Đóng Cửa Thả Boss

"Vì cậu, tôi có thể đối xử tốt với An Tín".
Đó là câu anh nói với tôi.

Anh ấy là tuýp đàn ông cực kỳ lạnh lùng và tỉnh
táo, đã nói vậy rồi, tôi tin trong công việc sau này, anh ấy sẽ vì tôi mà chăm
sóc cho cô nàng ngốc kia.

Cái tên An Tín tôi đã nhớ nhung suốt ba năm trời, tôi
cũng không nghĩ mình có thể thích cô ấy đến thế, người quản lý A Joe vẫn luôn
nhắc nhở tôi, hiện nay tôi đang ở top ngôi sao hàng đầu, tiền đồ lại xán lạn
như không nên gây tin đồn tình ái với một cô gái cố định.

Ngôi sao thần tượng độc thân có thị trường và sức hấp
dẫn lớn hơn. Giới giải trí là chốn vàng thau lẫn lộn, sảy chân một cái, người
khác đã có thể giẫm lên người mình tiến lên trước, những đạo lý này A Joe ngày
ngày lải nhải rát cả tai, tôi sắp bị anh ta làm phiền đến chết mất.

A Joe cười nhạt: Chẳng phải là một cô em tóc
xoăn sao? Cậu tranh thủ lúc tuổi còn trẻ còn sức khỏe cố phấn đấu, đợi đến lúc
có chỗ đứng rồi, nắm trong tay giải thưởng lớn về kỹ thuật diễn xuất rồi, tin
đồn còn nghĩa lý gì tới sự nghiệp của cậu được chứ?

A Joe là anh chàng rất có dã tâm, anh ta đến trước mặt
tôi tự ứng cử, muốn làm người quản lý, quán xuyến mọi công việc của tôi trong
vòng năm năm. Anh ta từng nói với tôi, một người đàn ông kiếm cơm dựa vào mẽ
ngoài cùng lắm là được năm năm, qua năm năm rồi, anh chàng đó thành ra là "Microsoft",
xuống dốc không phanh. Giờ nhân lúc khán giả còn nhớ đến mình, nhất định phải
làm cho ra bộ phim đặc trưng cho phong cách của mình.

Cho nên anh ta muốn tôi thay đổi, đi theo con đường
điện ảnh quần chúng. Tôi từng làm người mẫu ảnh, từng diễn vai nam chính trong
phim thần tượng, một mình đảm nhận vai chính trong cổ trang cũng là lần đầu
tiên. Anh ta bèn lôi chú Hồ vào, tìm được một tác giả tiểu thuyết trên mạng làm
biên kịch, ba người bế quan cả một tuần, hợp tác cho ra đời kịch bản:
"Bích Huyết Tình Thiên"[1].

[1] Đỗ Phong Truyền.

Tôi phải cảm ơn A Joe, đã giúp tôi gặp được An Tín
trong chuyến quay phim này.

Mà thực ra ký ức của tôi về An Tín phải bắt đầu từ năm
tôi chín tuổi.

Kỳ nghỉ hè năm chín tuổi, ông bố khốn nạn đã bỏ rơi mẹ
tôi, lấy một cô nàng quán bar kém ông mười bốn tuổi về làm vợ, dọn đến trung
tâm thành phố mở nhà tắm công cộng. Mẹ xuất thân từ Lê Viên thế gia[2], tính
tình yếu đuối, sống nội tâm, sau khi bị bố phản bội, tức đến thổ huyết sinh
bệnh nằm liệt giường. Anh trai lúc đó mười sáu tuổi, tan học phải làm thêm tận
hai nơi, không có thời gian chăm sóc tôi.

[2] Tuồng Lê Viên: một loại ca kịch ở Phúc
Kiến Trung Quốc, thịnh hành ở khu vực phía Nam Trung Quốc.

"Đông Đông phải nghe lời". Anh tìm thấy tôi
trong đám trẻ đang đánh lộn đầu phố, lau máu và mồ hôi trên đầu tôi nói,
"Em nóng tính như vậy, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ
trán, thì còn ai dám chơi với nữa?"

Băng bó vết thương xong xuôi, anh lôi trong túi ra một
hộp sữa, cắm ống hút rồi đưa cho tôi. "Em giờ cũng không còn nhỏ nữa, phải
hiểu chuyện, còn để mẹ phải bận lòng nữa, thì em không phải là nam tử
Hán".

Lời thề làm nam tử Hán cứ lơ lửng bên tai tôi, tôi
đồng ý với anh theo học lớp thư pháp, học viết chữ rèn tính nết.

Cuối đường Tinh Tinh có nhà thầy giáo trong cung
văn hoá, họ đang mở lớp thư pháp cho thiếu niên, anh trước khi lên lớp đã nhờ
ông béo đưa tôi đi đăng ký, bước vào một khu vườn gạch đỏ, tôi đã thấy một
thằng quỷ nhỏ mặc bộ đồ thuỷ thủ màu xanh ngồi trên bậc thềm xi măng, đang lấy
cành cây cạy tổ kiến dưới gốc cây.

Ông béo buông tôi ra, bước tới chỗ cu cậu kia:
"An Tín, đây là em Đông Đông, sau này sẽ tới nhà cháu học viết chữ".

"Không phải chứ, nó còn lùn hơn cháu, dựa vào cái
gì mà bắt cháu làm em!", tôi kêu lên.

Ông béo tặng cho tôi một cái cốc đầu, trừng mắt gầm
lên: "An Tín lớn hơn cháu, thì nó là chị! Còn nữa..." Ông lại xách
tai tôi lại nói: "Chị ấy thích yên tĩnh, trong người không được khỏe lắm,
cháu phải ngoan ngoãn nghe lời!"

Gì chứ! Hoá ra thằng quỷ nhỏ ấy là con gái! Nó căn bản
không ngẩng đầu nhìn chúng tôi, làm như không nghe thấy vậy, chỉ biết lấy cành
cây chọc khắp nơi, lôi lôi kéo kéo!

"Hứ". Tôi khoanh tay, trợn mắt.

Tối về anh kiểm tra bài vở của tôi, tôi nói dối bảo
thầy không giao bài, anh biết tỏng chiêu của tôi, đè tôi xuống băng ghế tẩn cho
một trận. Tôi ôm mông kêu la: "Anh, anh! Buổi chiều em không lên lớp, toàn
ở nhà bác An học viết chữ!"

Anh cuối cùng cũng thu lại chổi lông gà, nấu cơm cho
tôi ăn. Tôi giành hết trứng gà trong bát anh, hỏi anh về cô bé kỳ quặc nhà họ
An. Anh nhìn tôi qua ánh đèn, thở dài nói: "Cô con gái nhà họ An? Tên là
An Tín đúng không? Từ nhỏ đã mắc chứng tự kỷ, không thích nói chuyện – Em nhớ
cho kỹ đây, bác An là người tốt, em không nạt con gái nhà người ta đâu
đấy".

Anh thực ra đã nói ngược, người bắt nạt không phải là
tôi, mà là cô nàng kỳ quái kia, An Tín.

Cô hay mặc quần thuỷ thủ màu trắng, tròn đôi mắt đen
nghiêng đầu nhìn tôi, không nói gì. Tóc cô ta rất xoăn, lơ thơ trên đầu như
lông cừu, lúc cười giống nhân vật heo trong phim hoạt hình, gương mặt tròn
tròn, vẻ rất sung túc.

Tôi hàng ngày tan học đi qua cửa hàng, đều trông thấy
một con búp bê heo thắt nơ bướm đứng trên giá, cười rõ là tươi, đến làn da hồng
hồng cũng hệt như cô.

"Heo tóc xoăn".

Nhân lúc bác An ngủ trưa, tôi chạy vào vườn, lao tới sau
lưng cô nàng kỳ quặc không kìm được hét lên. Cô ta quay lại nhìn, nhìn thấy
tôi, đột nhiên vẫy vẫy tay: "Em trai, tới đây".

Tôi tò mò bước lại gần.

Cô chụm chặm bàn tay nhỏ xinh, như đang giấu bảo bối
gì. "Chị chỉ cho em xem một tí thôi nhé, có điều phải trả ba hào".

Tôi đương nhiên là không đồng ý, ba hào tương đương
với một cây kem, tôi ngóng cả buổi chiều chờ đến lúc tan học để có thể chạy đi

mua kem ăn. Cô nhìn tôi, khẽ nới chiếc khăn trắng trong tay ra, rồi rất nhanh
lại nắm chặt.

Nhìn ánh mắt bình thản của bà chị ấy, tôi cảm thấy chị
sẽ không lừa tôi. Chị lại nhắc tới tiểu mập – cháu của ông béo, toàn chế giễu
tiểu tử là tôi – càng kích thích tính hiếu thắng của tôi tợn.

Tôi móc ra ba hào còn dính mồ hôi, đặt vào tay chị.
Chị nhìn tôi cười cười, nhét cả cái khăn trắng cho tôi.

"Á...Á...", tiếng hét của tôi lập tức vang
vọng mây xanh.

Bởi vừa mở khăn tay ra, một con nhện đen sì sì đã bò
lên cánh tay tôi, nhưng cái chân lông lá đâm qua đâm lại, buồn nôn chết đi
được!

Tôi Nguyễn Tái (Tải) Đông trời không sợ đất không sợ,
chỉ sợ mỗi nhện với bọ hung! An Tín đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn tôi nhảy
qua nhảy lại, chẳng nói chẳng rằng, lấy lại vẻ ngây ngô lúc trước.

Bác An chạy ra, phủi con nhện đi, dỗ dành bảo tôi đừng
sợ, còn ngắt riêng một chùm nho cho tôi. Tôi hất chùm nho ra, hét lên:
"Cháu không ăn đồ nhà bác, cháu ghét đồ heo tóc xoăn!"

Bác An xoa đầu tôi, cười nói: "Chị rất ít nói,
cháu vừa đến nó đã chủ động tìm cháu chơi, cháu nên vui mới phải chứ!"

Hứ, không, tôi không vui một chút nào hết.

Chiều tan học, tôi đi thẳng về nhà, An tóc xoăn cứ lẽo
đẽo theo sau. Chị ta cầm một cây kem chầm chậm gặm, nhìn tôi chăm chú, gặm đển
cửa nhà tôi mới gặm hết. Tiền tiêu vặt của tôi không chỉ bị chị ta lừa mất, mà
còn bị nuốt vào bụng ngay trước mặt tôi, tôi trong lòng vừa bực, gào lên đuổi
chị ta đi.

Chị ta lại thỏ thẻ lại gần, bỗng nhiên nói với tôi:
"Cậu chưa chơi cái đó bao giờ à?"

"Cái nào?" Tôi ngừng la hét, ngơ ngác nhìn
chị ta.

"Là cái đó đó". Chị ta cười gian xảo,
nhìn tôi bằng khuôn mặt điềm tĩnh, "Trong góc hiên nhà, hay có nhện rất là
to, cậu lấy khăn tay bọc nó lại rồi lấy xuống, cho đến khi rút không ra nữa là
được, lúc ấy, bụng con nhện dẹp lép".

Khi ấy, tôi tin chắc mặt tôi cũng dẹp lép, cái cảm
giác lông lá rờn rợn lại bò vào tâm trí tôi.

"Vẫn chưa chơi hả, em trai". Bà chị
tóc xoăn lại lên tiếng, "Cậu có thể thả con nhện ra, lấy chân giẫm lên nó,
bạch bạch mấy cái, cho nó bẹt ra, rồi nhét vào màng phim làm mẫu hoá
thạch".

Tôi kinh hãi nhìn chị ta, từng bước từng bước lùi ra
sau.

Chị ta cười ngọt lịm: "Tôi vừa nhìn thấy trên cặp
sách cậu có con nhện đó, có vẻ như bị giẫm bẹp rồi thì phải".

"A...!" Tôi hét toáng lên lao vào phòng, gọi
anh.

Qua hai tháng học thư pháp ở nhà bác An, tôi được mở
mang tầm mắt với đủ trò đùa quái đản của heo tóc xoăn. Mỗi lần chúng tôi học
viết chữ theo mẫu, chị ta lại lôi hai con nhện đen, lấy dây buộc chặt phần bụng
của chúng, đứng trên bồn hoa ném vào không trung, nhìn chúng hoảng hốt lo sợ
bay tán loạn, sau cùng va vào nhau, hoặc long rời cái bụng ra mới thôi.

Sự chú ý của chúng tôi đều bị hút vào đó, chữ trong
tay hoàn toàn không viết được hết. Chị ta đợi đến lúc tôi không chịu nổi sắp
sửa ngủ gật, lại lén chạy tới bàn tôi, lấy quả bóng bàn đã đánh hỏng, dùng giấy
bạc trong bao thuốc lá bọc lại, châm lửa rồi chạy biến. Một lúc sau, một thứ
khói vừa nồng nặc vừa khó ngửi xông lên, mùi nồng đến độ khiến tôi suýt tắt
thở.

Tôi mách lại với mẹ, mẹ đưa tôi sang tìm bác An. Mẹ
vừa mới cười cười kể ra mấy chiến sự của tóc xoăn, một bác gái beo béo đã chạy
ra, quát tướng lên: "An Tín nhà tôi làm sao? Đứa trẻ ngoan như thế chị còn
ghét bỏ nó? Không sợ thiên lôi đánh chết sao? Tôi nói cho chị biết nhé, chị
Nguyễn, Đông Tử nhà chị lúc mới đến trông thế nào, mà giờ thành ra làm sao, chị
có nghĩ đến những thay đổi ấy không? Đó là công sức của ai chứ? Chẳng phải nhờ
An Tín nhà chúng tôi sao! Nhờ nó, Đông Tử nhà chị mới khá lên đấy, điềm đạm hơn
trước rồi! Chị còn chưa hiểu hay sao?"

Mẹ đứng ngẩn tò te nhìn bác gái, một lúc sau, vâng
vâng dạ dạ gật đầu: "Phải, phải".

Nhưng đến lúc tan học, tôi thấy bác gái đứng trước
cửa, than thở với bác An: "Ông à, con gái cứ thế này sao được chứ, chúng
ta vẫn phải nghĩ cách đi thôi".

Bác An cười khà khà: "Bà xã, bà bảo làm thế nào
mới được chứ?"

"Tôi đưa nó đi Hàn Quốc, thử thay đổi môi trường
xem thế nào. Bên đó không có ai nhận ra nó, cũng tốt hơn cho sự phát triển sau
này của nó".

"Cũng được". Bác An xoa xoa tay, "Hai
mẹ con bà đi trước, vấn đề tiền nong để tôi tính".

"Những lời đơm đặt thật đáng sợ..." bác gái
kéo dài giọng than vãn, tôi nghe mà thót cả tim, bỗng dưng nhớ lại dáng mẹ co
ro sợ hãi lúc bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Năm chín tuổi đó, cô con gái kỳ quặc nhà họ An đường
Tinh Tinh, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của chúng tôi.

Tôi cũng không biết, vụ mách mẹ lần đó đã vô tình đưa
cô gái đó đi mất, khi mà tôi còn chưa kịp hiểu gì.

Lớp bồi dưỡng thư pháp nhà họ An tổng cộng mở mười
năm, tôi chỉ theo được hai mùa hè là bắt đầu trốn học, đánh nhau, quay lại con
đường cũ. Mùa hè thứ nhất là cô con gái kỳ quặc nhà họ An thu hút sự chú ý tôi
chẳng còn tâm trạng đâu mà đi trèo tường quậy phá, đến mùa thứ hai năm tôi mười
tuổi, chị ta biến mất một cách kỳ lạ, tôi có lúc còn trèo qua cửa sổ thư phòng
nhà họ vào trong, tìm xem có phải chị ta trốn trong hay không...

Thư phòng không lớn, vách tường treo đầy nhóc dây
thừng, kẹp từng bức chữ mực đen to tướng. Gió từ cửa sổ thổi vào, cuộn từng lớp
giấy soàn soạt, tôi, một đứa trẻ vô duyên vô cớ đứng trong biển chữ ấy, ngửa
đầu tìm kiếm bút tích của đứa trẻ khác.

Tôi nhớ bác An từng nói: "Đông Đông à, cháu có
biết vì sao bác lại cho chị uống rượu không? Bởi chị xấu hổ, không dám đem

chuyện trong lòng nói với người khác. Chỉ cần con gái bác uống rượu vào, chữ nó
viết tuyệt đối không thua gì Trương Húc[3]".

[3] Nhà thơ và nhà thư pháp nổi tiếng thời
nhà Đường, Trung Quốc.

Đúng rồi, bác An thích uống rượu. Trưa nào bác cũng
nhất định phải uống hai cốc bia, rồi lại rót đầy một bát sành nhỏ, thêm vào mật
hoa quế, dỗ dành bà chị kỳ quặc đang xúc cơm bên bàn ăn nhỏ uống. Mà bà chị kỳ
quặc kia uống xong, nhất định sẽ đứng trên bồn hoa chơi trò bắt bướm, nhìn bướm
bay tứ tung, hai má ửng hồng.

Bác An kỳ quặc bồi dưỡng nên một cô con gái kỳ dị, là
chuyện rất bình thường.

Tôi ngẩng đầu tìm "tuý thảo"[4] của bà chị
kỳ quái đó.

[4] Chữ thảo viết trong lúc say.

Trong góc phòng, tôi đúng là tìm ra bức thư pháp với
bút thư pháp hoàn toàn khác với chúng tôi, dưới ánh sáng chiếu vào, nét mực
nước trên đó tươi mới tràn trề, như dòng suối trong chảy xuống từ khe núi, uốn
lượn bay bổng, nét bút tự nhiên phóng khoáng.

Nhìn không hiểu.

Rõ ràng là cuồng thảo[5] kết hợp với tuý bút[6]

[5] Chữ thảo viết điên cuồng: nhiều chữ
viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét.

[6] Nét bút khi say.

Có điều tôi vẫn rất tò mò. Tôi lén giấu bức chữ mực
vào trong túi, đem về hỏi mẹ. Mẹ đeo kính ngắm nghía cẩn thận một lúc lâu, rồi
quay sang hỏi tôi: “Con trai biết viết Thảo thư[7] à? Giỏi thật đấy”.

[7] Chữ Thảo.

“Mẹ, trong đó rốt cục là gì, có phải bản đồ mê cung
không?”

“Ha ha, con trai nói vậy mẹ mới nhìn ra đấy, bức này
không phải thư pháp, mà là thư họa[8]”.

[8] Tên gọi chung của thư pháp và hội họa.

Tôi vô cùng kinh ngạc, túm lấy trang giấy trắng, bò ra
bàn xem dưới ánh đèn, không ngớt kêu lên: “Không phải chứ, con nhỏ đó còn biết
vẽ tranh thủy mặc? Siêu thế sao!”

Bác An chỉ biết thư pháp, không biết vẽ tranh, tác
phẩm này tuyệt đối không phải do ông dạy. Trong ấn tượng của tôi khi ấy, chỉ có
mấy ông tóc hoa râm trên tivi mới có thứ bản lĩnh “phóng bút” cao siêu ấy.

Mẹ vỗ mông tôi một cái, cao giọng nói: “Con tưởng đứa
trẻ nào cũng lỗ mãng như con sao? Trong lòng cô con gái họ An ẩn giấu cả một
vườn hoa, chúng ta không vào được đâu!” Bà gỡ kính ra, lại tự lẩm bẩm một mình:
“Con người ta vừa đi con đã bắt đầu ngang ngược trở lại rồi, lẽ nào con bé có
đó ảnh hưởng tới con thật?”

Cuộc sống sau buổi trốn học thúc giục mời gọi, mẹ
không quản nổi tôi, năm tôi mười bảy tuổi bà lâm bệnh rồi qua đời, anh trai
đứng ra lo hậu sự cho mẹ, ở lại công ty cũng không yên tâm, ngày nào cũng về
còn muộn hơn tôi. Mẹ mất rồi, tôi hoàn toàn không còn vướng bận điều gì, bỏ nhà
ra đi cùng với Bạch Hàn.

Cậu ta bằng tuổi tôi, trông trắng trẻo hơn tôi, tóc
dài chấm vai, đã dạy cho tôi rất nhiều điều. Dưới sự dung túng của cậu ta, tôi
gia nhập xã đoàn đường phố Long Xuyên, chống lại tổ chức Ưng Đạo của Nhật Bản.
Tối hôm ấy, chúng tôi cưỡi trên con Kawasaki ZZR1400 diễu võ vương oai, dùng
bông thuốc súng châm chọc suốt đường Đông Thủy.

“Đã”. Ấy là từ duy nhất có thể diễn tả cảm giác thích
thú sau khi đánh nhau phóng hỏa của tôi.

Bạch Hàn cào sợi thuốc lá ra, lấy giấy bạc để đựng,
rồi vê nát hai viên thuốc cho vào, hỏi tôi: “Muốn một nửa không?”

Cách làm ấy của cậu chả khác hút hít là mấy, thuốc lá
sợi trộn lẫn Tiêu Dao Hoàn cũng có tác dụng gây ảo giác. Tôi nhìn thứ hợp chất
có thể mang lại khoái cảm cho mình, thấy động lòng.

Đúng lúc đó, một giọng nữ trong veo vang lên: “Tỷ tỷ,
sữa của tỷ rơi này”.

Tôi và Bạch Hàn đứng mặt đối mặt, không quay đầu lại,
tay giằng co giữa không trung. Một cô gái tuổi chưa quá hai mươi phi xe đạp từ
dưới sườn dốc hì hục leo lên, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mái tóc xoăn đặc trưng
tung bay trong gió.

Cô đạp vẻ rất mệt nhọc, lao thẳng đến chỗ bọn tôi,
miệng nói vẻ không vừa lòng: “Nặng quá đi mất, xe của mấy người chạy nhanh
quá”. Nói rồi, cô lấy hộp sữa chua từ giá sau xe ra, bịch một cái đặt trên con
ZZR1400 của Bạch Hàn, lau mồ hôi: “Được rồi, các người có thể đi”.

Trong cái hộp ấy toàn là dây thừng với dao găm dùng
lúc đánh nhau ban nãy, Bạch Hàn trong lúc lao xe đi tiện đẩy xuống, đợi xe rác
hốt đi phi tang vật chứng. Cô nàng tóc xoăn mất tích đã tám năm trời bỗng nhiên
xuất hiện, lấy thùng giấy, cứ thế đuổi theo chúng tôi suốt mấy con đường.

Bạch Hàn cúi đầu nhìn bộ quần áo da ôm sát người của
cậu ta, lại ngẩng đầu nhìn mái tóc thẳng dài ngang nhau của tôi và cậu, đột
nhiên hiểu ra điều gì. “Mày huyên thuyên cái mẹ gì chứ…” cậu ta giơ tay bắt đầu
nổi giận, tôi nhanh mắt nhanh tay kéo cổ cậu ta lại, hét lên: “Bạch Hàn!”

“Vốn là sữa của cậu mà, gào cái gì mà gào…” cô gái bĩu
môi, nước da trắng như tuyết nổi bật, trong mắt tôi, sắc môi cô lộ ra vô cùng
đáng yêu. Cô nhấn bàn đạp cạch cạch đạp xe, không thèm nhìn lại hai anh chàng
gươm súng sẵn sàng sau lưng, hì hục dậm bàn đạp bỏ đi.

“Chả trách não phẳng như thế, rơi sữa mà cũng chẳng
lo”. Đi thì đi, cô nhất định phải nói cho hết.

“Mẹ kiếp…” Bạch Hàn vùng ra khỏi tay tôi, nhặt vỏ lon
dưới chân lên, lấy hết sức ném đi, “Lần sau gặp mày, ông đây sẽ cho mày biết
tay!”


“Bạch Hàn!”, tôi gọi cậu ta lại, nhìn gương mặt sôi
sục giận dữ của cậu ta, lạnh lùng nói: “Cậu không được động vào cô gái đó, cô
ấy là cô gái ở cuối phố chúng ta”.

Lâu quá không gặp rồi, An Tín.

Đứng trong căn hộ nhỏ thuê chung, tôi lấy dao cạo râu
cạo sạch chòm râu dưới cằm, nhìn vào gương chỉ nghĩ tới câu nói ấy. Đường Tinh
Tinh tám năm nay trải qua hai lần di dời, rất nhiều hộ gia đình đã dọn đến khu
nhà mới, còn tôi vẫn đợi ở đây.

Nhà họ An cũng ở cuối phố, từ căn nhà mái bằng gạch đã
lúc trước chuyển ra, dọn vào một căn nhà có sân kiểu Hàn. Người ở lại trông coi
nhà họ là bác An, tôi chỉ thấy bác đi chợ, cùng đám bạn diễn viên không chuyên
kinh kịch, ngoài ra không có bóng dáng ai khác bên cạnh.

Không ngờ tám năm sau, cô con gái kỳ quặc kia lại xuất
hiện thật.

Bạch Hàn gọi tôi ra ngoài uống rượu, tôi quẳng vội con
dao vào bồn rửa mặt, lau qua mặt rồi xuất phát. Bên ngoài vẫn là thế giới đèn
màu rực rỡ, đủ kiểu mỹ nhân đứng bên đường, dường như không khác gì so với cuộc
sống trước đây của tôi.

Đoàn xe chạy qua đường Đông Thủy phóng hỏa lần trước,
các cửa hàng đều đóng kín cửa, hạ cửa kéo, trốn bên trong không tiếp đón chúng
tôi. Những tên nhóc con khác đắc ý cười the thé, tôi hết sạch hứng thú, vỗ vỗ
vai Bạch Hàn: “Đi thôi, đi uống rượu”.

Xe lao qua một nhà treo biển “Khẩu khẩn tín chứng”, từ
trong vang lên giọng nói quen thuộc, đuổi theo rất xa: “Đông Tử chết tiệt, quay
lại! Anh mày tìm mày có việc!”

“Ai thế?” Bạch Hàn quay sang hỏi.

Tôi ra hiệu cho cậu ta tiếp tục lái về phía trước:
“Ông béo ấy mà, mặc kệ lão ta”.

Trong lúc uống rượu còn xảy ra tranh chấp, người của
hai địa bàn lần trước là đấu rượu sau đấu gái, sau cùng còn đòi đua xe. Phe
chúng tôi đa phần đều là động cơ gào rú hạng nặng của Kawasaki, hỏa lực lớn
dũng mãnh, mạo hiểm cũng theo đó tăng gấp đôi. Bạch Hàn quay đầu lại nhìn đám
đàn em đi theo, chọn một cậu gầy tong teo, nói: “Cậu!”

Tôi liếc nhìn, ra là tiểu mập. Cậu nhóc chết dẫm này sao
không chịu học hành tử tế, mà cũng chui vào Long Xuyên rồi? Nhà ông béo độc
đinh ba đời, đến đời tiểu mập, chỉ còn có cậu con trai ấy thôi, cậu ta căn bản
không nghĩ đến gia đình, suốt ngày lang thang ngoài đường, hệt như tôi.

Tôi nhìn cậu ta đứng bên đường khởi động tay chân,
toát mồ hôi thay cho cậu ta.

Con đường ven biển trước mặt đã vắng toe, tất cả mọi
người đợi bên trạm xăng, chuẩn bị bắt đầu cuộc đua.

Bạch Hàn nhả một hơi khói, thấy mặt tôi nặng trịch,
bèn cười nói: “Này, phía trước đều đã dọn sạch rồi, sẽ không có gì trở ngại
đâu”.

“Không hẳn, nhiều khi vẫn còn có chuyện bất ngờ xảy
ra”.

Tôi cũng chỉ nói bừa thế thôi, không ngờ vừa dứt lời,
một ánh đèn mờ mờ phía đối diện đã rọi tới, giọng nói như ma quỷ kia cũng vang
lên: “Tiểu mập có ở đó không? Ông béo gọi cậu về ăn cơm”.

Con phố tiêu điều xơ xác bỗng vang lên giọng nói trong
trẻo, tất cả mọi người cười rầm rầm, trên thái dương tôi, mồ hôi cũng lăn thành
giọt.

An Tín mặc quần yếm cừu vui vẻ, hai châm giẫm
lên bàn đạp, lao ra từ con phố nhỏ cạnh đó, hì hà hì hục đến trước mặt chúng
tôi. Cô nhìn một lượt đội hình chúng tôi, chống chân xuống, giữ vững xe nói:
“Cười cái gì chứ, xe không sợ cảnh sát bắt sao?”

Có người bắt đầu chửi, tôi chống lên vai Bạch Hàn, hít
một hơi mượn lực liếc nhìn xung quanh, nhân tiện nhảy lên phía trước bọn họ.
Bạch Hàn dụi thuốc, vỗ tay nói: “Cô em đáng yêu thế này chúng mày cũng chửi,
còn có lương tâm nữa không hả?” Tôi nhân cơ hội đi đến trước An Tín, khẽ nói:
“Cô mau đi đi, sau này đừng đến đây nữa”.

An Tín đưa mặt lại gần, ngó nghiêng một hồi mái tóc
dài chấm vai của tôi: “Ơ, cậu có phải là tiểu mập đâu!”

Vậy tôi là ai?

Tôi không hỏi, trước sau cũng không có dũng khí để
hỏi.

Nhìn đôi mắt hoàn toàn xa lạ của cô, tôi biết cô đã
quên tôi rồi, cậu bé từng bị cô “chỉnh” từ rất nhiều năm trước. Tiểu mập cuối
cùng cũng bị cô lôi đi, cô tìm thấy mục tiêu cần tìm, túm chặt lấy cậu ta,
không hề chút nào, đến xe đạp cũng không cần nữa.

Tôi đua xe thay cho tiểu mập, gặp chỗ quẹo, đâm phải
hàng rào bảo vệ, nằm viện mất mười ngày. Anh nghe tin vội vàng lao tới, bóp cổ
tôi nói: “Lần sau chết thì chết cho gọn vào, đừng liên lụy ông béo phải thấp
thỏm lo âu. Mày còn không biết sao? Ông béo đêm đêm cùng tao đi tìm mày, bệnh
cao huyết áp tái phát rồi”.

Tiểu mập xách hoa quả đến thăm tôi, tôi hỏi nó: “Ông
béo sao rồi?”

“Bệnh cũ ấy mà, uống thuốc vào là được”.

“Vậy – cô gái nhà họ An thì sao?”

“Ai cơ? Cô nàng tóc xoăn á?”

Tôi vỗ đầu nó một cái: “Người ta là lưu học sinh, lớn
hơn cậu, phải gọi là chị”.

Tiểu mập hừ mũi coi thường: “Cô ta á? Còn đòi làm chị?
Hôm qua cướp mất máy điện tử của em, làm hỏng rồi mới trả lại cho em. Cô ta còn
hỏi em một lô một lốc những câu quái dị hiếm thấy, ầm ĩ làm con lợn hoa nhà em
không đẻ nổi”.

Tôi bật cười, có vẻ không đồng tình còn hơn cả cậu ta.
Cậu quả nhiên không chịu thua, kêu lên: “Trong bụng An tóc xoăn không uống được
lấy một giọt mực nước ngoài, toàn một đống câu hỏi về Đậu Xanh với Thủy Tiên,
em bảo chị ta kể chuyện Bổng Tử Quốc[9], chị ta lại kể nào là cuộc vận động
Gwangju, Jun In Kwon với cả cái gì mà “đôi mắt Hàn Quốc”, tóm lại là thứ điểu
ngữ[10] em nghe không hiểu”.

[9] Tên gọi khác chỉ Hàn Quốc: bắt nguồn
từ thời thế chiến thứ hai, do Nhật Bản không đủ quân thống trị ba tỉnh vùng
Đông Bắc Trung Quốc là Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liên Ninh, lại không tin tưởng
Hán gia và ngụy quân Trung Quốc, cho nên mới lôi một số cảnh sát từ Triều Tiên
sang, những cảnh sát không được phát vũ khí, chỉ có cây gậy, bọn chúng cậy thế
ức hiếp người dân Trung Quốc địa phương, nên dân chúng gọi là bổng tử (cây
gậy).

[10] Tiếng chim.

Sự việc sau đó chứng minh tiểu mập không gạt tôi. Ông
béo cũng vào viện thăm tôi, khuyên nhủ hết nước hết cái: “Đông Tử, cháu là đứa
trẻ ta trông từ nhỏ đến lớn, loáng cái đã gần mười năm rồi. Ông béo cũng không
còn sống được mấy năm nữa, nhưng cháu với tiểu mập mà không chịu phấn đấu, lão
không sao yên lòng được”.

“Cháu xem, trong ngõ chúng ta đàn ông nhà nào hoàn
cảnh nhất, chính là thầy An Tử Hàm. Ông thu nhận người phụ nữ Hàn Quốc không hộ
tịch, vui vẻ giúp đỡ bà ấy, kể cả phải đi làm kế toán mỏ cũng phải chữa khỏi
bệnh cho bà ấy. Đứa con gái ông ấy nhận nuôi, bị tự kỷ từ nhỏ, cái này cháu
cũng biết rồi đó, nhưng giờấy nuôi dưỡng thành người rồi, hai hôm trước nó chơi
ở chỗ ông, giúp ông trông cửa hàng cả một ngày trời, còn nói chuyện được với
người nước ngoài nữa”.


Ông béo vỗ vỗ vai tôi, thở dài: “Đông Tử, tỉnh lại đi
cháu, với điều kiện tốt như cháu, nên làm điều gì thực tế hơn, cái khác ông
không nói, cháu cứ học thầy An, sống cho ra dáng một người đàn ông!”

Tôi nhắm mắt tựa thành giường, trong đầu toàn là hình
ảnh tóc xoăn tung bay. Tôi nghĩ mình cũng không thể tiếp tục sống như thế nữa,
nếu không mấy năm nữa cô ấy thấy tôi, vẫn sẽ ngó lơ mà thôi.

Trước khi đi, ông béo nói với tôi “vô địch liệu dưỡng
nhân tâm pháp” của An Tín, tổng cộng chia hai bước. Lúc cháu buồn, cô ấy sẽ nói
với cháu: “Một hôm, đậu xanh chia tay bạn gái. Cậu ta rất buồn, thế là cậu cứ
khóc, khóc mãi, khóc hoài, … kết quả là… cậu nảy cả mầm”.

“Đậu xanh sau khi nảy mầm rất chi là si tình
nhé, cậu ta lại chạy tới trước cửa nhà bạn gái, đợi cô hồi tâm chuyển ý, thế là
cậu ta cứ đợi, đợi mãi, đợi hoài, kết quả là mùa hè đến… mưa một trận như trút
nước… hoa thủy tiên”.

An Tín từ cô bé xanh xao ngày nào đã lớn thành
hạt dẻ cười xinh đẹp, liệu tôi có thành hoa thủy tiên được không? Không còn chỉ
biết yêu bản thân như trước, đợi lúc cô không chú ý, xuất hiện trước mặt cô,
gợi cho cô những ký ức sâu đậm?

Sâu sắc như của tôi vậy?

Tôi đi tìm Bạch Hàn, nói với cậu ta tôi muốn ra khỏi
xã đoàn, bắt đầu làm lại cuộc đời. Bạch Hàn nhìn tôi thật lâu rồi mới nói: “Tốt
thôi, người anh em muốn thay đổi cách sống cũng tốt, sau này có chuyện gì cần
tôi sẽ đứng ra giúp cậu”.

Rượu chia tay nhất định không thể thiếu, tôi uống đến
say mèm. Nửa đêm tôi ra khỏi căn hộ của cậu ta, lần theo cột đèn đi về hướng
đường Tinh Tinh, không biết đã đi bao lâu, miệng tôi khát khô, gọi điện bảo
tiểu mập mang nước tới, rồi gục xuống vệ đường.

Đến lúc tôi hơi hơi tỉnh lại, tôi nghe hai tiếng người
đang trò chuyện.

“Ông béo, sao cháu lại phải cõng thằng cha này chứ,
hắn nặng chết đi được”.

“Ôi chao nha đầu à, ông béo đây xương cốt già cả rồi,
lẽ nào cháu để ông cõng?”.

“Được rồi, được rồi, ông giúp cháu để ý cậu ta, đừng
để cậu ta khua khoắng tay chân đấy”.

Con đường sáng hai hàng đèn, nhìn theo tầm mắt mịt mờ,
vừa xa lại vừa dài. Tôi đè nặng lên lưng cô nàng tóc xoăn, chân tay không ngừng
ngọ nguậy, cố gắng thò đầu ra, cọ vào cổ cô.

Da cô ấy rất mặn, mồ hôi đầm đìa, mạch đập tuổi trẻ
rộn ràng âm thanh tràn đầy sức sống.

Tôi nghĩ tôi yêu cô ấy mất rồi, chính trong tích tắc
ấy. Không phải tất cả con trai đều được con gái yêu quý, nhận được sự chăm sóc
vô tư. Cô gái đang gắng sức cõng tôi trên lưng, sau này nhất định tôi phải đối
tốt với cô ấy.

“Vợ ơi...” vô thức, tôi thốt ra hai chữ ấy. Ông béo ở
đằng sau phát cho tôi một cái, quát: “Đừng có lợi con gái nhà người ta, muốn
lấy nó, liệu mà sống cho ra hồn người trước đã!”

Ý thức của tôi chưa hoàn toàn rơi rụng hết, nhân lúc
cô ấy đặt tôi xuống, tôi hạ giọng nói: “Tóc xoăn, sau này nhất định phải lấy
tôi đấy”.

Cô quệt mồ hôi, thở ra hơi nóng nói: “Nói sau đi, nói
sau đi, cậu rốt cuộc có đứng lên đi được không hả?”

Tôi cười: “Có phải tôi tự đi về được, cô sẽ đồng ý lấy
tôi?”

Ông béo lại phát vào sau đầu tôi một cái: “Cậu đi được
thì tự đi đi, đừng có hành hạ nha đầu nhà người ta”.

Tôi ngồi phịch xuống vệ đường không nhúc nhích, chỉ
cười: “Nghe nói nha đầu tóc xoăn này hay thẹn thùng thì phải? Hay là nhảy một
điệu cho tôi xem ở đây, tôi có thể xem xem có đứng dậy hay không?”

Cô bĩu môi: “Đừng có mơ. Qủa nhiên không nói chuyện được
với ma men”.

Tôi cười, tự nói tự nghe: “Coi như thống nhất rồi nhé,
đợi đến ngày cô nhảy cho tôi xem, chính là ngày cô đồng ý gả cho tôi đấy”.

Tôi cười nghênh ngang bỏ đi, tiếng cô còn hổn hển phía
sau, “Sao lại có loại người như thế chứ”, ông béo hình như đã lôi cô lại,
khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi, nha đầu đừng bực. Có điều nếu tụi bây thành
đôi, ông béo cũng rất vui đó!”

Tôi nhớ ông béo bảo tôi phải sống cho ra hồn người,
bèn lấy nghệ danh là Chính Nam, dùng vỏn vẹn ba năm làm nên tiếng tăm. Ngày
ngày chứng kiến căn bệnh trầm kha của giới giải trí, tôi rất nhớ cô gái lại
biến mất sau tối hôm đó. Mỗi lần cô ấy biến mất trước mắt tôi, rồi lại xuất
hiện ra từ xó xỉnh nào đó, đem lại cho tôi chờ.

Nhưng tôi đâu biết ông chủ đầu tư cho Đỗ Phong Truyền
– Dụ Hằng cũng thích cô ấy, nhận được điện thoại của tôi đã nói rõ ngay rằng
tôi không được phép đụng vào An Tín, ý tứ anh ta đã quá rõ, bất luận tôi tìm ai
tạo tin đồn, anh ta đều không quan tâm, song An Tín là trường hợp ngoại lệ.

Tôi đem nỗi khổ kể với anh trai. Anh nghĩ một lúc rồi
nói: “Thế này đi, anh giúp chú xin điều cô ấy đến Tam Khai, cậu cố gắng theo
đuổi. Dụ tổng có ơn chi ngộ với chúng ta, chúng ta cũng phải giữ thể diện cho
anh ấy”.

Lần này anh lại nghĩ sai rồi, ngoại Dụ Hằng ra, An
chưa từng yêu bất cứ một người đàn ông nào, bao gồm cả tôi, kiểu như với cô ấy
anh ta luôn đặc biệt hơn những người khác. Tôi tưởng tượng mình có đủ tư cách
sánh đôi với cô ấy, không ngờ cô ấy không hề có hứng thú cô ấy nói thẳng: “Tôi
không mấy thiện cảm với người của giới giải trí, tôi chỉ sùng bái MJ”. Cô ấy
thấy tôi không vui, lại dỗ dàng tôi: “Chính Nam cậu có ngoại hình đẹp, là thần
tượng của giới trẻ, mẹ tôi rất thích cậu!”

Tôi chuyển tới ở đối diện căn hộ của An Tín, tối tối
ngóng cô trở về, nhưng cô lại chẳng mấy khi về.

A Joe còn gây áp lực ngăn cấm tôi theo đuổi cô
ấy, nhưng tôi chẳng nghĩ được nhiều đến thế.

Tôi nghĩ, cô ấy đã không nhớ tôi rồi, vậy tôi sẽ làm
lại từ đầu.

Hai tháng trời, cho dù tôi làm gì, quấn lấy cô ấy
không rời thế nào, cô ấy đều không mấy khi nổi giận với tôi, chỉ chau mày nói:
“Chính Nam, đừng đùa nữa, ngoan ngoãn đi hết con đường xán lạn của cậu đi”.

Tôi biết cô ấy hoàn toàn không yêu tôi, chỉ đơn thuần
tỏ ra quan tâm tôi, đến giọng điệu động viên cũng nhàn nhạt, như kiểu có hay
không có tôi đối với cô ấy mà nói chẳng qua chỉ là dấu hiệu nhắc nhở trên tờ
giấy note mà thôi, gặp tôi, cô chỉ nhắc đến yêu cầu của A Joe như nghĩa vụ phải
làm; không gặp tôi, cô thậm chí còn thoại tới.

Tôi rời xa quê hương, rút khỏi giới điện ảnh, chuyên
tâm vào thế giới âm nhạc. Mấy năm nay, tôi thu tất cả những bài hát viết cho cô
vào một album riêng, tự tay đề tên: Anh nguyện tiếp tục sai.

Đó là bài hát rất hot khi tôi mới vào nghề, cũng là
nội dung tôi sẽ hát cả cuộc đời.

Dù cho không đợi được em, anh cũng nguyện tiếp tục
sai.

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui