Lại nói Giản Tiểu Y không hiểu ra sao lại bị Thẩm Lan mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ma xui quỷ khiến, nàng đã viết xuống tên của chính mình lên lòng bàn tay Thẩm Lan.
Kỷ Uấn Chi nhìn thấy thế phổi tức đến muốn nổ tung.
Cô vừa muốn ngăn cản, Sở Tây cũng không biết từ đâu đi ra đứng cản ở chính giữa không cho cô đi qua.
Để cho Thẩm Lan một cơ hội tuyệt hảo để trêu chọc Kỷ nào đó.
"Sở Tây! Tôi cảnh cáo cậu đừng có mà nhiều chuyện!" Nhìn thấy Giản Y bị Thẩm Lan cầm lấy tay, hai người còn thâm tình mà nhìn nhau.
Một ngọn lửa không tên liền bùng lên trong lòng Kỷ Uấn Chi.
Còn không thèm để ý đến những người xung quanh, Giản Y này thực sự là làm mình mất mặt mà!!! Cứ thế mà quang minh chính đại nhào vào trong vòng tay của Thẩm Lan, coi tôi là gì hả? Hàng dự phòng à!
"Cậu cũng đừng đi theo cản trở, cậu không có cảm thấy hai nàng rất có tướng phu thê sao?" Sở Tây cợt nhả nói.
"Tướng phu thê? Đôi mắt chó của cậu mù rồi à! Đó là bạn gái của tôi! Cậu cút ngay cho tôi!"
...
Kỷ Uấn Chi bên kia ồn ào trước tiên không nói.
Thẩm Lan bên này, ánh mắt nhìn về phía Giản Y lúc nào cũng mang theo một tia yêu thương, không hề che giấu chút nào.
Giản Y kỳ thực cũng là có chút bối rối, sau khi tỉnh táo lại cũng ý thức được có gì đó không đúng lắm.
Đặc biệt là nàng không nhận rõ ánh mắt Thẩm Lan lúc nhìn chính mình, là thật à? Hay là cũng giống Kỷ Uấn Chi đang diễn trò để chọc tức đối phương?
"Tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?" Thẩm Lan chưa dứt lời tay cũng đã đặt trên eo Giản Y.
A! Thật là ôn nhu!
Giản Y biểu thị rằng nàng đối với sự ôn nhu của mấy Đại tỷ tỷ là thật sự không có cách phản kháng.
Chút do dự vừa rồi đã biến mất, giờ thì đang vội vã gật đầu.
Nghe xong lời này, Kỷ Uấn Chi đột nhiên yên im lặng.
Khiêu vũ!?
Giỏi lắm Tiểu Y, giẫm lên chân cô ta đi! Giẫm chết cô ta đi!!!
Thẩm Lan nắm lấy tay Giản Y, khoát lên trên eo của chính mình, quay đầu hướng về ban nhạc nhấc tay ra hiệu.
Vũ khúc nhẹ nhàng, du dương vang lên, tất cả mọi người đều tự giác lùi lại vài bước, đem toàn bộ tiêu điểm tặng cho hai người.
Kỷ Uấn Chi bị trợ lý của Thẩm Lan cùng Sở Tây mạnh mẽ kéo đi.
Chỉ là bản thân cô ngược lại đang ôm một bộ tâm thái chờ xem kịch vui, chờ xem Thẩm Lan bị Giản Y giẫm nát chân đến hoài nghi nhân sinh, cô ta vậy mà bây giờ vẫn còn đang giả bộ cái dáng vẻ ôn nhu dỗ dành trẻ con ấy!
Theo tiếng nhạc vang lên, Thẩm Lan cấp tốc tiến vào trạng thái, bước nhảy tao nhã lại trầm ổn, theo vũ khúc nhẹ nhàng đung đưa.
Mà Kỷ Uấn Chi thì đang chờ xem cuộc vui, nhưng mà càng xem càng cảm thấy không đúng.
Giản Y này hoàn toàn có thể bắt kịp tiết tấu cùng với Thẩm Lan, đồng thời hai người phối hợp cực kì hợp ý.
Nàng không có giẫm lên chân Thẩm Lan, kỹ thuật nhảy cũng là đặc biệt ưu mỹ, Kỷ Uấn Chi xem chỉ biết sửng sốt.
Này, cái tên này vừa nhìn thấy Thẩm Lan liền không nói lắp nữa, động tác khiêu vũ còn trở nên thành thạo hơn, này không phải là đang cố ý đối phó với mình à? Nàng sẽ không phải là gian tế Thẩm Lan phái tới đi, hay là đang chờ tới ngày hôm nay mới lộ mặt?? Kỷ nào đó đã bắt đầu thuyết âm mưu.
Thỉnh thoảng xung quanh lại vang lên một tràng pháo tay, Kỷ Uấn Chi thực sự là khóc không ra nước mắt, hận không thể xông lên đem hai người tách ra.
Đang nghĩ ngợi tới, Thẩm Lan đột nhiên buông lỏng tay ra, Giản Y tao nhã xoay người, đang muốn trở lại trong ngực Thẩm Lan đột nhiên bị người nào đó kéo lại, cưỡng ép xoay người về hướng ngược lại, trực tiếp dựa vào trong lồng ngực Kỷ nào đó.
Giản Y ngẩn người, đối diện với đôi mắt cười của Kỷ Uấn Chi, mới từ từ phản ứng lại.
"Muốn làm tôi nhục mặt nữa à." Kỷ Uấn Chi vẫn giữ nguyên ý cười, nhỏ giọng chất vấn, ánh mắt rực lửa trông như đang nồng đậm yêu thương, nhưng mà Giản Y có thể nhìn ra dấu vết ác ý trong đó...
"Tôi không, không phải, tôi không có, không có..."
"Đừng nói chuyện." Kỷ Uấn Chi vội nói, "Tiếp tục khiêu vũ, khiêu vũ cho tốt vào!" Kỷ nào đó ôm lấy cánh tay Giản Y, toàn bộ quá trình không hề buông lỏng.
Thời điểm ôm Giản Y xoay quanh, đối đầu với ánh mắt của Thẩm Lan, rất muốn trừng cô ta một chút.
Càng về cuối, khi vũ khúc gần kết thúc, động tác của hai người cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Kỷ Uấn Chi dừng lại động tác, hai tay vòng qua eo Giản Y, thật lòng nhìn kỹ Giản Y từ khoảng cách gần.
Giản Y tự nhủ với lòng rằng nàng đối với mấy Đại tỷ tỷ ôn nhu thì hoàn toàn không thể kháng cự, đối với ánh mắt ôn nhu của Thẩm Lan kia cũng chính là như vậy.
Nhưng mà Kỷ Uấn Chi trước mắt này cũng đang dùng ánh mắt rất ôn nhu tràn ngập yêu thương nhìn mình, nhưng nàng lại không hề muốn tiếp thu ánh mắt ấy, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
"Hôn ta." Kỷ Uấn Chi nhẹ giọng nói.
"???" Giản Y hoang mang, có bị bệnh không! Trong kịch bản không có nói là có cảnh hôn a!
"Đừng có đờ ra đó, chớ kinh ngạc, tự nhiên lên." Kỷ Uấn Chi nhắc nhở một câu, nhưng mà Giản Y vẫn là chưa kịp phản ứng, đồng thời từ chối phối hợp.
Kỷ Uấn Chi bất đắc dĩ ôm lấy eo Giản Y kéo về phía mình, khoảng cách của hai người thoáng chốc rút ngắn, gần trong gang tấc.
Giản Y có chút hoảng, đôi mắt đẹp chớp chớp, lông mi sượt đến chóp mũi Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi đúng là chưa bao giờ nhìn một người ở khoảng cách gần như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng rụt rè của Giản Y, tiếng lòng Kỷ Uấn Chi cũng vì thế mà run lên.
Bất giác cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mềm mại của Giản Y.
Kỷ Uấn Chi xin thề đây chính là nụ hôn đầu của cô.
Trước đây cô chưa từng hôn ai, chứ nói chi đến chuyện môi chạm môi.
Giản Y khóe môi hơi lạnh, đồng thời nàng thật giống rất hồi hộp.
Hôn xong liền mím chặt môi, chính nàng càng muốn tiến về phía trước, Kỷ Uấn Chi liền lùi về phía sau.
Kỷ Uấn Chi không còn cách nào khác nhấc tay vuốt ve nhẹ vào sau đầu của nàng, không cho nàng tránh né, ngập ngừng thè đầu lưỡi ra tìm kiếm môi Giản Y.
Này, có chút ngọt, hẳn là vị kem.
Kỷ Uấn Chi bất giác muốn tiến vào sâu hơn, bỗng dưng đầu lưỡi một trận đau nhói.
Liền bừng tỉnh mở mắt ra nhìn thấy Giản Y sắc mặt đã đỏ hết cả lên, vừa căng thẳng vừa xấu hổ nhìn cô.
Kỷ Uấn Chi chép miệng một cái, một mặt chưa hết thòm thèm.
"Oa ——" Người bên ngoài truyền đến một trận cảm thán, hai vị lão đại cùng nhau tranh giành một cô gái, hiếm có, hiếm có!
Kỷ Uấn Chi nghe được tiếng hoan hô mới tỉnh táo lại, ôm lấy eo Giản Y, tự nhiên nhìn về phía đám đông, "Vẫn chưa giới thiệu cho mọi người, vị này chính là vị hôn thê của tôi, sau này còn xin mọi người chăm sóc nhiều hơn.
Ơ kìa? Thẩm lão bản?" Kỷ Uấn Chi nói xong, nhìn về phía Thẩm Lan, liền thấy sắc mặt Thẩm Lan phi thường khó coi.
Kỷ Uấn Chi thế là hơi hơi tự đắc, cố ý ôm chặt Giản Y hơn nữa.
Giản Y để cho Kỷ Uấn Chi tự tung tự tác, ngoan ngoãn dựa vào trong lồng ngực Kỷ Uấn Chi, căn bản cũng không có chú ý cô nói cái gì.
Kỷ Uấn Chi cô hay lắm, lại dám trước mặt mọi người chiếm tiện nghi của tôi, vừa nãy thật sự nên cắn tàn nhẫn một chút! Tiện thể cắn đứt đầu lưỡi của cô luôn cho rồi, xem cô còn dám xằng bậy nữa hay không.
Ai phi, ai mà thèm cắn đầu lưỡi của cô!
Nên trực tiếp nhổ ra mới đúng.
"Vị hôn thê của ngài? Sao tôi không nhận ra a, tôi cùng nàng đã có quan hệ trước đó, sớm đã yêu thương nhau, có đúng hay không, Tiểu Y?" Thẩm Lan đi lên trước nhìn vào mắt Giản Y.
Cô sẽ không sai, chính là nàng.
Đôi mắt này, trong veo lại đơn thuần, đời này Thẩm Lan cô đều không quên được.
Kỷ Uấn Chi bối rối, quay đầu nhìn về phía Giản Y, nhìn thấy Giản Y đang ngẩn người, ngắt nàng một cái, "Cô, trước đây đã gặp Thẩm tổng sao?"
Giản Y theo bản năng lắc đầu một cái, cái này thật không có a...
"Cô không nhớ rõ à? Là bốn năm trước, tại Lục Dương!"
Giản Y chau mày, Lục Dương?
Đang như suy nghĩ, một bàn tay đột nhiên duỗi ra bên cạnh má nàng, nhẹ nhàng vén tóc mái nàng sang một bên, "Đôi mắt này, tôi sẽ không nhận sai."
"Dừng lại đi, Thẩm lão bản.
Tôi cùng vị hôn thê được mời đến tiệc khiêu vũ của ngài, nhưng ngài hiện tại như vậy có hơi đi quá xa rồi.
Tôi sẽ nói với ngài một lần cuối cùng, Giản Y là vị hôn thê của tôi, không lâu nữa chúng tôi sẽ kết hôn.
Còn về phần của ngài, về những điều mà ngài vừa nói ban nãy, cho là nàng cũng được, không phải nàng cũng được, cũng đều không có quan hệ gì với ngài, hiểu không?" Khi Kỷ Uấn Chi nói ra lời này, cô vô thức bảo vệ Giản Y bằng cánh tay của mình.
Khác với vẻ độc đoán và bá đạo tuyên bố chủ quyền của mình trước đó, cô cũng không phải là choàng tay qua ôm Giản Y, cố ý thân mật cho Thẩm Lan xem.
Mà là đưa một tay ra che ở trước người Giản Y, kéo nàng ra phía sau mình, như thật sự sợ Thẩm Lan sẽ đem nàng cướp đi vậy.
Giản Y cúi đầu nhìn cánh tay Kỷ Uấn Chi, thời khắc này.
Nàng đột nhiên cảm thấy Kỷ Uấn Chi dường như cũng không còn đáng ghét như trước nữa.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ nào đó: Hic hic, vợ ta vậy mà vẫn cảm thấy ta rất đáng ghét, ta đây rất muốn khóc thút thít ~
Tiểu cô nương nào đó: Ta đấm cho một phát bây giờ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...