Khi màn đêm buông xuống, con phố ăn vặt cạnh tuyến đường chính ở thành phố C dần trở nên náo nhiệt, những nam nữ trẻ tuổi, đám côn đồ ngồi trên những chiếc bàn nhỏ ven đường nhậu nhẹt, buông thả.
Khoảng chừng một chục đứa trẻ, không lớn lắm, với bảng mã QR treo trước ngực đi đi lại lại từ bàn này sang bàn khác, từ người này sang người khác.
Lâm Mạt Mạt cũng là một trong số họ.
Điểm khác biệt là cô bé không có bảng mã QR treo trước ngực.
"Tục tục.
"Một lon bia rỗng bị đá đến chân Lâm Mạt Mạt.
"Này! Ăn xin, cút đi.
""Vừa hôi thối vừa bẩn thỉu, khiến ông đây hết hứng ăn.
""Nói mày đấy! Không nghe thấy sao?"Sau đó, một nửa cây xúc xích nướng được ném đến chân Lâm Mạt Mạt.
Cô gái trẻ ném xúc xích không kiên nhẫn nói: "Được rồi, đồ ăn cũng cho cô bé rồi, sang bàn khác đi.
"Lâm Mạt Mạt vẫn đứng yên tại chỗ.
Lúc này, một lon nước bay về phía Lâm Mạt Mạt, "bốp" một tiếng, đập thẳng vào đầu cô bé.
Phần bia còn lại trong lon chảy xuống trán Lâm Mạt Mạt vào mắt cô bé, khiến chúng bỏng rát, đau đớn.
Lâm Mạt Mạt không kêu một tiếng, giơ tay lên, dùng tay áo dụi mắt, lau bia trên mặt, đứng ở bàn của mấy thanh niên tóc vàng không muốn rời đi.
Nhóm thanh niên tóc vàng nổi giận.
"Mẹ nó, mày bị ngu sao? Kêu mày cút nghe không hiểu hả?""Cút đi! Cút đi!""Bảo mày cút! Sao còn không đi!"Mấy thanh niên vừa mắng mỏ vừa lấy những lon bia rỗng khác trên bàn ném vào người Lâm Mạt Mạt.
Thỉnh thoảng, ai đó phát ra âm thanh cười đùa, chửi rủa.
Một số người ném lon rỗng xong, đang định nhặt chai thủy tinh bên cạnh ném vào người Lâm Mạt Mạt thì có hai cô bé gái trẻ cùng bàn lên tiếng khuyên họ dừng lại, lúc này mới hầm hừ từ bỏ.
Thấy mọi việc đã kết thúc, Lâm Mạt Mạt ngồi xổm trên mặt đất nhặt tất cả những chiếc lon rỗng rơi xung quanh dẫm bẹp, cho vào bao tải phía sau.
Sau khi nhặt lên, Lâm Mạt Mạt hướng về phía mấy người thanh niên tóc vàng cúi đầu nói "Cảm ơn", sau đó quay đầu chạy đi.
Bóng dáng gầy guộc cùng bao tải lớn sau lưng chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm! !.
Trên đường về, Lâm Mạt Mạt bán đống đồ phế liệu phía sau và mua hai chiếc bánh bao.
"Chân của bà con đã lành chưa?" Bà chủ tiệm bánh bao quan tâm hỏi một cau.
"Chưa.
" Lâm Mạt Mạt lắc đầu.
Lâm Mạt Mạt không cha không mẹ, theo bà lớn lên, hai người thường dựa vào trợ cấp của ủy ban khu phố và bán phế liệu để kiếm sống.
Bà không phải là bà ruột của cô bé.
Lâm Mạt Mạt bị cha mẹ ruột bỏ rơi, ném vào một bãi bán hàng gần đó, đối phương đã tìm thấy cô bé khi đang nhặt rác.
Tháng trước, bà bị ngã gãy chân, sức khỏe không được tốt, công việc nhặt phế liệu rơi vào tay Lâm Mạt Mạt.
—Trở lại tòa nhà cũ vừa tối tăm vừa chật hẹp, Lâm Mạt Mạt vừa định mở cửa thì trong nhà có động tĩnh khiến cô bé giật mình cảnh giác.
"Bà già còn dám lừa tôi, đừng tưởng tôi không biết, hai tháng trước tết, xã khu có phát một khoản tiền trợ cấp ăn tết!""Bà giấu tiền ở đâu? Có nói hay không? Không nói thì đừng trách tôi mất lịch sự!"Giọng của Trương Tiểu Cường.
Lâm Mạt Mạt cẩn thận thu tay về, chạy xuống lầu, giấu kỹ 10 tệ bán đống phế liệu còn dư lại rồi mới xoay người trở về.
Lâm Mạt Mạt mở cửa, trong phòng bừa bộn, bà ngã trên sàn, cô bé đứng trước mặt Trương Tiểu Cường.
Trương Tiểu Cường là con trai riêng của Lưu Thúy Phương, không có công việc đứng đắn nào, thường ở một nơi xó xỉnh nào đó sống qua ngày, không có tiền thì trở về đòi Lưu Thúy Phương.
—Lưu Thúy Phương ở trong phòng thấy Lâm Mạt Mạt trở về, vội vàng vẫy tay với cô bé, ra hiệu cho cô bé đi ra ngoài.
Đáng tiếc, lúc này Trương Tiểu Cường đã phát hiện Lâm Mạt Mạt ở cửa.
"Còn muốn chạy, có thể chạy được sao?" Trương Tiểu Cường cười khẩy: "Bà già lo lắng như vậy, chắc bà đã đưa tiền cho con khốn này đúng không.
”Sau đó, Trương Tiểu Cường đi lên, kéo Lâm Mạt Mạt vào nhà, mặc kệ Lâm Mạt Mạt vùng vẫy, lục lọi khắp người cô bé.
Kết quả không có gì ngoài 50 xu.
Trương Tiểu Cường không cam lòng túm lấy bao tải phía sau Lâm Mạt Mạt để xem.
Vẫn không có gì bên trong.
“Số tiền kia đâu? Giấu ở đâu?”"Không còn nữa, tất cả đều ở đó.
" Lâm Mạt Mạt chỉ vào 50 xu đồng trong tay Trương Tiểu Cường, nói.
"Nói nhảm! Làm sao chỉ có chừng này!"Lâm Mạt Mạt lắc đầu không nói gì.
Lưu Thúy Phương ở một bên, than thở: "Mỗi tháng, tao chỉ có chút tiền đó, tiền trợ cấp ăn tết cũng chỉ có 50 tệ.
Lúc trước tao bị gãy chân, đã lấy mua thuốc.
Bây giờ làm gì còn tiền.
”Trương Tiểu Cường như thể tin lời bà, "khạc" một tiếng, chửi rủa: "Bà già, sao không chết luôn đi, còn có gan tiêu tiền chữa bệnh!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...