Đồng Đồng Và Kỳ Kỳ

Biết rõ sự xảo quyệt và sức phá hoại của Vĩnh Kỳ khủng khiếp cỡ nào nên cứ cách một giờ, tôi lại kiểm tra dây thừng trên tay hắn vài lần. Để đề phòng bị hắn phản công, đêm nào tôi cũng bất ngờ tỉnh dậy hai ba lần, xem hắn có thực đang ngủ say không.

Lần nào cũng chỉ nhìn thấy gương mặt say ngủ hiền lành đáng yêu của hắn.

Khi ngủ nhìn hắn dễ thương hơn lúc không ngủ nhiều, mỗi lần ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn tôi đều có ý nghĩ này.

Vĩnh Kỳ tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, tôi cứ tưởng hắn sẽ giở đủ trò, nào ngờ từ lúc bị trói đến giờ vẫn chưa thấy hắn kêu ca câu nào.

Trói tên yêu tinh chuyên gây chuyện này được ba ngày, tự dưng tôi cảm thấy rất mệt.

“Này, anh có nhận ra mấy hôm nay sắc mặt tôi không được tốt không?”, tôi ngồi cạnh bàn ăn, lờ đờ hỏi Vĩnh Kỳ.

Vĩnh Kỳ đang say sưa ăn món thịt bò xào nấm tôi làm: “Sắc mặt không tốt à? Có một chút. Đồng Đồng, anh muốn ăn miếng thịt ở sát rìa đĩa kia”. Hắn chọn xong một miếng thịt, bắt đầu mở miệng đòi hỏi.

“Đây”.

“Không phải miếng đó, miếng sát rìa cơ, miếng mỏng và to kia ấy”.

“Thì cái này cũng là thịt bò”.

“Không giống nhau…”

Tôi cầm đũa phang luôn lên đầu hắn: “Có ăn hay không? Không ăn cho chết đói”.

Thấy tôi điên tiết, Vĩnh Kỳ lập tức cúi đầu im bặt.

“Đừng có làm bộ đáng thương với tôi”, tôi cảnh cáo hắn, bỏ miếng thịt hắn mong mỏi vào miệng mình.

“Đồng Đồng, em định bao giờ cởi trói cho anh?”

“Hừ”. Tôi lấy một hạt đậu phộng bỏ vào miệng. Bao giờ anh không dám làm gì tôi, bao giờ mức độ nguy hiểm của anh về mo.

“Thực sự thì nếu em muốn trói anh, anh cũng cam tâm tình nguyện”. Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng nói: “Em muốn anh làm gì, anh cũng cam tâm tình nguyện cả”.

“Hừ”. Tôi lại ném thêm một hạt đậu phộng vào miệng. Nói thật thì cảm giác lúc này rất sảng khoái, giống như Đại Vương bắt được mỹ nữ vậy. Mỹ nữ không ngừng khóc lóc van xin Đại Vương thả cô về nhà – chỉ là lúc này mỹ nữ đổi thành dê xồm thôi.

“Có điều, anh nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì thiệt cho em quá”.

“Hử?”, tôi quay đầu nhìn sang, mặt hắn rất gian, chắc chắn đang có âm mưu gì rồi.

Quả nhiên, Vĩnh Kỳ nói: “Ba hôm nay, bát do em rửa, nhà do em quét, quần áo do em phơi, thức ăn do em nấu…”, hắn thuật lại từng li từng tí: “…Không những thế, em còn phải tắm dùm anh, anh đi vệ sinh em còn phải kéo hộ khóa quần, cơm ăn cũng do em bón…”.

“Chả trách tôi lại mệt thế này”, tôi chợt tỉnh ngộ, ném ánh mắt căm phẫn về phía tên lười biếng khốn khiếp.

“Đúng thế, vì vậy sắc mặt em mới không được tốt”.Hắn cười hì hì, dụ dỗ tôi: “Hay là thế này, chúng ta đổi vai. Anh làm việc nhà, giúp em tắm rửa bón cơm được không?”.

Nụ cười nham nhở của hắn làm tôi rùng mình, vội lắc đầu quầy quậy: “Tôi không thèm!” rồi nhảy bật dậy, vòng qua sau lưng hắn xem dây thừng còn chắc không. Tận mắt chứng kiến sợi dây thừng vẫn chắc như lúc sáng sớm, tôi mới an tâm ngồi xuống ghế.

Vĩnh Kỳ thấy kế hoạch thất bại, buồn rầu nhìn tôi một lúc, lại tiếp tục mở miệng: “Em trói anh thế này, tay anh không hoạt động trong một thời gian dài  sẽ bị tàn phế mất”.

“Tàn phế càng tốt”. Tôi nhét một miếng nấm vào miệng hắn, tiếp tục bỏ một hạt đậu phộng vào miệng mình: “Dù sao thường ngày anh có khác gì tàn phế đâu, có việc nào là anh tự làm không hả?”.

Vĩnh Kỳ im lặng một hồi, bỗng cười khó hiểu.

“Đồng Đồng”, hắn từ tốn nói: “Mẹ và bác đi du lịch cũng sắp về rồi”.

“Càng tốt, mẹ và dì về rồi, tôi sẽ có người bảo vệ. Anh không thể tác oai tác quái được nữa”.

“Bọn họ trở về thấy cảnh này sẽ nghĩ sao đây?” Vĩnh Kỳ giở giọng hù dọa: “Anh không khuyên bảo được em, ngược lại còn bị em cưỡng bức. Thằng nhóc chết tiệt, cả anh kết nghĩ mày cũng dám ra tay, tao bắt mày phải chịu trách nhiệm với Vĩnh Kỳ!”. Hắn đột nhiên cao giọng la hét, khẩu khí mạnh mẽ, biểu cảm sinh động, bắt chước mẹ tôi một cách hoàn hảo.

Tay run run, đậu phộng đưa nhầm lên mũi.

“A… chết tiệt…”. Tôi lúng túng vứt hạt đậu đi ngẩng đầu trợn mắt nhìn Vĩnh Kỳ, xắn tay áo, chuẩn bị tung Đại Lực Kim Cang Chưởng vào khuôn mặt đáng ghét của hắn.

Vĩnh Kỳ chẳng hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Không những thế, trong quá trình cưỡng bức còn giở vũ lực, hết đấm lại đá”. Hắn nói năng trôi chảy, trưng ra vẻ mặt người – bị – hại, cuối cùng kết lại một câu: “Đồng Đồng đã cưỡng bức con như thế đấy”.

“Anh anh anh… anh nói cái gì?”, bàn tay tôi khựng lại giữa chừng.

“Anh đang nghĩ xem nên  kể lại mọi chuyện với bác như thế nào”. Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lông mi khẽ chớp chớp, còn rất tốt vụng nhắc nhở tôi: “Đồng Đồng, em đừng tưởng không đánh vào mặt là bác không biết”.

Tôi đành phải bỏ ý định đánh lên người hắn.

Đúng, sao có thể dùng bạo lực với anh mình được? Nên dùng lý lẽ để giải quyết vấn đề thì hơn.

“Vĩnh Kỳ, anh đừng có nói bậy, chuyện có diễn ra như thế đâu”.

“Ồ? Vậy chuyện diễn ra như thế nào?”

Tôi sững ra một lúc, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch: “Cái này… đâu phải tôi có dự tính từ đầu. Là anh trói tôi, còn bắt tôi uống xuân dược…”.

“Ừ”. Vĩnh Kỳ gật đầu, mỉm cười nói: “Còn uống xuân dược từ trước, rõ ràng là sớm đã có ý định ra tay với anh”.

Tôi lập tức nhảy dựng: “Xuân dược là anh lừa tôi uống đấy chứ!”.

“Thế thì phải xem bác sẽ tin lời ai đây”. Vĩnh Kỳ lạnh lùng phản bác: “Hơn nữa, cuối cùng là em đè anh xuống”.

“Tôi…”, tôi đi đi lại lại loanh quanh một chỗ, cân nhắc kỹ càng thiệt hơn, cuối cùng quay lại, nghiêm giọng thú nhận: “Vĩnh Kỳ, thực ra hôm đó, tôi không làm gì anh cả”.

Hắn chẳng hề vui sướng, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, gật đầu cười châm chọc: “Được lắm, em ăn xong định chùi mép bỏ đi chứ gì”.

Trời ạ! Thực sự là chưa ăn được gì cả!

“Tôi có biết làm như thế nào đâu, sao mà làm thịt anh được?”

“Có sẵn sách đấy thôi. Em còn tự khen mình thông minh bẩm sinh, học một biết mười mà”.

“Không phải anh đã thắc mắc sao không bị đau chút nào còn gì?”

“Đó là vì em đã rất dịu dàng”.

Lần này có nhãy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

“Đó… chuyện đó…”, tôi đờ mặt một lúc, rụt rè đề nghị: “Chúng ta hãy giữ bí mật, coi như chuyện này chưa từng xảy ra được không?”.


“Được thôi”.

Tôi giật mình, hớn hở hỏi dồn: “Thật chứ?”.

Vĩnh Kỳ tỏ ra bí ẩn, bắt tôi ghé sát lại gần: “Em có thể giết người diệt khẩu. Người chết chắc chắn có thể giữ bí mật, đây là bí kíp của Cổ Long đấy nhé”.

Suýt nữa thì tôi đưa tay lên tát hắn một cái, nhưng nghĩ đến cảnh mẹ về nhìn thấy thương tích trên mặt đứa cháu trai yêu quý, đành đau khổ thu cánh tay lại.

“Đồng Đồng, nếu em định giết người diệt khẩu thì không cần lo lắng để lại thương tích đâu”. Vĩnh Kỳ chớp mắt nhìn tôi: “Bởi vì sau khi giết người nhất định phải thủ tiêu xác chết”.

“Cứu mạng!”, tôi hét ầm lên.

Lại lượn vòng vòng tại chỗ một hồi, tôi hỏi hắn: “Phải làm thế nào thì anh mới tin là tôi chưa làm thịt anh?”.

“Đánh chết anh cũng không tin là em chưa làm thịt anh”. Tự dưng thái độ của hắn kiên quyết đến kinh người: “Em đánh anh ngất xỉu, còn uống xuan dược, sau thì nhân cơ hội tốt làm thịt anh. Nể mặt chúng ta là anh em, anh sẽ giấu chuyện em uống xuân dược, chỉ nói với bác là em cưỡng bức anh thôi”.

