Mặc dù ở hiện tại, cô không còn mơ mộng như vậy nữa, nhưng nhìn thấy dreamhouse trong giấc mộng lúc trước của mình đột nhiên biến thành sự thật, quả thật cô rất khiếp sợ.
Sở Thế Tu giúp cô mở một cửa sổ nhỏ làm cho trong phòng có thể nghe được tiếng sóng biển xa xa.
Cô nghe không ngủ được lại càng thêm tỉnh táo.
Cố Tiểu Ngải ngồi dậy, mặc thêm một cái áo khoác dài chấm đất nhảy lò cò đến cửa cầu thang, đi từng bước nhỏ cẩn thận đi xuống lầu, cô cố gắng để chân bị thương không chấm đất.
Đi xuống dưới lầu, Cố Tiểu Ngải liền lập tức ngồi trên xe lăn đi ra cửa.
Lúc nãy lên lầu ngủ là do Sở Thế Tu dìu dắt cô đi lên.
Thuận tay cầm một cây đèn nhỏ, Cố Tiểu Ngải điều khiển xe lăn đi thẳng ra bờ biển. Khó khăn lắm mới được đến bờ biển một chuyến, cũng không thể ngay cả nước biển cũng không chạm qua.
Sau khi ở đây trở về, nhất định rất lâu sau mới được đến bờ biển nữa.
Đi ra thật xa, gió biển vào ban đêm rất lớn, nhưng không lạnh, thậm chí có loại cảm giác ấm áp. Cố Tiểu Ngải mở đèn trong tay muốn nhìn xem cách bờ biển có còn xa lắm không.
Ngẩng đầu nhìn lại, dưới ánh đèn, một mình Sở Thế Tu ngồi ở bên bãi biển, trên người chỉ mặc áo sơmi và quần dài, ngay cả áo khoác đều không có mặc. Anh ngồi trước mặt biển, bóng dáng có vẻ cô đơn hiu quạnh.
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên rất muốn quay trở về, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Sở Thế Tu cảm thấy có đèn chiếu sáng kinh ngạc quay đầu lại, mày hơi hơi nhíu lại, đứng lên đi lại phía cô, "Buổi tối, em một mình đến bờ biển rất nguy hiểm."
"Không phải anh cũng ở đây một mình đó sao." Cố Tiểu Ngải thản nhiên cười cười.
"Làm sao em có thể xuống lầu được?" Sở Thế Tu có chút khẩn trương ngồi xổm xuống xem xét chân của cô, "Không phải anh đã nói với em cần gì cứ gọi cho chú Hách sao?"
Cô muốn đi toilet cũng phải gọi cho chú Hách sao?
"Chân của em đã đỡ hơn rất nhiều rồi, không có việc gì cả." Cố Tiểu Ngải thu hồi chân của mình, nhìn biển cách đó không xa hỏi anh, "Anh ở ngoài này làm gì?"
"Không có gì, anh ngủ không được nên đi ra đây một chút thôi."
Sở Thế Tu giúp cô đẩy xe lăn đi lên phía trước.
Không khí biển càng ngày càng đậm, ngay cả gió biển thổi đến cũng có hương vị mằn mặn, Cố Tiểu Ngải duỗi thẳng chân không có bị thương ra ngoài, chạm trên mặt đất cảm thụ cảm giác được đi trên bờ cát.
Sở Thế Tu bỗng nhiên dừng lại, đi đến trước mặt cô đưa lưng về phía cô ngồi xổm người xuống, "Ngải Ngải, lên đi, anh cõng em đi dạo một chút."
Nhìn lưng anh rộng lớn, Cố Tiểu Ngải biết động tác ngốc nghếch của mình dùng chân đạp lên cát vừa rồi đã bị anh nhìn thấy, nên rụt chân mình lại, nói, "Không cần đâu."
"Ngải Ngải, nghe lời anh đi."
Giọng điệu của Sở Thế Tu giống như đang dỗ dành một cô bé, kéo tay cô qua đem cô cõng trên lưng, hai tay khoát lên trên đùi của cô, bắt đầu đi chậm rãi trên bờ cát.
Hai tay Cố Tiểu Ngải khoát lên trên vai của anh, cũng không dám ôm sát.
Lưng của anh rộng hơn so với trong tưởng tượng của cô và có cảm giác an toàn hơn.
Ban đêm, sóng biển phát ra tiếng rì rào dễ nghe, Sở Thế Tu cõng cô dọc theo bờ biển lưu lại dấu chân theo một đường dài.
"Sở Thế Tu, chúng ta trở về thôi." Cố Tiểu Ngải quay đầu nhìn liếc mắt một cái, tay cầm đèn soi thấy vị trí xe lăn đã cách bọn họ rất xa, như vậy, Sở Thế Tu còn phải cõng cô trở về.
"Không trở về." Sở Thế Tu cố chấp cự tuyệt, tiếp tục cõng cô đi về phía trước.
"Một chút anh sẽ rất mệt đó, nếu không thì bỏ em xuống đi, em có thể tự đi được mà." Cố Tiểu Ngải giãy dụa muốn từ trên lưng anh tuột xuống.
Sở Thế Tu dùng sức giữ chặt cô lại, không có dừng lại, "Anh không có mệt."
"Sở Thế Tu......"
"Ngải Ngải."
"Sao ạ?"
"Bạn trai em có cõng em trên lưng chưa?" Sở Thế Tu hỏi nhẹ giọng, gió thổi qua, liền tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cố Tiểu Ngải tựa vào trên lưng anh sửng sốt, chậm rãi lắc lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, "Không có."
"Ừ."
Giọng điệu Sở Thế Tu lộ một chút ý cười, khóe môi gợi lên tươi cười, "Em còn nhớ lần đầu anh cõng em là khi nào không?"
Cố Tiểu Ngải hơi nhếch môi.
Cô đương nhiên nhớ rõ, năm đó môn thể dục có môn chạy điền kinh, cô bị một bạn nữ sinh bên cạnh va chạm ngã xuống, Sở Thế Tu gấp đến độ cõng cô chạy đến phòng y tế.
Lúc ấy, còn có rất nhiều bạn học cười bọn họ, chọc bọn họ là chú rể cõng cô dâu.
Chuyện bọn họ có đính ước từ nhỏ được lan truyền ra trong trường thì tất cả học sinh đều giễu cợt kêu cô là chị Sở......
Mặc dù, ngoài miệng cô nói không thích các bạn kêu như vậy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Cô từng khẳng định, tương lai cô sẽ là vợ của Sở Thế Tu, đó là một tin tưởng vững chắc.
"Nhớ rõ chứ." Nghĩ đến trước đây anh cõng cô chạy đến phòng y tế, Cố Tiểu Ngải không khỏi cong môi lên, "Khi đó, anh chạy rất nhanh, còn làm em ngã nữa."
Vốn dĩ lúc đầu không có gì nghiêm trọng, nhưng lúc anh ngã thì cả hai người đều bị thương.
"Về sau anh sẽ không như vậy nữa." Sở Thế Tu nghiêm túc nói, "Anh sẽ không bao giờ làm em té ngã nữa."
Gió biển thổi tóc hai người bay ra sau, ban đêm yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng sóng biển, câu nói của Sở Thế Tu làm động lòng người.
Anh nói, anh sẽ không làm cô té ngã nữa.
Nhưng anh đã không hiểu, anh không thể cõng cô cả đời được, con đường này luôn luôn không có hồi kết, anh không làm cô té ngã thì cũng phải bỏ cô xuống.
Cô...... không thể ở trên lưng anh cả đời được.
Sở Thế Tu thật cẩn thận đem cô từ trên lưng bỏ xuống, hai người ngồi cạnh nhau trên bờ biển, nhìn sóng biển nhẹ nhàng vỗ tới nhưng lại không tràn đến chân bọn họ.
"Tủm ——"
Sở Thế Tu nhặt lên cục đá quăng xuống biển.
"Ngải Ngải."
"Sao ạ?" Cố Tiểu Ngải ngước mắt nhìn anh bên cạnh, ban đêm tối tịch mịch, nhìn không rõ người anh.
"Hôm nay là một ngày vui vẻ nhất của anh trong chín năm qua." Sở Thế Tu nhìn mặt của cô nói rất nghiêm túc.
Ngực cô thật sự rung động.
Cố Tiểu Ngải không nói nên lời, đây cũng là trong chín năm, cô lần đầu tiên cùng Sở Thế Tu ngây người thời gian dài như vậy......
Một ngày vui vẻ nhất.
Với cô cũng như vậy.
Hôm nay cũng là một ngày vui vẻ nhất với cô.
"Ngải Ngải, anh rất nhớ em."
Sở Thế Tu nhỏ giọng lẩm bẩm nói, bỗng dưng cúi đầu dựa vào vai của cô, không có làm gì khác, cũng chỉ đơn giản là dựa vào vai của cô mà thôi.
Ngải Ngải, anh rất nhớ em.
Ánh mắt Cố Tiểu Ngải chua xót, cô tự nói với lòng mình: em cũng vậy.
"Ngải Ngải, hàng năm vào ngày sinh nhật của em anh đều mua quà cho em, một chút anh mang tới cho em."
"......"
"Ngải Ngải, anh đã đi sang Paris, nơi đó thật sự rất xinh đẹp, em đi chưa?"
"......"
"Ngải Ngải, về sau thường xuyên liên hệ với anh được chứ? Hãy xem anh như một người bạn bình thường......"
"......"
Nghe anh nói đứt quãng, Cố Tiểu Ngải hơi hơi ngẩng đầu lên, bầu trời đầy sao sáng ngời, nước mắt không tự chủ được rơi xuống trong im hơi lặng tiếng.
Thật lâu, Sở Thế Tu cũng không tiếp tục nói nữa.
Cố Tiểu Ngải cúi đầu, anh dựa vào vai của cô đã ngủ rồi, hai mắt nhắm, mày nhíu lại, lông mi dài......Mặt của anh trong tầm mắt của cô chỉ gần trong gang tấc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...