể biến được rồi!"
Lệ Tước Phong bỏ lại súng, xoay người liền rời khỏi.
Lệ Tước Tư lập tức huýt sáo thật dài, "Nhất là khi cha biết em lần này tới châu Âu là vì vị tiểu thư đáng yêu trên lầu kia, mà không phải vì ông ấy, em nói lão già đó trong lúc thông đồng có thể làm nên chuyện gì hay không?"
Là trong cơn tức giận, không phải trong lúc thông đồng.
Trình độ tiếng Trung của anh Lệ Tước Phong...... thật sự là không bằng cả cậu bé năm tuổi hàng xóm của cô.
Lệ Tước Phong đang đi đột nhiên dừng lại, sắc mặt âm trầm xoay người, một chữ một chữ cắn răng nói, "Lệ Tước Tư, cút khỏi nơi này!"
"A...... bộ dáng vị tiểu thư kia thật không tệ, thanh thuần đáng yêu, em nói...... nếu cô ta mất một cánh tay hay một khúc chân, đều có thể không đẹp nữa......"
Lệ Tước Tư rung rung chân bắt chéo vẻ mặt du côn nói.
Cố Tiểu Ngải đứng ở trên cầu thang nghe được rõ ràng, không tự giác mà rùng cả mình.
Nói cái gì mà mất một cánh tay hay một khúc chân......
Đây là uy hiếp trắng trợn mà.
"Lệ Tước Tư! Không muốn tôi đập chết anh thì liền lập tức cút ra khỏi nơi này cho tôi!" Lệ Tước Phong hung tợn nói, hai tay bên hông đã nắm thật chặt thành quyền.
"Em trai à, hai chúng ta đều là con riêng như nhau, có thể sống tốt theo lời của cha được không." Lệ Tước Tư từ trên sô pha đứng lên, một bộ dáng phóng đãng, "Em cần gì phải đối đầu với cha? Em đánh bại được ông ta sao?"
"Cút!"
Lời nói của Lệ Tước Phong vô cùng ngắn gọn, không chút vô nghĩa nào.
Từ đầu tới cuối, hắn chỉ có một ý duy nhất là làm cho anh hắn —— Lệ Tước Tư cút đi!
"Ok, nghĩ thông suốt thì gọi cho ta, trăm ngàn lần cũng đừng chọc giận cha, hại ta cũng không có một ngày nào yên ổn như em." Lệ Tước Tư vô vị nhún nhún vai, xoay người đi ra khỏi phòng khách.
Con riêng......
Cố Tiểu Ngải đứng ở trên cầu thang đã hoàn toàn kinh hãi.
Hóa ra Lệ Tước Phong là con riêng của Lệ gia?!
Này có tính là đại tin tức không? Tổng giám đốc E.S Á Thái là con riêng của Lệ gia?! Đều không phải là thiếu gia chính thống!
Nhưng ngẫm lại...... điều này cũng không có gì ngạc nhiên.
Dù sao trong giới thượng lưu, người nào không có vài con trai riêng, con gái riêng...... đây là một đặc thù trá hình.
"Mẹ kiếp!"
Đứng ở trong phòng khách, Lệ Tước Phong đột nhiên mắng một tiếng, một cước đá vào sô pha bên cạnh, đem toàn bộ bình trà, ly tách, điện thoại, đèn bàn bên cạnh ném bể......
"Ầm —— loảng xoảng ——"
Từng tiếng loảng xoảng vang lên.
Lệ Tước Phong giống như nổi điên lên, trong phòng khách lập tức biến thành một bãi chiến trường ngổn ngang......
Hắn bị làm sao vậy?
Cố Tiểu Ngải cau mày nhìn hắn, chỉ là ba hắn muốn gặp hắn mà thôi, không cần phải phát hỏa như vậy chứ......
Chẳng lẽ, thật sự nhà giàu thích đập phá như vậy sao?
Hai anh em có thể dùng súng trong lúc gặp mặt, nếu hai cha con như vậy...... cũng không có chút nào kỳ quái.
Cánh tay bỗng nhiên bị người khác kéo một chút.
Cố Tiểu Ngải quay đầu, chỉ thấy bảo mẫu ôm hộp bánh bích quy đứng ở bên cạnh mình, nhìn cô, lại dùng ngón tay chỉ Lệ Tước Phong dưới lầu, nhỏ giọng nói, "Cố tiểu thư, cô đi xuống dưới với Lệ tiên sinh đi."
"Ầm ——"
Một cái đèn đặt dưới đất bị Lệ Tước Phong đá ngã thành hai khúc......
Cô đi xuống dưới...... kết cục có giống với cái đèn kia không?
Bảo mẫu đã đem hộp bánh bích quy nhét vào trong lòng cô, kỳ vọng nhìn cô, "Đi thôi, Cố tiểu thư......"
......
Bảo mẫu vươn tay kéo cô đi xuống dưới......
Không có cách nào khác, Cố Tiểu Ngải đành phải ôm hộp bánh bích quy đi xuống dưới lầu, còn chưa đến gần Lệ Tước Phong, một bức tranh bể tan tành ngay chân cô......
Cố Tiểu Ngải theo bản năng lui từng bước về phía sau, nhìn Lệ Tước Phong muốn đập bể này nọ nữa nhịn không được thật cẩn thận lên tiếng, "Lệ Tước Phong......"
Một thân cao to đột nhiên dừng lại.
Lệ Tước Phong tùy tay đem bình hoa ném ra bên ngoài, sắc mặt âm trầm nhìn về phía cô, "Cô xuống dưới đây làm cái gì? Không phải tôi kêu cô ở trong phòng."
......
Là bảo mẫu kêu cô đi xuống.
Cô cũng không muốn xuất hiện lúc hắn nổi cơn thịnh nộ đâu chứ.
"Bánh bích quy anh còn chưa ăn." Cố Tiểu Ngải mở ra hộp bánh bích quy trong tay, lẳng lặng nhìn Lệ Tước Phong, bả vai hơi hơi co rúm lại, dường như có chút sợ hãi.
......
Cái cô này chạy xuống đây chỉ vì cho hắn ăn bánh bích quy sao?
Đưa bánh bích quy mà thôi, bả vai của cô sao lại run run chứ? Hắn cũng không phải thú dữ.
"Cô sợ tôi đánh cô sao?!" Lệ Tước Phong bực mình nheo mắt hẹp dài lại.
Cô ngoan ngoãn nghe lời, không chọc hỏa hắn, hắn làm sao có thể nặng tay với cô chứ?
Cố Tiểu Ngải không trả lời, nhợt nhạt nở nụ cười, đưa hộp bánh bích quy trên tay ra, "Anh muốn ăn không?"
"......"
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt cô thản nhiên, cúi đầu nhìn lướt qua hộp bánh bích quy trên tay cô, cả người tức giận nhất thời không biết đã chạy đi đâu mất hết rồi.
"Đi ra ngoài ăn." Lệ Tước Phong ôm chầm vai của cô đi ra ngoài.
Giọng điệu vẫn là âm trầm, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy.
Dường như cô...... không còn cảm nhận được sát ý trên người hắn nữa.
Hắn vừa rồi như vậy...... thực có chút dọa người.
Không phải lần đầu tiên cô cảm giác được sự độc ác trên người hắn, nhưng là lần đầu tiên thấy hắn động thủ nổ súng thực khiếp người.
Ngồi trên ghế dài trong hoa viên của tòa thành, Cố Tiểu Ngải ngồi rất nghiêm chỉnh, Lệ Tước Phong nằm ngửa ở trong lòng cô, ăn bánh bích quy cô mang xuống, gió nhẹ lướt qua cảm giác rất thích ý.
Đem một cái bánh cuối cùng bỏ vào trong miệng của hắn, Cố Tiểu Ngải đem hộp bánh bích quy bỏ qua một bên, "Ăn hết rồi."
"Cố Tiểu Ngải, chúng ta về nước thôi." Lệ Tước Phong nằm ở trên đầu gối của cô bỗng nhiên nói, tiếng nói trầm thấp.
......
Vừa mới đến Đan Mạch ngày đầu tiên mà thôi, liền chuẩn bị trở về nước?
Là vì hôm nay anh hắn đã tới sao?
"Được, anh muốn như thế nào thì như thế đó thôi." Cố Tiểu Ngải thuận theo gật gật đầu, dù sao cô cũng không thích ở nước ngoài, trừ hắn cùng bảo mẫu ra, cô không giao tiếp được với người khác......
Nghe giọng tiếng Trung đông cứng của Angus, cô cũng cố hết sức mới hiểu được.
Vẫn là trong nước tốt hơn.
"Ngoan như vậy sao?" Lệ Tước Phong nhíu mày hỏi, nắm cánh tay mảnh khảnh của cô khoát lên trên lồng ngực của mình, "Không muốn trị bệnh của cô sao?"
Cô vốn cũng không muốn trị.
Từ đầu tới đuôi đều là hắn quyết định, khi nào thì hỏi qua ý kiến cô chứ?
"Bệnh bao tử vốn rất khó khỏi hẳn, chú ý ăn kiêng là được rồi." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói.
"Ngày mai chúng ta mua toàn bộ dụng cụ y khoa cùng bác sĩ của bệnh viện Pierre về nước."
"......"
Bác sĩ cũng phải mua sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...