Chết chắc rồi, chết chắc rồi!

Tôi ngồi phịch xuống ghế, vò đầu bứt tai.

Vĩnh Kỳ ung dung nhìn tôi, đột nhiên cười hì hì: “Thực ra muốn qua được ải này cũng không khó”.

Tôi lờ đờ liếc hắn một cái: “Đúng rồi, giết người diệt khẩu. Anh còn trêu tức tôi, cẩn thận tôi thật sự sẽ băm vằm anh ra đấy”.

“Chúng ta có thể thương lượng mà. Điều kiện tốt thì việc gì cũng giải quyết êm xuôi cả thôi”.

Chẳng còn đường thoát, tôi đánh phải nghe điều kiện hắn đưa ra.

“Nói điều kiện của anh đi”.

“Điều kiện của anh không nhiều”. Vĩnh Kỳ rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, hoàn toàn không ngập ngừng chút nào: “Thứ nhất, em không được phủ nhận đã làm thịt anh. Đây là nguyên tắc cơ bản, em làm thịt anh tức là đã làm thịt anh, không được phép chối bay chối biến”.

Dù sao tội danh này muốn chối cũng không được.

Tôi ủ rũ gật đầu: “Ừ, coi như số tôi đen. Đành chấp nhận thôi”.

“Thứ hai, bởi vì anh đã là người của em, nên em không được ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa”.

“Ai trêu hoa ghẹo nguyệt?”, tôi không phục.

“Đây là phương án dự phòng mà”. Vĩnh Kỳ cười trấn an tôi: “Đương nhiên anh biết Đồng Đồng rất chung thủy. Nhưng Đồng Đồng dễ thương thế này, người thèm nhỏ dãi nhất định không chỉ có mình anh”.

“Có mình anh tôi cũng đủ xui xẻo rồi”. Tôi gật đầu cái rụp: “Điều kiện này tôi đồng ý”.

“Thứ ba, bởi vì anh là người của em, nên em phải đối xử tốt với anh, phải yêu thương che chở, không được tùy tiện đánh đập”.

Tôi đắn đo một lúc. Đánh hắn đã trở thành thói quen, bắt tôi lập tức chấm dứt thói quen này quả là có chút khó khăn.

“Thi thoảng vô ý đánh một hai cái thì cũng có gì to tát đâu?”

“Không được, em mà đánh anh thì anh sẽ gọi điện cho bác ngay”, hắn đe dọa.

“Anh biết rõ là tôi luôn ra tay trước khi kịp động não, như thế chẳng khác nào muốn tôi lãnh đủ sao?”

Vĩnh Kỳ nghĩ một chút: “Thế này đi, chúng ta thay đổi một chút. Thi thoảng em có thể đánh anh, nhưng khi anh đã nhắc nhở thì không được cố ý đánh anh nữa”.

“Ừ, thế còn được”.

“Điều kiện này nới lỏng một chút thì điều kiện khác phải thắt chặt hơn”. Hắn quả nhiên không chịu thiệt một chút nào: “Đổi yêu thương che chở thành hết lòng yêu thương che chở!”.

Tôi nhíu mày: “Đổi yêu thương che chở thành hết lòng… yêu thương che chở?”.

Có gì khác biệt?

“Hết lòng yêu thương che chở có nghĩa là…”, Vĩnh Kỳ đột nhiên nở nụ cười gian xảo: “Em phải hết lòng yêu thương anh, lúc anh muốn em ôm anh thì em phải ôm; lúc anh muốn em hôn anh thì em phải hôn; lúc anh ôm em, em không được đẩy anh ra; còn nữa…”.

“Dừng! Dừng!”, tôi lắc đầu: “Một đống điều kiện như thế sao gộp vào thành một được, chia ra tính!”.

“Một đống?” Vĩnh Kỳ nói: “Vậy thì tổng kết thành một điều kiện thôi. Hết lòng yêu thương che chở nghĩa là em phải cố gắng để anh cảm thấy hạnh phúc mỗi phút mỗi giây”.

“Thế nếu tôi đã cố gắng hết sức mà anh vẫn không cảm thấy hạnh phúc thì sao? Chẳng lẽ tôi vẫn phải chịu trách nhiệm à?”, tôi bĩu môi: “Không công bằng!”.

Vĩnh Kỳ bỗng dịu dàng nhìn tôi: “Đồng Đồng, chỉ cần em chịu bỏ một chút công sức vì anh thôi thì anh đã cảm thấy mình hạnh phúc hơn bất kì ai trên thế gian này rồi”.

Ánh mắt chan chứa tình cảm của Vĩnh Kỳ làm tôi run rẩy.

Tôi nhanh nhẹn lái câu chuyện về chủ đề chính: “Mấy cái đó là tất cả điều kiện của anh rồi chứ gì?”.

“Còn điều thứ tư…”

Tôi kinh ngạc hỏi hắn: “Không phải chỉ có ba điều kiện thôi sao?”.

“Anh nói có ba điều kiện bao giờ?”

“Quá tam ba bận, anh có hiểu không?”

Vĩnh Kỳ nghiêm túc hỏi: “Thế có phải nếu quá ba điều kiện thì cuộc thương lượng của chúng ta coi như hủy bỏ không?”.

Tôi ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi: “Coi như anh giỏi. Nói cho rõ ràng đi, rốt cuộc anh có mấy điều kiện?”.

“Bốn”.

Cũng còn đỡ, chỉ thêm một cái nữa.

Tôi hỏi: “Cái thứ tứ là gì?”.

“Bị em đột ngột chặn họng, anh quên mất rồi”. Vĩnh Kỳ dương dương tự đắc ngắm nghía khuôn mặt ngây ra của tôi: “Đièu kiện thứ tư, chờ lúc nào anh nghĩ ra sẽ nói cho em biết”.

Tôi hừ nhạt một hồi, vắt óc suy nghĩ cũng không tìm ra được lý do nào để trở mặt với hắn vào lúc này, đành phải nhẫn nhục chịu cam.

Vĩnh Kỳ cười rạng rỡ: “Nào, cởi trói cho anh trước đã”.


“Không cởi”. Tôi có phải thằng ngốc đâu, quay sang cười hì hì với hắn: “Hình như mấy điều kiện vừa rồi đâu có cái nào nói là phải cởi trói đâu. Tất nhiên, nếu đó là điều kiện thứ tư của anh thì cũng được thôi”.

“Không phải em đã đồng ý sẽ hết lòng yêu thương che chở anh à?”, Vĩnh Kỳ cười gian: “Em trói anh thế này, anh có thể cảm thấy hạnh phúc được sao?”.

Đột nhiên điều kiện hết lòng yêu thương che chở làm tôi e ngại.

Điều kiện đó… hình như không hề đơn giản…

Tôi do dự nửa ngày trời, nhớ ra mẹ có khi đang trên đường về, đành bực bội cởi trói cho hắn.

Vừa được tự do, hắn liền reo lên một tiếng, lập tức sinh khí tràn trề, đứng dậy ôm chặt tôi vào lòng.

“Chúng ta về trường ngay thôi”.

“Tại sao?”, tôi cố ý chống lại, liếc xéo hắn một cái rồi nói: “Đừng có tưởng từ giờ trở đi cái gì tôi cũng phải nghe lời anh”. Ngoài ba điều kiện trên, tôi sẽ tận lực bảo vệ quyền lợi cá nhân của mình. Hừ, tôi không đi đấy, chờ mẹ và dì về đến nhà tôi mới đi”.

“Em không đi? Vậy anh đi trước, anh chuẩn bị đồ đạc đã”. Vĩnh Kỳ nhảy tót vào trong phòng, thật khó tưởng tượng người nhanh nhẹn như thế là cái tên đã bị tôi trói đến ba ngày liền. Hắn dừng lại trước của, hình như nhớ ra điều gì, quay phắt lại: “Đồng Đồng, nếu chẳng may mẹ anh hỏi về vụ bị đánh dấu học bạ ở trường, em nhớ giải thích hộ anh vài câu nhé”.

Tự dưng tôi thấy trước mắt đầy sao: “… Cái gì? Đánh dấu… học bạ…”.

“Nếu không em nghĩ tại sao họ lại đột nhiên tìm đến tận trường? Chắc chắn là nhà trường đã thông báo về nhà. Có điều tình cờ phát hiện chuyện của em nên họ mới quên mất chuyện đó thôi”. Vĩnh Kỳ nhăn nhó nói: “Đi du lịch về, đương nhiên họ sẽ làm cho ra lẽ. Anh chuồn sớm một chút thì tốt hơn”.

Hắn còn chưa nói xong, tôi đã chạy tót vào phòng như chó bị dẫm phải đuôi.

“Ý, Đồng Đồng, không phải em bảo đợi bác về sao?”

“Lắm lời!” Tôi trèo lên tủ lôi đồ đạc xuống: “Sắp thi đến nơi rồi, dĩ nhiên là việc học quan trọng nhất. Tôi phải lập tức trở về trường. Vì một tương lai tươi sáng, nhất định phải chăm chỉ học hành, một giây cũng không được chậm trễ”.

Tôi lao ra khỏi nhà bằng tốc độ nhanh nhất.

Sợ bất ngờ gặp mẹ và dì, tôi có tình dẫn Vĩnh Kỳ đi đường vòng xa tít tắp.

Cả lớp dĩ nhiên nhiệt liệt chào đón sự quay lại của chúng tôi.

“Vĩnh Kỳ cậu quay lại rồi”.

“Aaa! Là Vĩnh Kỳ này!”

“Cuối cùng cũng nhìn thấy cậu rồi, cứ tưởng cậu không kịp về thi chứ”. Hà Đông Bình mừng rỡ ôm Vĩnh Kỳ một cái, quay đầu nhìn thấy tôi, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, gượng cười nói: “Chào Đồng Đồng, sắc mặt không tệ nhỉ”.

“Đồng chí Đông Bình, chúng mình cũng ôm một cái chứ nhỉ”. Tôi cũng cười, một tay tóm lấy cổ áo của hắn, nghiến răng, thấp giọng đay nghiến: “Cậu hại tôi một trận thê thảm!”.

Hà Đông Bình mặt xám xịt như đất sét: “Ấy, có gì từ từ nói mà…”, đảo mắt tứ phía, mong chờ sự tương trợ của bọn trong lớp.

“Từ từ nói?” Tôi lườm hắn bằng cặp mắt hung dữ: “Cho cậu một cơ hội, giải thích rõ ràng về đống thư tình tối hôm đó đi”.

“Đó là tại Đồng Đồng có mê lực kinh người, hơn nữa… tại bọn mình sốt ruột thay hai cậu mà…”

Bốp! Tôi cho hắn một đấm.

“Khốn khiếp!” Tôi hét lớn: “Cậu có biết đống thư chết tiệt đó gây ra rắc rối lớn thế nào không?”.

“Rắc rối gì? Chất xúc tác của tụi tớ có hiệu quả chứ?” Uông Ly Ly chen vào, háo hức chờ mong tôi kể diễn biến câu chuyện.

“…” Nghĩ đến hàng loạt những sự kiện đẫm máu và nước mắt vừa qua, tôi dằn lòng cố nhịn. Có chết cũng không nói.

Không ngờ ánh mắt bi ai căm phẫn, chứa đầy oan ức của tôi lại khiến đám đông hò reo sung sướng.

Hạ Mẫn gật đầu nói: “Ừm, cuối cùng cũng có tiến triển rồi”.

“Mặc dù rất tiếc…”, Uông Ly Ly quay sang đối mặt với Hà Đông Bình, cảm khái nói: “… nhưng ít nhất Vĩnh Kỳ cũng thuộc về người của chúng ta, không bị mấy cây si lớp khác cuỗm mất”.

“Hì hì, Ly Ly, như vậy tức là chúng ta đã hoàn thành sứ mệnh rồi?”

Tôi hết ngó trái lại ngó phải, Vĩnh Kỳ đứng bên cạnh còn cười hì hì đồng tình, thật lộn ruột.

“Khoan đã”. Một giọng nói bình tĩnh nhưng mạnh mẽ phá tan bầu không khí. Đàm Diệu Ngôn rẽ đám đông tiến tới, trông uy phong lẫm liệt.

“Đồng Đồng, có thật là cậu đã chính thức qua lại với Vĩnh Kỳ không?”

“Việc này…”

Hắn nhìn tôi, mỉm cười nói: “Mình biết, cậu nhất định là có chuyện khó nói”.

Câu nói đó đã chạm đúng chỗ ngứa, tôi chỉ muốn gật đầu òa khóc.

Đúng là chuyện khó nói mà…

“Đồng Đồng, chúng ta về phòng, mặc xác hắn”. Vĩnh Kỳ thản nhiên kéo tay tôi, cố ý thị uy với Đàm Diệu Ngôn.

Tôi lườm hắn một cái, tại sao lại phải về phòng? Làm thế có khác gì ở trước mặt mọi người chính thức công nhận hai đứa là một cặp?

Vĩnh Kỳ hạ giọng nói nhanh vào tai tôi: “Yêu thương che chở”.

“Che cái đầu anh ấy!” Tôi đưa tay cốc hắn một cái, sau đó tỉnh ngộ ngay tức khắc, vội vàng giải thích: “Vừa rồi là phản ứng tự nhiên, không tính là vi phạm giao ước”.

Vĩnh Kỳ chau mày, bắt đầu lẩm bẩm: “Không hạnh phúc, anh không hạnh phúc…”.

Uy hiếp tôi? Tôi lườm hắn tóe khói, cuối cùng vẫn bị hắn lôi đi.

Về đến phòng, Vĩnh Kỳ lâp tức đóng cửa lại.

“Hứa với anh, sau này không được nói chuyện với Đàm Diệu Ngôn nữa”.

“Tại sao?”

“Hắn có ý đồ xấu với em”. Vĩnh Kỳ hù dọa: “Hắn sẽ nhân lúc đêm khuya thanh vắng giở trò với em”.


Tôi nhớ lại bộ dạng lịch lãm thanh thoát của Đàm Diệu Ngôn, cười châm chọc: “Sao anh biết chứ? Hắn đã làm như thế với anh à?”.

Vĩnh Kỳ đột nhiên đỏ bừng mặt, lúng túng quay đi chỗ khác: “Nói bậy”.

“Ồ?” Tôi gãi cằm: “Hình như có gì đó là lạ”, đứng dậy bước đến trước mặt Vĩnh Kỳ, nhìn hắn chằm chằm: “Vĩnh Kỳ, anh rất lạ”.

Vĩnh Kỳ dựng ngược lông mày: “Em còn chưa hứa với anh!”.

“Tại sao tôi lại không được nói chuyện với Đàm Diệu Ngôn chứ?”

“Bởi vì khi em nói chuyện với hắn, anh sẽ cảm thấy rất khó chịu”.

“Không được, không đồng ý”.

“Đồng Đồng, em nói sẽ yêu thương che chở cho anh”.Vĩnh Kỳ xuống nước.

“Không được, chiều quá hóa hư”.

“Anh đã là người của em rồi”. Hắn tung đòn sát thủ.

“Không được, là người của tôi thì phải ngoan ngoãn nghe lời tôi mới đúng”.

“Vậy anh đi gọi điện cho bác, nói em cưỡng bức anh”. Lần này, hắn ra át chủ bài.

Tôi cúi đầu như ngọn cỏ bị gió mưa hành hạ.

Vĩnh Kỳ mừng rỡ chớp mắt: “Em hứa chứ?”.

Tôi không nói gì.

Hừ, thô bỉ vô liêm sỉ, chỉ biết lợi dụng điểm yếu của người khác!

Hắn ôm tôi vào lòng: “Vậy là hứa rồi nhé”, hôn một cái thật kêu lên má tôi.

“Đừng có cắn tai tôi”. Tôi lắc đầu quầy quậy.

Hắn ôm chặt tôi, không ngừng cắn cắn, thì thầm: “Không được động đậy, để anh liếm tai em”.

“Có phải bánh kem đâu, liếm cái gì mà liếm”. Tôi gầm khẽ, đập vào gáy hắn một cái, sau đó lại luống cuống thanh minh: “Phản ứng tự nhiên, không vi phạm giao ước”. Thật chẳng khác gì Hiệp ước Nam Kinh bất bình đẳng mà Anh ép Trung phải kí năm nào!

Tôi ngoan cường phản kháng, liên tục giáng cho hắn mấy cú “phản ứng tự nhiên”, Vĩnh Kỳ đành miễn cưỡng buông tôi ra.

“Hu hu…”, hắn phát ra thứ âm thanh mà chỉ những con mèo sắp chết đói mới kêu nổi, mặt mày bất mãn ngồi xuống ghế: “Anh không hạnh phúc, chẳng hạnh phúc một chút nào…”.

Tôi vốn định mặc xác hắn, nhưng phát hiện trong lúc rên rỉ, ánh mắt hắn không ngừng phóng về phía điện thoại, nhất thời đầu óc trở nên căng thẳng.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Anh chỉ muốn liếm tai em thôi mà”.

Tôi thử nói lý lẽ với hắn: “Thế này nhé, tôi không liếm tai anh, anh cũng không liếm tai tôi. Xem như công bằng, được chưa?”.

Vĩnh Kỳ xem ra cũng chịu nói lý lẽ: “Thế này đi, anh liếm tai em, em cũng liếm tai anh. Xem như công bằng rồi, được không?”.

Tôi tức hộc máu.

“Tại sao tôi phải cho anh liếm tai?”, to tiếng tranh luận vấn đề này với một thằng con trai thật là mất mặt.

“Bởi vì em đã cưỡng bức anh, vì anh là người của em, vì anh thích thế!” Vĩnh Kỳ còn to mồm hơn tôi: “Về trường một cái là em quên luôn giao ước của chúng ta rồi. Anh phải gọi điện cho bác, nói với bác em cưỡng…”.

Mặt tôi trắng bệch, lao đến bịt miệng hắn lại, lo lắng ngó ra ngoài cửa sổ xem có ai nghe trộm hay không.

“Coi như tôi sợ anh rồi”. Tôi cắn răng, nhắm mắt lại: “Đây, liếm đi, liếm cho no nê đi. Tối nay không mua cơm cho anh nữa”. Vĩnh Kỳ mắt sáng như đèn pha.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Vĩnh Kỳ chuyên tâm di chuyển đầu lưỡi.

Sức nóng lan từ đầu lưỡi xuống vành tai. Một cảm giác tê dại khó hiểu dần dần xâm chiếm toàn thân.

“Nhột quá”, tôi nhíu mày.

“Đồng Đồng, tai em đang tự động đậy này”. Vĩnh Kỳ cười khẽ bên tai tôi: “Giật từng cái một, thật dễ thương”.

“Lắm lời, tai tôi đương nhiên là dễ thương. Này, liếm đủ chưa, nhột chết được”.

Giọng hắn mỗi lúc một khàn hơn: “Em có biết không, tai của đàn ông thực ra rất nhạy cảm”.

Tôi lườm hắn một cái. Bị anh liếm như thế, không nhạy cảm mà được à?

“Đồng Đồng, anh thích em”. Vĩnh Kỳ khẽ khàng nói, từng chữ từng chữ như những hạt mưa, nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Môi hắn, không biết từ lúc nào đã dời xuống môi tôi.

“Hôn nào”, hắn bình tĩnh nói.

Tôi nghe thấy một thứ gì khác nữa trong giọng nói ấy, lại không nói rõ được.

Kì lạ nhất là, trong cơn mơ màng tôi đã khẽ gật đầu.

Bờ môi nóng ấm của hắn chạm lên môi tôi, trong chớp mắt toàn thân nóng ran, một mặt, quá trình hô hấp bị chặn lại, mặt khác, dường như có một luồng khí nóng bỏng chảy vào khoang miệng.

Mùi vị của Vĩnh Kỳ lan ra trong miệng, đột nhiên tôi phát hiện, thì ra mùi vị của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tôi.

E là tôi đã ăn phải thứ bùa ngải gì đó, thần trí bắt đầu mụ mị.

Có chút buồn ngủ, tôi mơ màng nhắm mắt lại, đầu lưỡi bỗng đón nhận đợt tấn công của Vĩnh Kỳ.

“Vĩnh Kỳ…”, tôi khẽ gọi tên hắn. Ngay lập tức giật mình, không ngờ thứ âm thanh trầm ấm hấp dẫn đó lại thốt ra từ miệng mình.

Vĩnh Kỳ như một mãnh thú tràn đầy sức mạnh, vừa nghe thấy tiếng gọi của tôi thì lại càng như được cổ vũ. Eo bị giật mạnh, Vĩnh Kỳ đè tôi xuống giường.

Tôi mở to mắt, nhìn thấy một cặp mắt mờ đi vì khao khát và ham muốn.

Đột nhiên tôi thấy sợ hãi chuyện sắp xảy ra, cảm giác bất an và lo lắng như bị bụi gió cuốn, ngày càng dâng cao.

“Vĩnh Kỳ”, bàn tay chạm vào thắt lưng làm tôi chấn động, quên mất khí chất anh dũng quả cảm thường ngày, chẳng những không nhảy bật dậy đập cho tên quỷ háo sắc này một trận, mà ngược lại, còn vô cùng căng thẳng nắm chặt tay hắn, ánh mắt khẩn cầu lí nhí: “Tôi… tôi…”.

Nói ra hai chữ “tôi sợ”, thực sự quá mất mặt.

Đôi mắt sâu thẳm của Vĩnh Kỳ nhìn tôi, có lẽ hắn sẽ nhanh chóng hiểu được thôi.

“Đồng Đồng, đừng sợ”. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng dời bàn tay tôi ra chỗ khác, tiếp tục công việc với cái thắt lưng của tôi.

“Đừng cởi”. Tôi bướng bỉnh yêu cầu, nhưng giọng điệu toát lên sự van nài bất lực.

Chết tiệt! Van nài cái khỉ gì? Bất lực cái khỉ gì?

Vĩnh Kỳ cúi đầu, tiếp tục thực hiện các động tác nhẹ nhàng. Chốt thắt lưng vang lên một tiếng “tách”, bị tháo ra rồi.


“Đã bảo là đừng cởi mà”. Tôi muốn quát lên, nhưng toàn thân cảm thấy tê dại. Bàn tay hắn thật quá đáng, từ lúc nào đã luồn qua phéc mơ tuya rồi?

“Anh có cởi đâu, tự nó bung ra đấy chứ”.

Vẻ mặt mới ngây thơ làm sao.

“Đừng chạm vào!” Lại nói chậm một bước. Tôi giật mình một cái, toàn thân rúng động.

Những ngón tay khéo léo mơn man trên đùi, cảm giác nhồn nhột truyền đến tận tim. Vĩnh Kỳ mỉm cười ngọt ngào: “Không vội, chúng ta sẽ làm từ từ”.

Tôi không thể không kháng cự: “Nhột lắm, đừng cù tôi… a… đã bảo anh đừng cù, cẩn thận không tôi… tôi…”.

“Ha ha, anh biết”. Vĩnh Kỳ nói: “Cẩn thận không em sẽ theo ‘phản xạ tự nhiên’ mà đánh anh chứ gì”. Vĩnh Kỳ vừa cười thích thú vừa di chuyển tay dần lên phía trên.

“Ưm…”, tôi rên khẽ, nhất thời thở dốc.

“Đồng Đồng, anh bắt được em rồi”. Vĩnh Kỳ làm như đang chơi trốn tìm không bằng.

Bụng dưới thắt lại. Ngón tay hắn ấn nhẹ lên chỗ nhạy cảm.

Tôi lại rên khẽ một tiếng.

Không thể không phản kháng nữa rồi. Tôi nắm lấy bàn tay hắn qua lớp vải mỏng: “Bỏ ra, anh bỏ ra. Tôi sắp không xong rồi”.

“Không xong? Sao lại không xong?” Hắn mờ ám hỏi, lực tay lại mạnh hơn một chút.

“Ư…”, tôi không làm gì được, chỉ biết ra sức thở dốc. Phần eo không còn chút sức nào, đầu ngửa ra sau, tôi nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành giường.

Ánh sáng trước mắt không ngừng lay động, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng.

Tim tôi đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Vĩnh Kỳ ghé sát lại, nhìn tôi chăm chú. Giây phút này, vẻ mặt hắn thật hoàn mỹ, nụ cười giống như hoàng tử Bạch mã đích thực.

“Có phải anh hơi vội không?”, hắn khẽ hỏi.

Tôi không biết câu hỏi đó có ý gì, ngơ ngác nhìn hắn.

Vĩnh Kỳ mỉm cười, cuối cùng cũng chịu thu cánh tay xấu xa của mình.

Tôi thở phào một hơi, đồng thời có chút hụt hẫng vì mất đi hơi ấm của hắn.

“Nào, duỗi thẳng chân ra”. Hắn đứng bên giường, nắm lấy mắt cá chân tôi.

“Lại làm gì nữa?”, tôi vừa thả lỏng được một chút, không tránh khỏi có phần mất cảnh giác.

Vĩnh Kỳ dường như biến thành một con hồ ly vô cùng nhanh nhẹn, im lặng áp sát, tặng cho tôi một nụ cười mê hồn, bàn tay chầm chậm kéo xuống.

Quần dài của tôi đã bị Vĩnh Kỳ lột ra lúc nào không hay, vứt ở góc giường.

Những ngón tay thon dài lại trườn đến quần trong. Tôi giật bắn: “Anh làm gì thế?”, rồi ra sức giữ lấy phòng tuyến cuối cùng trên người mình.

“Cởi nó ra”, Vĩnh Kỳ nói rành rọt.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: ”Không cởi!”.

Vĩnh Kỳ chau mày, có chút bất mãn nhìn tôi.

Anh bất mãn cái gì? Tôi còn bất mãn hơn đây này, ai cho phép anh cởi quần tôi ra? Tôi trợn mắt lườm Vĩnh Kỳ.

Hắn chợt bật cười, nụ cười đẹp rạng rỡ.

“Đồng Đồng, em có biết không?”, hắn chầm chậm ghé sát lại, hôn nhẹ lên môi tôi: “Lúc em trừng mắt nhìn rất đáng yêu”.

Vậy sao? Tôi cũng ngây ngốc cười theo. Có lẽ là do kĩ thuật hôn của Vĩnh Kỳ quá tuyệt, tôi lại bắt đầu có cảm giác nửa tỉnh nửa mơ.

Nụ cười trên môi hắn như sóng vô trên bờ cát, nhẹ nhàng lay động, đùi tôi hình như đã giơ cao hơn một chút.

“Anh đang làm gì?” Tôi có chút ngờ ngợ hỏi.

“Cái này…”, tiếng cười trầm ấm quanh quẩn bên tai. Vĩnh Kỳ huơ huơ tay trước mặt tôi, trên ngón tay là một chiếc quần lót màu trắng.

Một chiếc quần lót rất bình thường, loại sinh viên vẫn hay dùng.

Tôi sững sờ, đưa mắt xuống phía dưới.

Giật mình đánh thót, tôi nhảy dựng lên: “Trả cho tôi!”. Miệng rống lên, mặt mũi thì đỏ bừng.

Vĩnh Kỳ lùi về sau vài bước, thản nhiên ngắm nhìn một hồi mới lắc đầu chép miệng: “Bộ dạng bán khỏa thân thật tuyệt. Hay anh giúp em chụp một bộ ảnh nhé?”.

Tôi “á” một tiếng, lấy tay che khu vực trọng yếu, thu mình vào góc giường.

“Anh là đồ khốn!” Tôi luống cuống vớ bừa thứ gì đó để che lên hạ thể: “Bạch mã hoàng tử cái con khỉ, rõ ràng là một tên háo sắc miệng chảy dãi ròng ròng thì có”.

“Háo sắc?” Vĩnh Kỳ kinh ngạc nói: “Vì em mà anh đã nhịn suốt bao lâu nay rồi, nhịn thứ mà người bình thường vốn không nhịn được”.

Vĩnh Kỳ sầm mặt, từng bước tiến lại chỗ tôi.

“Anh nhịn? Hừ, anh là đồ sói đội lốt người. Bây giờ anh đã là người của tôi rồi. Tôi nhất định phải dạy dỗ anh đến nơi đến chốn… Cứu mạng!” Chỉ một phút lơ là, gót chân đã lọt vào tay quỷ dữ, chỉ dùng một chút lực, hắn đã kéo được tôi ra khỏi góc phòng.

Vĩnh Kỳ mím môi, tự lẩm bẩm: “Đồng Đồng dễ thương thế này, miễn cưỡng quá cũng không hay”.

“Đúng thế, đúng thê”. Tôi bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm giật mình, vội vàng gật đầu bừa.

“Nhưng chẳng có chút tiến triển nào thì lại hành hạ bản thân quá”. Hắn nhíu mày, giọng nói càng trầm thấp hơn.

“Đúng thế, đúng thế”. Tôi tiếp tục gật bừa, chân không ngừng quẫy đạp, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay hắn.

Thái độ kiên quyết xuất hiện trong đáy mắt hắn: “Vậy thì chúng ta sẽ làm từng bước một nhé, được không?”. Hai chữ cuối cùng, âm điệu tự dưng trở nên dịu dàng, vô cùng mê hoặc lòng người.

“Được thôi, được thôi”. Tôi tiếp tục nói linh tinh. Tay hắn sao lại nắm chặt thế kia? Nếu không phải tôi nghĩ đến hắn đã là người của tôi, không muốn làm hắn bị thương, thì đã sớm đá cho hắn một cước…

“Vĩnh Kỳ! Anh lại làm gì thế?”, cơ thể bị kéo ngã xuống giường.

Không nhìn thấy khuôn mặt Vĩnh Kỳ, giọng hắn vang lên từ dưới thân: “Chúng ta sẽ làm từng bước một”.

Đùi bị hắn đẩy ra, Vĩnh Kỳ nghịch ngợm khiến hai đầu gối tôi không tự chủ được mà co lên.

“Tư thế này thật kì quái!”. Tôi muốn khép chân vào lại bị tay hắn giữ lấy.

“Đồng Đồng, anh thực lòng rất muốn được yêu em”. Giọng nói trầm thấp khản đặc, ẩn giấu một thứ gì đó khiến người ta rung động tận tâm can.

Tôi chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày chỉ một câu nói của Vĩnh Kỳ cũng làm lòng tôi dịu lại.

Một cảm giác nóng ướt xa lạ đột nhiên bao trọn lấy chỗ mẫn cảm của tôi.

“A!” Không chịu nổi sự kích thích mãnh liệt đó, tôi hét to một tiếng.

Lý trí dần bị che phủ, toàn thân tôi mềm oặt nhưng có một nơi đặc biệt lại đã bắt đầu cương cứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui