Đông Cung Chi Chủ

Trong khoảng thời gian chờ đợi ngựa sắt chế tạo thành công này, toàn bộ người của Thượng Thư phủ cáo ốm đóng cửa không ra ngoài. Thượng Quan Mẫn Hoa ở trong phòng luyện chữ, hòa hoãn lại tâm tính không được bình tĩnh của nàng, thỉnh thoảng cũng đánh đàn, vẽ tranh, thêu khăn tay, sống một cuộc sống của tiểu thư khuê các tiêu chuẩn. Ngày hôm đó, nàng vừa viết nốt chữ cuối cùng, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng chạy rầm rập, chỉ chốc lát sau, tiếng thở dốc hồng hộc của Liễu Tử Hậu truyền đến.

Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng thu tay, buông bút đứng dậy hỏi: “Chuyện gì?”

Liễu Tử Hậu gãi đầu nhăn mặt trả lời: “Nam Man lần này phái một vương tử đến, nói muốn cưới người thông minh nhất Đại Chu ta. Mẫn Hoa tiểu thư, cô trăm ngàn lần đừng có gả đến Nam Man nhé!”

Đúng lúc này, quản sự tiền viện truyền lời đến, nói trong cung phái người mời nàng vào cung dự tiệc. Liễu Tử Hậu vội đến mức chạy lòng vòng: “Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Cô trốn xuống dưới gầm dường đi, một lúc nữa ta dẫn cô trốn khỏi đây!”

Thượng Quan Mẫn Hoa nghe vậy cười khẽ, bảo nó tự đi luyện võ không cần để ý đến việc này. Liễu Tử Hậu quật cường cắn môi trừng mắt không nói lời nào, không lâu sau, dưới ánh mắt nghi hoặc của Mẫn Hoa, nó cúi đầu, xách kiếm, không vui vẻ gì chạy ra khỏi phòng. Thượng Quan Mẫn Hoa dọn dẹp qua bàn học một chút, đi ra gian ngoài gọi thị nữ vào giúp mình thay quần áo.

Linh Lung ở bên ngoài chờ nàng, ngồi chung xe ngựa chạy tới hoàng cung.

“Bên chỗ Đại biểu ca sao rồi?”

“Hôm qua biểu thiếu gia ăn được đồ Đại cô mẫu đưa đến.” Linh Lung nhỏ giọng đáp, Thượng Quan Mẫn Hoa gật gật đầu, Linh Lung lại bổ sung: “Biểu thiếu gia cũng gặp được người mà Đại sư gia an bài.”

Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ an tâm, nói: “Chương sư gia tất nhiên là người có biện pháp!”

“Vâng, ngày ấy khi Linh Lung nói đến chuyện chăm sóc Đại cô mẫu với Đại sư gia, Đại sư gia còn khen tiểu thư trí tuệ uyên bác nha.” Linh Lung che miệng cười khẽ, làm như thật vui vẻ...


Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ mắng: “Chương sư gia đấy là thông minh, lấy bổn cô nương ra làm bia đỡ đạn khi phụ thân tức giận.”

“Linh Lung tất nhiên không tin Đại sư gia làm việc còn cần người ngoài đề điểm, có điều, tâm địa của tiểu thư tốt nhất, Linh Lung biết rõ điều này hơn bất luận kẻ nào mà!”

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã gần đến Nam Đại Môn. Theo cung nhân đi đến Việt Dương Điện, Linh Lung chờ ở bên ngoài điện, Thượng Quan Mẫn Hoa giậm giậm chân tại chỗ rồi cúi đầu theo vào, hành lễ xong rồi đi vào chỗ ngồi. Chu Thanh Mi ngoắc ngoắc nàng, cung nhân liền dẫn nàng đi tới chỗ của quận nữ nhà Trung Sơn Vương. Thượng Quan Mẫn Hoa vén tay áo ngồi vào chỗ mình, Chu Thanh Mi dùng ánh mắt cực kì lo lắng đánh giá nàng một lượt, lại cầm lấy bàn tay hơi phát run vì lạnh của nàng.

Thượng Quan Mẫn Hoa cười cười, thấp giọng nói: “Ngày thành hôn đã định rồi à?”

Nỗi lo lắng của Chu Thanh Mi đã bị dời đi thành công, mặt nhiễm ráng chiều đỏ ứng, hơi hơi cúi đầu, không lên tiếng mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Thượng Quan Mẫn Hoa mím môi cười, hai mắt hơi dời đi, chú ý tình hình trong đại điện.

Ngay trước đế tòa, hai nước đang tiến hành cuộc thi văn, Thượng Quan Cẩm Hoa một mình ứng đối với những câu hỏi của ba trạng nguyên trẻ tuổi nhất của Nam Lương, vẫn cực kì bình tĩnh, lưu loát. Vẻ mặt hâm mộ mê luyến của các nữ tử mặc cung trang trong điện phải có đến hơn nửa là đặt ở trên người vị Vô Song công tử này, không khỏi thấp giọng tán thưởng.

Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ dời mắt nhìn thoáng qua, xuyên qua cái bàn đầu văn tài giữa điện, tìm kiếm đối thủ của nàng trong đội ngũ sứ thần Nam Lương.

Lần này vẫn là Sầm Lĩnh Nam dẫn đầu phái đoàn Nam Lương, nhận ra tầm mắt của Thượng Quan Mẫn Hoa, lão quay đầu, nâng chén hỏi thăm nàng. Sau đó lại cúi đầu nói hai câu với một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi ngồi bên cạnh. Đối phương thu hồi vẻ mặt si mê, hai mắt sáng rực tùy ý đánh giá nàng hai cái, lập tức quay đầu, tiếp tục dùng ánh mắt mê đắm nhìn trộm về phía nữ quyến đang ngồi, hoàn toàn là bộ dạng của một tiểu sắc lang bại hoại.

Rất nhanh, cuộc thi đấu văn tài đã nhanh chóng chấm dứt với sự thắng lợi của Thượng Quan Cẩm Hoa. Ngay sau đó, cung nhân bắt đầu tuyên bố cuộc đấu võ bắt đầu.


Trận đầu là Võ Trạng Nguyên của hai nước đối đầu nhập trận, hai người không phô hết sức, hai bên lấy tình thế ngang tay mà chấm dứt do đấu. Trận thứ hai, một tiểu tướng Hổ Kỵ trên mặt bôi mấy vệt đỏ lên võ đài, mũi đao chỉ thẳng Tư Không Tiêu. Trường thương của Tư Không Tiêu run lên, thả người nhảy lên lôi đài, lưng ngay vai thẳng, ngân thương hồng anh chỉ xuống đất. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đợi tiếng thanh la vang lên, thân hình hai người nhanh chóng chớp động, đao là uy vũ sinh đao, thương là ngân bình chợt phá, thanh thế kinh người, cực kì hung hiểm.

Cuối cùng, Tư Không Tiêu dùng một chiêu thức Song Yến Hồi Mã Thượng bức lui đối thủ, mũi thương đặt kề cổ đối phương, nếu là ở trên chiến trường, một thương này đủ để lấy tính mạng đối thủ ngay lập tức. Người trong điện vỗ tay rầm rầm, tiểu tướng Hổ Kỵ của Nam Lương chắp tay nhảy xuống lôi đài. Đúng lúc này, tên vương tử Nam Lương kia rút đau, nhảy lên lôi đài, nói: “Thằng nhóc kia, để bổn vương tử thử đấu với ngươi!”

Tư Không Tiêu dùng tay phải ngăn lại, thu thương về cầm tại chỗ cách đầu thương sáu tấc, múa một cái, thương đã chạm xuống mặt bàn, tức giận nói: “Định ra cái thắng thua đi!”

Vương tử Nam Lương thản nhiên đáp: “Nói!”

“Thua thì không được nhắc đến chuyện hòa thân!” Lời này vừa thốt ra, chỗ ngồi của quan viên trong đại điện truyền đến tiếng chén rượu va chạm nhau, Thượng Quan Mẫn Hoa đảo mắt, Chu Thanh Mi ở bên cạnh đang siết chặt khăn trải bàn, thiếu chút nữa thì đổ tung hết chén trà trên mặt bàn.

Nam Lương vương tử cười sang sảng, nói: “Xưa nay mỹ nhân xứng anh hùng!” Nói xong, hai người liền bắt đầu giao đấu.

Nam Lương vương tử dùng đao mang theo khí phách hùng hậu, khi chém khi thu mang theo sát khí vô cùng. Tư Không Tiêu dùng đao lại linh hoạt như gió, dây lụa hồng buộc trên đầu thương bạc như con rắn hoạt bát vũ động, đầu thương gắt gao tập trung vào chỗ yếu hại của đối thủ, người tới ta lui, chiến đấu hết sức, ẩn ẩn mang theo âm thanh xé gió nổ tung, thương đao va chạm vào nhau nhìn thành ánh sáng bạc lóe lên bao phủ lấy hai người đang triền đấu, trong đao quang kiếm ảnh, hai người càng đánh càng nhanh, càng đấu càng hăng, cho đến tận khi thanh la đã xao ba lượt, Tư Không Tiêu mới quét thương, vận khí nhảy lên, dừng ở bên cạnh lôi đài, không tiếp tục ham chiến nữa.

Hai người vẫn chưa phân thắng bại, vương tử Nam Lương lấy tay áo lau mồ hôi, hét lớn một tiếng: “Thống khoái! Lại tiếp tục!”


Thần sắc Tư Không Tiêu hơi uể oải, hắn lắc lắc đầu, cầm lại trường thương dọc theo cánh tay, chậm rãi bước xuống lôi đài, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Thượng Quan Mẫn Hoa ngồi ở chỗ Chu Thanh Mi, mặt lại có chút co quắp sượng sùng, ngây người một lát mới xấu hổ cúi đầu.

Vương tử Nam Lương thoạt nhìn thật hào sảng kia theo ánh mắt hắn nhìn qua, lớn tiếng reo lên: “Người trong lòng của ngươi? Quả là một nương tử đáng yêu, khặc khặc, bổn vương tử không khách khí đâu.”

Tư Không Tiêu mạnh mẽ ngẩng đầu, Chu Thanh Mi lộ vẻ giận dữ, đứng lên khẽ quát: “Ngươi dám!”

“Mỹ nhân thật hung dữ, nhưng mà, ta thích!” Lương Đan nói xong, cười ha ha đi về chỗ ngồi, nói mấy câu với Sầm Lĩnh Nam làm Tư Không Tiêu với Chu Thanh Mi đồng loạt tức giận. Hắn nhìn hai người lộ ra nụ cười ái muội và dâm tà, lại cầm bát nốc rượu ứng ực, tay nhặt con lợn sữa nướng lên, cắn một mồm to thịt, mỡ dính đầy mặt. Vẻ thô lỗ không để ý hình tượng đến vậy quả đã làm cho các thiếu nữ Đại Chu nhíu mày, tất cả đều dùng khăn lụa che lại vẻ chán ghét trên mặt mình.

Thượng Quan Mẫn Hoa cúi đầu khẽ nhếch miệng cười, Lương Đan này cũng là một tên thú vị đây!

Thế nhưng đợi đến khi trên mặt bàn xuất hiện mấy khay thịt rắn nướng xong, lớp vảy da mảng trắng mảng đen kia rốt cuộc làm nàng cười không nổi nữa rồi. Nàng cố nén trụ lòng sợ hãi miên man trong đầu, ra vẻ trấn định ngẩng đầu nhìn vào giữa điện. Lúc này, cung nhân bắt đầu dỡ lôi đài xuống, các ca nữ vung tay áo dài từ hai bên góc điện mà chậm rãi nối đuôi nhau đi ra. Tay áo mềm mại tung bay lả lướt ngày xưa kiều diễm ôn nhu là vậy, giờ phút này lại biến thành thứ vật thể trắng mịn và lạnh băng kia, làm nàng nhớ đến lúc ở một mình trong cái hầm rắn tối đen đáng sợ ấy.

Tự đáy lòng, Mẫn Hoa cực kì hận thủ đoạn vô liêm sỉ của kẻ địch, lại không thể bỏ qua cơ hội này. Nàng nhịn xuống sự sợ hãi, nghĩ nghĩ đối sách, nỗi kinh hoàng này làm thế nào mới có thể áp chế. Thuận miệng vô tình lẩm bẩm: “Rắn, rắn...”

Chu Thanh Mi ở bên cạnh nàng, chú ý đến sự không bình thường của nàng đầu tiên, vừa đụng vào thân thể nàng một cái, Thượng Quan Mẫn Hoa không đề phòng, trước mặt mọi người đột nhiên sợ hãi nhảy dựng lên, có điều trong ngực bị kiềm hãm đến ngộp thờ, co cụm thân mình ngã trên mặt đất, nàng đầy mặt thống khổ, không thể chịu đựng được nữa mà kêu to: “Tử Hậu, Tử Hậu...”

“Mẫn Hoa muội muội, muội sao vậy? Đừng làm ta sợ...” Chu Thanh Mi cầm khăn tay, sợ đến mức cuống quýt tay chân.

Tần Quan Nguyệt chú ý tới hỗn loạn, vội chạy lại đây ôm lấy Thượng Quan Mẫn Hoa đang ngã xuống đất, đồng thời bảo cung nhân mang đám thịt rắn nướng đi cách xa khỏi tầm mắt của Thượng Quan Mẫn Hoa. Lão ôm cô gái nhỏ vào trong ngực nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, Tử Hậu sắp tới rồi.”

Sau đó lại bón thuốc, truyền chân khí, một lúc thật lâu sau mới trấn an được cảm xúc của Mẫn Hoa. Thượng Quan Mẫn Hoa nắm chặt tay Tần Quan Nguyệt, bàn tay nàng lạnh đến phát run, như vậy ngay cả diễn xuất cũng không cần.


Yến hội đang vui cứ như vậy mà dừng lại, chủ nhân trong điện hỏi: “Sao lại thế này?”

Thượng Quan Thành kinh sợ trả lời: “Bệ hạ bớt giận, tháng trước tiểu nữ bị kinh hách, nhìn đến mấy thứ là phát bệnh, đến nay còn chưa khỏi hẳn, nhiễu loạn thánh giá, xin bệ hạ thứ tội!”

“Sầm tiên sinh, đây là tân nương tử ngài tìm cho bổn vương tử sao, có tí chuyện đã khóc sướt mướt, cần người che chở, sao có thể làm hoàng hậu Nam Lương? Bộ dạng lại xấu, Đại Chu không có nữ tử nữa à?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nắm chặt tay Tần Quan Nguyệt, cố gắng ép mình mau bình tĩnh trở lại, nghe hoàng tử Nam Lương nhảy ra đáp lời mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ghế ngồi của mấy vị công chúa hoàng gia, liền biết đây là thời cơ tốt!

Nàng lau nước mắt, ngẩng đầu từ trong lòng Tần Quan Nguyệt, mắng bằng giọng mũi: “Xùy, ngươi là cái thứ gì, vừa lùn vừa béo, không có chút khí phách hoàng gia nào, hừ, ta còn chướng mắt ngươi đấy, gả cho loại dã lang tự đại nhà ngươi, ta còn sợ làm phu tử xấu mặt!”

Vương tử Nam lương nổi giận đùng đùng đáp lời: “Bổn vương tử sau này sẽ là hoàng đế Đại Lương! Ngươi có thân phận gì, xứng vởi bổn vương tử sao?”

Thượng Quan Mẫn Hoa khinh thường đáp: “Hoàng đế Nam Lương thì giỏi lắm à? Trong nước Nam Lương có ai mà văn thải thắng được Vô Song công tử, lại có ngân thương của ai sánh được với Song Yến Hồi Mã Thương (chỉ Tư Không Tiêu)?”

Vương tử Nam Lương không cam chịu yếu thế nhảy dựng lên, quát: “Bổn vương tử là chủ tử, bọn chúng chỉ là hạ nhân của ta!”

“Ha, thế thì bổn cô nương càng chướng mắt ngươi!” Thượng Quan Mẫn Hoa tuyệt đối không buông tha cơ hội chế nhạo hắn: “Tính nết bụng dạ hẹp hòi như con gà con giống ngươi hiển nhiên không có khí phách hào hùng như hoàng đế triều ta, lại càng không thể có được hai vị tài hoa tuyệt thế như Ngọc Sơn đế sư và Tây Nam đại tướng quân phụ tá, so ra cũng biết, đến khi ngươi kế vị, thành tựu giáo dục văn tài võ công tuyệt đối kém hơn phụ hoàng ngươi!!! Chậc chậc, ngươi nói ngươi còn có cái gì để kiêu ngạo?”

Vương tử Nam Lương này bị một tiểu nữ tử tùy hứng mắng cho tức giận đến mức thở hồng hộc, chỉ vào chóp mũi của nàng mà nổi trận lôi đình, gầm lên: “Đồ nữ nhân xấu xí tự cao tự đại nhà ngươi, nữ nhân trong thiên hạ này có chết sạch thì bổn vương tử cũng sẽ không cưới ngươi! Ta nếu cưới ngươi, kiếp sau sẽ thành heo!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui