Chính là Chu Xương kia, mặc cho người thôi đến đẩy đi, trong mắt chỉ có Thượng Quan Tuyết Hoa đột nhiên phát điên cười ha ha. Mẫn Hoa nhìn thấy rõ ràng, vị Tam tỷ này của nàng từ chối hết thảy tín vật thế tử phi do các thế tử khác đưa tới, cùng một vài nữ tử khác lưu lại đến cuối cùng, kết quả là nhận một thanh ngọc Như Ý từ tay Cam hoàng hậu – vật đại biểu cho thân phận phi tần.
“Đừng, Tuyết Nhi!” Thượng Quan Cẩm Hoa rốt cục cũng lấy lại tinh thần, hắn như điên cuồng muốn lao vào trong Vinh Phúc Cung ngăn cản, lại bị thủ vệ trong cung giơ đao ngăn cản.
Quả nhiên đã biến thành thế này. Mẫn Hoa nhẹ nhàng thở dài một hơi, thu lại ánh mắt, lòng nàng lại bình tĩnh như trước, rốt cuộc tìm không ra gợn sóng kích động trong mắt lúc nãy.
Chu Xương chọn cầu hôn Giang phủ, nếu thực sự hắn có dị tâm, như vậy, trong có sủng phi Giang thị của hoàng đế truyền tin, ngoài lại có phe thông gia Giang thị đứng đầu là Phủ Doãn Đại Đô – Trần Việt (cậu của Giang Nhất Lưu) hô ứng, lợi ích tất nhiên so ra hơn rất nhiều so với việc kết hôn với một Thượng Quan Tuyết Hoa đã thất thế.
“Tuyết Hoa tỷ tỷ thật đáng thương!” Chu Thanh Mi thút thít khóc nỉ non.
Tư Không Tiêu mang vẻ mặt khó hiểu và phẫn nộ, nói: “Loại bội bạc như thế này sao có thể xưng đại trượng phu?”
Chu Linh không tin, liều mạng lắc đầu nói: “Nhất định là có vấn đề nhầm lẫn gì rồi, ca ca chắc chắn sẽ không vứt bỏ Tuyết Hoa. Chắc chắn huynh ấy có nỗi khổ tâm.”
Mẫn Hoa quét mắt qua, liếc Chu Linh một cái, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề: “Linh quận chúa, cô không phải tham gia tuyển tú à?”
“Lão tổ tông ban ân điển, nói Linh Nhi chính là con dâu của Thượng Quan gia... Ca ca cũng bàn trước với ta xong xuôi hết rồi, sao có thể biến thành như vậy được?”
Thượng Quan Cẩm Hoa vẻ mặt lạnh lùng, tuyên bố bằng giọng như băng giá: “Không có hôn sự!”
Mặt nạ cố gắng trấn định của Chu Linh chỉ nghe đến câu này là rách, nước mắt giàn giụa, giữ chặt Thượng Quan Cẩm Hoa cầu xin, kia không phải là lỗi của nàng. Chu Xương từ trong Vinh Phúc Cung đi ra, ngăn trước mặt Thượng Quan Cẩm Hoa, vẻ mặt chua xót, khẩn cầu: “Tử Du, là Xương thực có lỗi với huynh và Tuyết Nhi, không liên quan gì đến Linh Nhi cả!”
Thượng Quan Cẩm Hoa ha ha cười thảm, nói: “Ngươi thật yêu thương muội muội ngươi, vậy Tuyết Nhi thì sao? Nàng vào cung, không biết phải chịu bao nhiêu khổ, Tử Du còn có lí do cưới muội muội của ngươi sao?”
Mẫn Hoa nhíu mày, nói: “Đại công tử, đến thời điểm này mà ngươi còn nói những lời xúc động mất bình tĩnh như thế, chẳng phải là trúng kế kẻ khác hay sao?”
Chu Xương, Chu Linh, Thượng Quan Cẩm Hoa, Tư Không Tiêu cùng với Chu Thanh Mi hết thảy sửng sốt, ánh mắt nhìn Mẫn Hoa chứa đựng vẻ kinh hoàng, giống như đây không phải là đứa trẻ mà bọn họ từng quen.
Mẫn Hoa lạnh lùng trừng mắt, quát: “Còn thất thần làm gì? Đối thủ đều đã đánh đến cửa rồi đấy, còn không biết tranh thủ thời gian đi lo lắng chu toàn cho Tam tỷ tỷ, ngươi muốn khoanh tay chịu chết à?”
“Bộp, bộp, bộp!” Một trận vỗ tay quá mức khoa trương truyền đến, Mẫn Hoa xoay người, không phải tên ác đồ Chu Thừa Hi kia thì còn ai vào đây?
Hắn chế giễu: “Vẫn nói Vô Song công tử văn võ song toàn, tài hoa tuyệt thế. Bây giờ mới biết thì ra lời đồn là không thể tin tưởng hoàn toàn, lại còn tự tay đưa muội muội vào lồng hấp chờ mở tiệc, ha ha, chuyện ngu xuẩn này ai có thể làm ra được? Quả thật là heo còn thông minh hơn hắn gấp trăm lần, ha ha ha...”
Bên cạnh mình toàn là mấy đứa ngu ngốc, làm gì có kẻ nào là đối thủ của loại ác đồ này, Mẫn Hoa lắc đầu, không muốn đấu võ mồm với bọn chúng. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị chạy lấy người.
"Một đám rùa đen rút đầu!"
Mẫn Hoa quay đầu lại, thản nhiên nói: “Thất hoàng tử điện hạ, xin khuyên ngài vẫn nên làm nhiều việc thiện tích tí công đức, để Bồ Tát còn phù hộ cho Đại công chúa phải gả xa kia bình an mà đến được Đào Tịch. Một cái tiểu quốc nho nhỏ xa xôi lại yếu nhược, cũng không biết sau này sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng thế nào, còn nữa nha, cho dù biết công chúa địa vị số một của Đại Chu phải đi tha hương chịu ấm ức ở dị quốc, điện hạ ngài lại có thể làm gì đâu? Nước xa sao cứu được lửa gần?”
Chu Thừa Hi tức quá mà cười: “Đúng là loại không sợ chết, dám uy hiếp bổn hoàng tử, ngươi cho là Thượng Quan bộ tộc có thể bảo vệ ngươi mãi mãi sao?”
Mẫn Hoa nhướng mày, phản pháo: “Ít nhất hiện tại có thể bảo đảm cho Thượng Quan Tuyết Hoa không phải chịu khổ sở gì!”
Mấy người phe đối phương tức giận trừng mắt đến sắp nứt ra, lại chẳng thể làm gì được Mẫn Hoa. Công chúa đương triều số một của Đại Chu này là uy phong cỡ nào chứ, cùng lắm mới chỉ quở trách Mẫn Hoa một câu liền bị hoàng đế với Bạch Thái Phi dùng làm vật hi sinh để bồi thường tội Chu Thừa Hi hành hung Mẫn Hoa, cũng là cái thế thân để xoa dịu sự phẫn nộ của Thượng Quan bộ tộc.
Tư Không Tiêu kinh ngạc hỏi: “Mẫn Hoa muội muội, nhưng lời này là phụ thân muội dạy cho à?”
Chu Thanh Mi bội phục sát đất, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thất hoàng tử chỉ thân thiết với mỗi Đai công chúa kia thôi, tình cảm giữa hai người họ từ nhỏ đến lớn luôn rất tốt, đồ ngốc, mi chờ bị đánh đi.”
Mẫn Hoa bật cười, quay về thư viện. Chuyện học hành ngày hôm đó bỏ qua không nhắc tới nữa.
Buổi tối, Mẫn Hoa ở trong phòng đọc sách, Linh Lung dẫn Thượng Quan Cẩm Hoa vào gặp. Thượng Quan Cẩm Hoa cố gắng gỡ bỏ nỗi phiền muộn trong lòng, nói một tiếng cảm ơn khô khốc: “Hôm nay nhọc lòng Mẫn Hoa muội muội nhắc nhở, vi huynh mới không mắc vào đại sai lầm không thể cứu vãn.”
Mẫn Hoa gấp sách lại, nói: “Mẫn Hoa biết trong tay Đại công tử có vài người có khả năng điều tra tin tức phố phường, vậy nhờ bọn họ tìm cho ta mấy thợ mộc biết thuật cơ quát, coi như làm tạ lễ đi!”
Thượng Quan Cẩm Hoa không khỏi sững sờ, cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm Mẫn Hoa hồi lâu, cười khổ không thôi: “Thì ra là thế, vi huynh còn đang nghĩ bụng, hôm nay gặp hoạn nạn mới biết tình cảm huynh muội, thì ra không phải là ngẫu nhiên, haha...”
Mẫn Hoa mang vẻ mặt thản nhiên, không biểu cảm gì, chờ Thượng Quan Cẩm Hoa tự thuật tự giễu xong. Thượng Quan Cẩm Hoa không chịu nổi ánh mắt thản nhiên nhìn chăm chú của Mẫn Hoa, bỏ lại một câu: “Năm ngày sau sẽ có kết quả!” sau đó chật vật lao đầu ra khỏi cửa.
Linh Lung bưng trà bánh đang định đi vào, thấy vậy vội tránh đường, lúc đi vào trên mặt mang theo vẻ nghi ngờ lẫn kinh ngạc, hỏi: “Tiểu thư, Đại công tử sao lại chạy đi thế?”
“Sao ta biết được?” Mẫn Hoa lại mở sách ra, tiếp tục nghiên cứu kĩ thuật chế tạo ngựa gỗ, chỉ có điều đọc mãi vẫn không hiểu. Nàng không khỏi dừng lại, tự hỏi: “Chẳng lẽ trên đời này không có ai hiểu về cơ quát thuật sao?”
Đột nhiên nghe được tiếng Linh Lung cười, nàng ta đang dọn dẹp giường chiếu trong buồng trong, từng tiếng gió do phủi giũ chăn đệm phát ra, truyền theo tiếng trêu chọc của nàng ta: “Sao lại không có ai hiểu chứ, chỉ là tiểu thư cô không tìm được người có duyên thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...