Đông Cung Mị


Nghi Dương lộ ra mấy phần từ ái, cười xoa đầu nữ nhi.Nữ nhi này của bà ta, lúc tùy hứng thì khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi nũng nịu, lại làm người ta yêu thích không thôi.Mẫu nữ hai người vừa mới nằm xuống, Tôn ma ma đứng dưới hiên bẩm báo: "Trưởng công chúa, người của Triệu phủ đến!"Nghi Dương còn chưa mở miệng, Từ Vân Kiều trở mình một cái đã ngồi dậy: "Tướng gia đến rồi sao?"Nghi Dương liền liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, mất công bản thân vừa rồi còn khuyên răn nhiều như vậy, xem ra tất cả đều dư thừa.Nhìn đi, đây còn không phải là đang ngóng trông trượng phu tới đón sao?Hai má Từ Vân Kiều đỏ bừng, mạnh miệng nói: "Vừa rồi hắn nóng nảy với con như vậy, chẳng nhẽ không nên đến xin lỗi con sao!"Tôn ma ma đứng dưới hiên trầm mặc một lát, nói: "Tiểu thư, người tới là...!Nhị phu nhân Triệu phủ.""Cái gì?" Hai mẹ con đều giật mình.Nghi Dương vội xuống giường thay y phục, phân phó: "Tôn ma ma, thời tiết lạnh như thế, mau mời bọn họ vào trong phòng ngồi!"Mắt Từ Vân Kiều lóe lên một vệt thất vọng, ngửa đầu ngã xuống giường, buồn buồn nói: "Nàng ta sao lại đến đây? Chẳng lẽ do lão phu nhân phái tới?"Một lát sau, Tôn má má xốc rèm, dẫn Viên thị đi đến.Viên thị hạ gối làm lễ: "Thỉnh an trưởng công chúa."Danh tiếng Viên thị Nghi Dương cũng có nghe đến, toàn bộ tửu lâu trà tứ của thành Trường An đều chịu sự quản lý của nàng ta.Đối với nữ tử xuất sắc, Nghi Dương từ trước đến nay đều có mấy phần kính trọng.Cũng không vòng vo mà liền đi thẳng vào vấn đề: "Biết rõ hai người các ngươi có quan hệ rất tốt, làm khó ngươi chạy đi chuyến này.


Hôm nay ta vội vàng gọi Kiều Kiều tới đây, có hai bảo bối bảo nó mang về tặng cho lão phu nhân các ngươi."Điều này có nghĩa là sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, nếu như Triệu lão phu nhân hỏi tới, ngươi nói dối giúp ta.Từ Vân Kiều không hiểu ý vị trong đó, Triệu Tử Nghi không nói xin lỗi thì cũng thôi đi, mẫu thân còn muốn bà ta phải vờ như không xảy ra chuyện gì sao!Viên thị ngoan ngoãn đáp một tiếng dạ, tựa hồ không chú ý tới hai mắt của Từ Vân Kiều sưng lên vì khóc, nở nụ cười nói: "Trưởng công chúa nói phải.

Lão phu nhân hôm nay đi ngủ rất sớm, đợi đến mai trước khi tỉnh lại dân phụ sẽ đi thỉnh an, nếu biết được ngài luôn nhớ đến bà ấy, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui mừng."Lời này có nghĩa là, đối với chuyện phát sinh hôm nay lão phu nhân không hề biết, đợi ngày mai nhất định sẽ giúp ngài giải quyết êm xuôi.Nghi Dương vui mừng nở nụ cười, thầm thở dài quả nhiên nói chuyện với người thông minh bớt được không ít việc, không giống như nữ nhi đần này của bà ta, nói nhiều mà không hiểu.Tôn ma ma chuẩn bị nước mật ong ấm, đưa cho Viên thị nói: "Đêm hôm khuya khoắt thời tiết lạnh, phu nhân uống đi cho ấm thân thể."Viên thị liền vội vàng đứng lên cung kính tiếp nhận: "Đa tạ trưởng công chúa, làm phiền nhũ mẫu phí tâm."Bà ấy nhấp một miếng nước mật ong, trầm tư, chậm rãi nói: "Kỳ thật, hôm nay dân phụ tới đây là muốn nói lời xin lỗi với tẩu tử."Từ Vân Kiều lúc đầu rầu rĩ không vui, nghe tới hai chữ xin lỗi, hai mắt đột nhiên sáng lên, hỏi: "Ai bảo ngươi tới? Là tướng gia sao?"Nghi Dương im lặng, lại liếc nhìn nữ nhi.Nếu Triệu Tử Nghi muốn xin lỗi thì đã xin lỗi từ lâu rồi, sao phải gọi đệ tức phụ (em dâu)đến?Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, đây rõ ràng là do Viên thị và bà ta có mối quan hệ tốt, không đành lòng nhìn bà ta rớt đài thôi.Nhưng mà, câu nói tiếp theo khiến Nghi Dương nhíu mày: "Ngươi nói cái gì? Là Tam tiểu thư bảo ngươi tới?"Vừa nghe thấy ba chữ này, Từ Vân Kiều liền có chút nổi giận: "Nàng ta có ý tứ gì? Nàng ta biết sai vì sao không đích thân đến xin lỗi? Hay là có tật giật mình không dám tới?"Viên thị lúng túng cười nhẹ một tiếng, cân nhắc nói: "Hôm nay để tẩu tử thương tâm như thế, việc này là trách nhiệm của ta."Nghi Dương liền đoán được chuyện xảy ra chắc chắn có nguyên nhân gì đó, liền hỏi: "Kiều Kiều, ngươi cùng nha đầu kia, vì cái gì mà ầm ĩ?""Con đến đây không phải đều nói với mẫu thân hết rồi sao? Mẫu thân đều không để tâm, cứ níu lấy chuyện hòa ly dùng sức răn dạy con!"Nghi Dương dở khóc dở cười, Từ Vân Kiều lúc đó khóc đến thở không ra hơi, có thể nghe rõ ràng đang nói cái gì là tốt lắm rồi!Từ Vân Kiều liền lại lập lại một lần nữa: "Phòng bếp chính cho dã nha đầu kia ăn cơm thừa, nàng ta liền tức giận, trói quản sự ma ma đến phòng con đòi hỏi một lời giải thích, con nhìn thấy nàng ta liền nổi trận lôi đình, lỡ tay quăng cái chén, tướng gia biết chuyện liền buộc con nói xin lỗi.""Ồ..." Nghi Dương liền nhìn về phía Viên thị.Vẻ xấu hổ trên mặt Viên thị càng lộ rõ, chậm rãi nói: "Quản sự ma ma kia, là bị Vũ nhi sai sử...!Bây giờ ta đã mang Vũ nhi tới, cùng nhau nói lời xin lỗi với tẩu tử."Từ Vân Kiều lại bỗng nhiên đứng dậy, cự tuyệt nói: "Không phải việc của Vũ nhi! Việc này đều do dã nha đầu kia khiêu khích trước! Ngươi sao có thể đổ chuyện này lên đầu Vũ nhi được, nó ở nơi nào, mau gọi vào đây!"Viên thị vội vàng kéo tay Từ Vân Kiều, thanh âm khẩn thiết mà chân thành tha thiết nói: "Vũ nhi đã làm sai chuyện, ta bảo nó quỳ tại cửa thuỳ hoa.


Nếu tẩu tử tha thứ cho nó, nó mới đứng dậy, nếu không, cứ để nó quỳ đến khi tẩu tử nguôi giận mới thôi!"Từ Vân Kiều nghe xong, sao còn ngồi vững được nữa, Nghi Dương vội bảo Tôn ma ma đi đón người, lại dặn dò: "Bên ngoài gió rét, mang một cái lò sưởi nhỏ để Vũ nhi làm ấm tay."Viên thị cùng Từ Vân Kiều vốn có quan hệ thân thiết, khi bắt đầu trò chuyện, sự xấu hổ vừa rồi đã bị cuốn đi, Viên thị khéo miệng và chu đáo, chỉ trong chốc lát, Từ Vân Kiều đã bị bà ấy trêu chọc mà cười không ngừng.Nghi Dương lại đem đề tài chuyển qua Triệu Tích Vi, hỏi: "Nghe các ngươi vừa nói như thế, có vẻ như nha đầu kia vừa ra tay, đã trị phu nhân cả hai phòng rồi?"Viên thị không trả lời."Dùng Triệu Tử Nghi quản thúc Kiều Kiều, dùng Vũ nhi quản thúc Viên phu nhân." Đôi mắt Nghi Dương lấp lóe, đối với dã nha đầu trong truyền thuyết này, đột nhiên có mấy phần hứng thú.Từ Vân Kiều suy nghĩ một lát, cuối cùng lấy lại tinh thần: "Con đã nói nha đầu kia tâm cơ thâm trầm! Mẫu thân còn không tin!""Không sai, mới có nửa ngày ngắn ngủi, liền có thể bắt được nhược điểm của mỗi người các ngươi, đồng thời tiến hành lợi dụng.


Mấu chốt nhất là nàng ta đường đường chính chính hành động, các ngươi cũng khổng thể bắt lỗi nàng ta, nếu muốn truy cứu tới cùng, ngược lại người mất đi đạo lý vẫn chính là các ngươi."Nghi Dương không ngừng gật đầu, âm thầm khen một câu, nàng ta thông minh lại phóng khoáng, thật đúng là tiền đồ vô lượng!Viên thị âm thầm thở dài một hơi, lúc đầu bà ấy còn lo lắng trưởng công chúa sẽ nổi giận, bởi vậy không dám gọi Triệu Thừa Vũ cùng tiến vào.Nói Triệu Thừa Vũ rất áy náy, thực ra là giả, ai lại muốn trách cứ nữ nhi của mình, thế nhưng lời nói của Triệu Tích Vi khiến bà ta không thoải mái, nếu thật sự làm lớn chuyện, tổn thất lớn nhất nhất định là Vũ nhi của bà ta, chỉ cần một tội danh đố kị tỷ muội đặt trên đầu, cũng có thể trở thành vết nhơ cả đời, không thể trở mình được.Nhưng bà ta cũng không dám nói bà ta bị Triệu Tích Vi ép đến đây xin lỗi, tính tình kia của Từ thị có lúc rất bộp chộp, vốn đã dầu sôi lửa bỏng rồi, sao có thể đổ thêm dầu vào lửa đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui