3 giờ sáng
Có câu vốn là “Đêm trăng mờ là lúc để giết người phóng hoả”…. Phi, không đúng, phải sửa lại thành “Đêm trăng mờ là lúc cơn đói bụng thèm ăn khuya cuồn cuộn đến”.
Lúc này trong biệt thự an tĩnh cũng có một bóng đen, lén lút đi xuống lầu, lủi vào trong phòng bếp, lanh tay lẹ chân mà mở tủ lạnh tìm kiếm thức ăn. Sau một lúc lục lọi phát hiện hôm nay cư nhiên không có thừa lại thức ăn, cũng không có gì có thể ăn ngay, bóng đen bất đắc dĩ mà thở dài.
“… Tam Lục ca, đang làm gì thế?” Cửa phòng bếp đột nhiên vang lên thanh âm nghi hoặc, Tam Lục đang chuẩn bị đóng cửa tủ lạnh bị doạ hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Oa!!!”
Bách Lý Đồ Tô cau mày xoa xoa lỗ tai, nhanh chóng đi bật đèn lên. Sau khi thấy rõ mọi thứ, Trần Tam Lục mới thở phào, vỗ vỗ ngực.
Trần Tam Lục có chút ủy khuất trừng mắt liếc Đồ Tô: “Đồ Tô đệ bước chân không hề có thanh âm ah, làm ta sợ muốn chết.”
“… Có mà, nhưng nhẹ thôi.” Bách Lý Đồ Tô cười cười, xoay người đi hai bước, sau đó quay đầu tiếp tục hỏi: “Ca đói bụng? Có muốn hay không đệ nấu món gì đó cho ca lót dạ?”
“Không phải, vốn là Lược Thương mới vừa trở về, nói là không ăn cơm chiều, nhân lúc anh ấy tắm ca đã nghĩ đến xem có cái gì ăn không…Nhưng mà tìm không thấy, thôi chắc không cần nữa đâu.” Trần Tam Lục tiện tay đóng tủ lạnh “Đồ Tô đệ sao cũng xuống đây? Cũng tìm đồ ăn?”
Đồ Tô lắc đầu, nói là đang sửa bản thảo có chút mệt, nên xuống pha cà phê uống cho tỉnh táo. Vừa nói vừa giơ lên ly cà phê.
“… Các ca ca buổi tối không ngủ được sao, ở chỗ này để làm chi?” Phòng bếp vừa lại xuất hiện một người, lên tiếng đánh vỡ sự im lặng. Đồ Tô cùng Trần Tam Lục quay đầu chứng kiến A Đình cùng Khương Hi Vũ đứng ở cửa nhìn bọn họ.
“… Hai người như thế nào cũng đến?” Đồ Tô hỏi.
A Đình quay đầu nhìn Khương Hi Vũ đang ôm cánh tay mình, bất đắc dĩ nói: “Hi Vũ nói nghe được Tam Lục thét chói tai, nên lo lắng muốn đến xem xảy ra chuyện gì.” Vừa nói vừa dịu dàng vuốt vuốt tóc Khương Hi Vũ, nhẹ giọng cười cười “Em xem, anh đã nói không có việc gì mà, thấy không?”
“… Uh, A Đình nói đúng.” Khương Hi Vũ nhu thuận gật đầu, sau đó đối với Trần Tam Lục mỉm cười: “Tam Lục ca… Không có việc gì vậy Hi Vũ nhân tiện... Yên tâm rồi.”
Trần Tam Lục đối với A Đình cười cười, tiến lên sờ sờ đầu Khương Hi Vũ, xin lỗi vì làm cho Hi Vũ lo lắng.
“… Như vậy náo nhiệt?” Lăng Việt không biết khi nào cũng xuống tới, tiến đến ôm lấy thắt lưng Đồ Tô. Cậu khó hiểu quay đầu nhìn hắn, hỏi hắn như thế nào cũng xuống tới rồi.
Lăng Việt cúi đầu hôn trán Đồ Tô, cười nói vì cậu lâu không quay về phòng, tưởng rằng xảy ra chuyện gì. Đồ Tô thế mới biết chính mình trên giường gõ laptop không ngủ, Lăng Việt cũng nhân tiện cùng mình không ngủ, cậu nhìn hắn xin lỗi, đổi lấy Lăng Việt vừa lại nhẹ nhàng hôn cậu một cái.
“… Tam Lục… Sao… Các người đang làm gì ở đây?” Thôi Lược Thương trên đầu quấn khăn lông cũng thong thả đi xuống, đối với đám người ở phòng bếp nhìn nhìn tỏ vẻ kỳ quái, sau đó đi tới cạnh Trần Tam Lục: “… Anh thắc mắc em như thế nào không có ở trong phòng. Đói bụng sao?”
Trần Tam Lục lắc đầu, vô cùng tự nhiên lấy khăn lông lau tóc cho Thôi Lược Thương: “Anh không phải nói chưa ăn cơm sao, em muốn xuống đây tìm chút gì cho anh ăn. Kết quả là không tìm ra rồi…”
Lặng đi một chút, sau đó Thôi Lược Thương mỉm cười vuốt mặt cậu, tỏ vẻ nhịn một bữa không chết được đâu. Ngủ rồi sẽ không đói bụng.
“… Trong ngăn tủ có mì ăn liền.” Tiếng cười của An Dật Trần từ sau lưng truyền đến, mọi người liền quay đầu nhìn.
Quả nhiên vốn là An Dật Trần, còn có Ninh Trí Viễn đang ngáp ngắn ngáp dài cũng xuống lầu.
Ninh Trí Viễn vuốt vuốt mắt, nhìn đám người trong bếp, nhíu mày nghiêm túc nói: “… Phòng khách có trái cây, không phải đói bụng thì nên ăn táo sao. Hơn nữa đã nửa đêm mà còn ăn thì sẽ không tốt đâu.” Xem ra Ninh Trí Viễn là đang nghĩ tất cả mọi người đói bụng chạy tới tìm bữa ăn đêm rồi.
Mọi người vốn định thanh minh chính mình không phải xuống tìm thức ăn, nhưng không biết vì sao nghe được hai người nói có mì gói cùng hoa quả, hình như cũng đột nhiên đói bụng. Yên lặng nhìn nhau một hồi, Đồ Tô hiểu ý liền xoay người đi nấu nước sôi.
Mọi người nhanh chóng đến bàn ăn ngồi xuống. Chỉ có Ninh Trí Viễn đem ghế kéo đến ngồi cạnh An Dật Trần, đầu tựa vào vai hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mới vừa rồi chỉ có đèn phòng bếp mở, nhưng dường như hơi tối nên đèn phòng khách cũng mở luôn. Mọi người nhìn Ninh Trí Viễn không cài hết nút áo nên lộ ra chỗ xương quai xanh một dấu hôn ngân đỏ tươi, cũng yên lặng dời đi tầm mắt.
Không biết có phải hay không bởi vì nửa đêm canh ba nên tất cả mọi người im lặng không nói chuyện. Tầm mắt cứ nhìn chỗ này chỗ kia rồi lại nhìn đến Ninh Trí Viễn, nhưng cũng không ai dám mở miệng. Dựa theo tính khí Ninh Trí Viễn, thế nào cũng sẽ nhảy dựng lên… An Dật Trần hình như cũng không chú ý, cánh tay chống trên bàn, tranh thủ chợp mắt.
“…” Trần Tam Lục ngồi gần nhất rốt cục nhịn không được, yên lặng đứng lên đi đến chỗ Ninh Trí Viễn cài lại áo cho cậu, nhưng lại khiến Trí Viễn tỉnh giấc rồi. Ninh Trí Viễn nghi hoặc nhìn Trần Tam Lục, kỳ quái mà hỏi cậu muốn làm gì.
“… Khụ, đại ca, đệ chính là muốn giúp ca ah…” Trần Tam Lục đỏ mặt ho nhẹ hai tiếng, quay về chỗ.
Ninh Trí Viễn ngẩn người, theo ánh mắt mọi người cúi đầu nhìn thoáng qua.
Sắc mặt đỏ lên, trong nháy mắt cậu liền ngồi thẳng, bối rối mà cài lại áo. Người đang tựa vào vai đột nhiên rời đi, An Dật Trần cũng giật mình tỉnh rồi. Mắt nhìn Ninh Trí Viễn bối rối, An Dật Trần liền bật cười.
Một mùi thơm nhẹ nhàng bay đến, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Quay đầu nhìn Đồ Tô cùng Lăng Việt bưng thức ăn ra, mọi người cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Đồ Tô cho mì vào rồi châm nước, hoàn lại cắt ít rau dưa bỏ vào. Nhìn sơ là đã muốn ăn. Mì dù không nhiều lắm, bất quá cũng vừa đủ bọn họ tám người một người một phần rồi.
Vốn không phải xuống kiếm thức ăn, cuối cùng ăn xong ngay cả nước cũng húp sạch sẽ.
Ăn uống no đủ xong, Trần Tam Lục lại lấy một quả táo cắt ra, mọi người cùng nhau chia phần ăn. Lúc này mọi người mới cảm thấy mỹ mãn mà xoa bụng trở về phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...