Chương 2
Bốn tên lưu manh ở phía ngoài vung gậy bóng chày đập nát cửa kính xe. Tần Bân nhanh chóng rút điện thoại ra gọi 110, còn chưa bấm số xong, đầu gậy đã chuẩn xác đánh thẳng vào chiếc điện thoại trên tay anh. “Bụp” một cái, màn hình điện thoại nổ mạnh, mảnh vỡ găm vào lòng bàn tay anh, máu chảy đầm đìa.
Một gã túm tóc Tần Bân lôi ra khỏi xe, anh vừa vươn tay ra tính vặn tay đối phương, bụng đã bị thọi một cú nặng, giây sau bị một gậy vào đầu, trán đập mạnh xuống đất.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mười mấy giây, đầu Tần Bân bị gã nào đó lên gối một cái, mặt rê xuống mặt đường nhựa thô ráp, khoang miệng đầy mùi máu tươi, lại không thể cất nổi một tiếng.
Một tên dùng cây gậy gõ gõ lên đầu anh, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Anh giai cũng nhiều chuyện quá đấy. Có người sai chúng tôi tới lấy đồ, lấy cái gì, có lẽ anh giai cũng biết? Đưa luôn đi, ai nấy đều rảnh nợ. Này, nghe thấy không?”
“Tìm… nhầm người rồi.” Tần Bân giãy giụa nói.
“Khốn! Đi theo mày tám con phố, vất vả mãi mới tìm được nơi yên tĩnh để nói chuyện, mày còn dám già mồm với tao hả?” Cây gậy trong tay gã dồn thêm lực, giáng xuống, đau thấu tim, Tần Bân hoa mắt chóng mặt, cảm thấy có dòng chất lỏng nóng hổi chảy xuống.
“Có banh não tôi ra, tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu.”
“Vậy tao giết mày, không phải mọi chuyện sẽ xong hết sao?”
“Tùy.”
“Người anh em, hôm nay tao sẽ dạy bảo mày.”
Tần Bân nhắm mắt lại lắng nghe tiếng chày vút gió lao nhanh tới, trong tuyệt vọng, mỗi tế bào trên cơ thể tựa như đều cuộn tròn lại mặc số phận. Nhưng đúng lúc đó, anh lại cảm thấy cổ được thả lỏng, đầu gối cứng rắn vốn ghìm chặt anh bị một lực mạnh hơn rất nhiều xốc lên, anh cố nén đau định đứng dậy nhưng lại bất lực, thân thể như bị xé rách.
Tiếng vật lộn, tiếng hung khí vụt gió vun vít, tiếng xô xát kịch liệt, tiếng xương cốt răng rắc… Máu trên đầu anh chảy xuống, chảy vào trong mắt, mắt anh nhòa đi, đột nhiên những âm thanh đó hoàn toàn ngưng bặt, có người nhẹ nhàng ch尠lấy vai anh, anh ngẩng đầu nhìn, dưới ánh trăng màu đỏ hiện ra một gương mặt trẻ tuổi trắng trẻo, người đó hỏi anh: “Anh có ổn không?”
Anh nhận ra cậu ta, mấy ngày trước đã từng gặp, học viên của Giai Ninh ở Đại học Bắc Hoa, Châu Châu Sơn Sơn gì gì đó.
Chuyện về sau đó, vì chấn thương ở đầu nên Tần Bân không nhớ rõ.
Rất lâu sau anh mới tỉnh lại, nằm ở trên giường bệnh, cả người đều quấn băng, tay bị ai đó nắm lấy, anh liếc nhìn, là Giai Ninh.
Thấy anh đã tỉnh, cô khẽ gọi: “Tần Bân, có nghe thấy em nói không?”
Anh cất tiếng “Có.” Rồi ngập ngừng: “Xui thật, anh lái xe tệ hơn em nhiều quá.”
“Đừng nói dối, em biết hết rồi. Ai mà lại có thù oán lớn như thế này với anh? Liệu có phải…” Cô hạ giọng, “Liệu có phải vì loạt ảnh kia không?”
Anh nghĩ thầm, cô gái thông minh này thật tinh tường, biết mấy chuyện rắc rối ấy để làm gì cơ chứ? Họng nghẹn ứ không nói nên lời, anh cau mày.
Tưởng anh có ý khác, Giai Ninh bèn nói: “Anh yên tâm, em không nói ẹ anh biết đâu.”
Anh đáp: “Học viên của em cứu anh.”
“Ừm.” Giai Ninh nhìn anh, “Em biết rồi, là Châu Tiểu Sơn. Cậu ấy gọi điện thoại tới Nam Kinh báo cho em.”
“Nhớ cảm ơn người ta nhé.”
“Không cảm ơn mà được sao?”
Giai Ninh bất an: “Em thấy nhất định là bọn họ muốn số ảnh kia, chúng ta phải báo cảnh sát thôi.”
“Anh đã tính rồi.” Anh nói, “Đưa anh điếu thuốc.”
Giai Ninh sờ túi: “Em hết rồi, để em đi mua cho anh.”
“Nhanh nhé.”
Giai Ninh đứng dậy, nhìn chằm chằm vào anh, hồi lâu vẫn không động đậy.
Tần Bân tỏ vẻ khó hiểu: “Sao vậy?”
“Tạo hình của anh khá đẹp, rất giống xác ướp, có giá trị khảo cổ.”
Tần Bân dở khóc dở cười: “Em có chút tình người nào không hả?”
Cô cười khanh khách khép cửa lại, đứng trước cửa, thở dài một hơi, nụ cười bỗng nhiên biến mất, đôi vai mỏi mệt rũ xuống, lặng một lúc lâu. Tiểu Sơn ngồi trên băng ghế dài, nhìn cô hỏi: “Anh ta tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Giai Ninh đáp, “Tỉnh rồi.”
Anh đứng dậy: “Tôi đi đây.”
“Tôi tiễn cậu.”
“Không cần.”
“Anh ấy cũng cần mua vài thứ mà.”
Hai người đi thang máy xuống, được nửa đường thì có người bước vào, đó là một ông cụ hơn sáu mươi tuổi, mặc đồng phục bệnh nhân, cả người chống lên một cái nạng. Tiểu Sơn đưa tay ra đỡ lấy ông.
Ông cụ nói: “Trời hôm nay đẹp thật.”
Tiểu Sơn trả lời: “Nhưng cũng không thể ở ngoài quá lâu được. Ông phải cẩn thận nắng gắt cuối thu nhé.”
Giai Ninh và Tiểu Sơn ra khỏi tòa nhà lớn của bệnh viện, đi qua vườn hoa, tiến thẳng về phía cổng. Ánh mặt trời ấm áp buổi trưa mùa thu phủ lên người, tựa như một đôi tay vuốt ve nỗi lòng.
Giai Ninh lên tiếng trước: “Bố mẹ tôi ly hôn lâu rồi, từ nhỏ tôi đã phải sống tự lập, vì vậy tôi sợ nhất là cô đơn. Tôi thích cô em gái cùng cha khác mẹ, thích bạn bè, học sinh, cũng thích anh ấy, họ mang đến cho tôi cảm giác an toàn. Nếu như anh ấy thật sự xảy ra chuyện gì, quả thật tôi không biết phải làm thế nào nữa, vì vậy, tôi muốn cảm ơn cậu, Châu Tiểu Sơn, cảm ơn cậu đã cứu anh ấy. Sau này nếu có yêu cầu gì, cậu nhất định phải nói với tôi.”
“Tôi có làm gì đâu.” Tiểu Sơn nói, “Tôi chỉ báo cảnh sát thôi.”
Giai Ninh nhìn Tiểu Sơn, anh mặc sơ mi quần dài, dáng người cao ráo nhưng hơi gầy, không cường tráng bằng Tần Bân. Cô đáp: “Dù sao đó cũng là cú điện thoại cứu mạng.”
Giai Ninh mua xong thuốc lá cho Tần Bân thì đưa Tiểu Sơn ra bến đợi tàu điện ngầm, trên đường đi, cô cố ý nói cho anh biết: “Đây là thuốc mua cho Tần Bân.”
“…”
“Hơn nữa.” Giai Ninh khẽ cười nhìn anh, “Thế giới này cũng thật nhỏ, sao người tình cờ cứu bạn trai tôi lại là cậu i?”
Tiểu Sơn đứng lại, như đang tự hỏi vấn đề này, nơi đây người qua lại thưa thớt, tiếng còi xe ít ỏi, gió và lá cây cũng thinh lặng, anh không nói lời nào, lúc này ngay cả thời gian cũng như thoáng dừng trôi.
Đoạn, anh trả lời: “Tôi biết đó là bạn trai cô. Tôi đi theo anh ta vài ngày rồi.”
Cô kinh ngạc nhìn anh.
“Tôi đi theo anh ta, là muốn xem xem anh ta sống ra sao, anh ta là người như thế nào.” Tiểu Sơn đáp thẳng thừng.
“Tại sao?” Cô chỉ hỏi được câu này.
Anh không trả lời mà lại vươn tay về phía cô, nâng gương mặt nho nhỏ của cô lên, quai hàm nhỏ xinh của cô có đường cong khá khớp với lòng bàn tay anh, giữa hai người là khoảng cách một cánh tay, nhưng lại như đã hòa làm một.
Bị giữ chặt cằm, không thể tránh thoát, không thể suy nghĩ, cũng không thể cử động, Giai Ninh chỉ đành nhìn gương mặt Tiểu Sơn dưới ánh sáng ngược, mắt hoa cả lên.
Những ngày sau của cô quả thực rất bận rộn, vừa chăm sóc Tần Bân đang nằm viện, vừa phải kiểm tra kỹ lưỡng lần cuối bản báo cáo ứng dụng của vật liệu A, còn phải lên lớp.
Những lúc làm việc cô thường xuyên ngẩn người, tự hỏi: Thời gian là một thứ rất kỳ lạ, chàng trai trẻ tuổi kia vừa rồi làm một chuyện táo bạo như vậy, nhiều năm sau nhớ lại liệu cậu ta có cảm thấy buồn cười và hối hận không? Giống như khi còn ở Mỹ, cô cũng từng phải đối mặt với cám dỗ. Mel là một chàng trai da trắng, cao ráo đẹp trai, có nụ cười rất đáng yêu, hai người cũng từng hẹn hò, nhưng cuối cùng cô lại chọn phòng thí nghiệm – nơi đem lại ình cảm giác yên ả, về nước sống cùng Tần Bân. Hiện giờ nhớ đến Mel, cô cảm thấy anh ta chẳng thể sánh được với loại rượu mơ của miền Nam California mà cứ khiến người ta luyến lưu.
Ý nghĩ này khiến cô dần lấy lại bình tĩnh, cũng chắc chắn hơn với sự lựa chọn của mình. Gặp lại Tiểu Sơn khi lên lớp dạy học, lúc nào cô cũng rất thận trọng, ngay cả nụ cười cũng dè chừng, không thể bộc phát tâm tình khi nói chuyện, cố gắng tỏ ra ôn hòa.
Vừa khỏe hơn một chút, Tần Bân liền tìm danh thiếp của Dương Danh Thanh, gọi ngay cho gã, đi thẳng vào vấn đề: “Các người ép tôi rồi đấy.”
Dương hỏi lại: “Sao cậu lại nói thế?”
“Đừng có phủ nhận, trong lòng cậu hiểu rõ.”
“…”
“Thứ cậu muốn, tôi đã lưu trong blog cá nhân rồi, nếu bốn ngày tôi không đăng nhập, blog này sẽ chuyển sang chế độ công khai, cậu biết đấy, làm phóng viên, không có kế hoạch dự phòng, tôi có thể tồn tại sao?”
Giọng điệu Dương Danh Thanh bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ lạ: “Tôi không tài nào hiểu nổi, cậu kiếm được bao nhiêu tiền? Được bao nhiêu ích lợi thực tế? Sao cứ thích để tâm vào chuyện vụn vặt như thế? Chúng ta sống để làm gì? Phân cao thấp với ai chứ?”
“Chắc cậu hiểu tình hình rồi chứ? Tôi không nói nhiều nữa.” Tần Bân chực cúp máy.
“Không những hiểu tình hình của cậu, tình hình nhà cậu tôi cũng hiểu. Tình hình của chị dâu tôi cũng hiểu. Cô ấy làm ở Bắc Hoa đúng không? Giỏi quá nhỉ, đây không phải là Marie Curie của Trung Quốc sao? Anh bạn, tôi bảo này, cậu không quan tâm đến cô ấy luôn sao?”
“…”
Dương Danh Thanh ngắt điện thoại.
Tần Bân không giống Giai Ninh, anh không phải là người được trời phú cho tư chất thông minh, nhưng chăm chỉ cầu tiến cho nên cũng thi đỗ đại học danh giá, trở thành sinh viên có thành tích nổi trội. Sau khi tốt nghiệp, anh theo nghề phóng viên, ngày ngày phải chạy đôn chạy đáo săn tin, không những thể xác mà cả tinh thần cũng vô cùng mệt mỏi, chứng kiến quá nhiều thói đời đổi trắng thay đen; quá để ý xem cái gì là đúng, cái gì là sai; tính cách bộc trực được di truyền từ cha ông nông dân miền Tây Bắc không thể thay đổi. Giờ ngẫm lại, nếu ngày đó Châu Tiểu Sơn không cứu anh, có lẽ cái chết đã cận kề rồi, nhưng anh vẫn không cam lòng giao bằng chứng ra. Chuyện khiến anh khó xử là giờ đây anh không chỉ có một mình, mà còn có Giai Ninh, anh không thể không quan tâm đến cô.
Một bên là đạo đức làm người và lương tâm nghề nghiệp, một bên là an nguy của người mình yêu, đầu Tần Bân lại bắt đầu đau.
Sẩm tối, vừa đi ra khỏi bệnh viện, Giai Ninh nhận được điện thoại của viện sĩ Vương: “Giai Ninh, khi nào em mới đến thế?”
Cô sửng sốt một lúc mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của viện sĩ Vương, ông mở tiệc ở nhà, cô vội trả lời: “Em đến ngay đây, đến ngay đây.”
Cô mua hoa tươi và trái cây bắt taxi đến nơi, trời vẫn chưa tối hẳn. Viện sĩ Vương ưa rộn rã, mời rất nhiều bạn thân và học trò, cạnh cửa còn có lẵng hoa do một ủy viên Quốc hội gửi đến, Giai Ninh vừa vào đã thấy phòng khách chật kín người, thật là náo nhiệt
Cô đi qua chúc mừng sinh nhật viện sĩ Vương, ông vừa giới thiệu cô học trò xuất sắc cho bạn tốt bên cạnh vừa nói, các ông xem thanh niên trưởng thành nhanh cỡ nào, Giai Ninh mới hai sáu tuổi đã một mình đảm nhận một phần công trình rồi đấy.
Giai Ninh luôn miệng nói thầy quá lời, nghĩ bụng không biết đến khi nào mới được ăn bánh gato đây. Viện sĩ Vương bảo, em xuống bếp tìm cô xem, bà ấy đang làm mì, xuống làm một bát trước đi.
Giai Ninh hỏi ông, sao thầy biết em đói bụng?
Viện sĩ Vương nhỏ giọng nói, từ lúc bước vào ánh mắt em chưa từng rời khỏi cái bánh sinh nhật.
Giai Ninh cười khì chuồn đi, viện sĩ Vương bảo, tí nữa quay lại đấy nhé, thầy giới thiệu mấy người bạn cho em làm quen.
Người rất đông, trong phòng làm việc, trong hành lang, túm năm tụm ba, mọi người nhẹ nhàng hỏi thăm nhau, hòa nhã nói chuyện phiếm về những vần đề quan trọng cần giải quyết sắp tới, về luận văn, về các tác phẩm chuyên ngành được công bố. Quả là nơi các nhân sĩ trí thức tụ hợp, đơn giản mà sống động. Nhưng ngôi trường này đứng đầu toàn quốc về ngành công nghệ, bữa tiệc nhỏ đây, nếu so trình độ của người tham dự chắc chắn không thể kém một cuộc hội thảo khoa học cấp quốc gia.
Giai Ninh phải đi qua ban công mới có thể tới phòng bếp, góc ban công đối diện hồ Thành Công hình như có một người đang đứng.
Không nhìn rõ, nhưng chỉ qua dáng vẻ, cô đã biết người ấy là ai.
Giai Ninh bước nhanh, cô phải rời khỏi nơi đó, nhưng chưa đi được vài bước, chân đã cứng ngắc xoay trở lại, bước từng bước về phía cậu ta.
Ánh trăng làm chứng tất cả, rõ ràng là… cô đã bị mê hoặc.
z
Giai Ninh hỏi: “Cậu cũng tới à?”
Tiểu Sơn xoay người lại nhìn cô, gật đầu, nói xin chào.
Giữa thu, từng làn gió ẩm từ từ lướt qua mặt hồ, Tiểu Sơn vẫn mặc bộ quần áo làm bằng vải bông kia, cổ tay áo trong gió đêm khẽ lay động, khuôn mặt tuấn tú của anh toát ra khí chất mộc mạc
Muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì.
Trước mặt như có cả con sông không thể vượt qua, Giai Ninh dè dặt: “Cậu mặc phong phanh quá, trời lạnh thế này, phải mặc thêm chứ, Tiểu Sơn.”
“Cô quan tâm đến tôi vậy sao?” Tiểu Sơn hỏi.
Cô lưỡng lự một lúc lâu sau mới nói: “Đương nhiên.”
“Cừu Giai Ninh, sao cô cứ phải ra vẻ đạo mạo như thế?” Ngữ điệu thong thả, anh bước từng bước về phía cô, “Giống như đang đeo mặt nạ vậy.”
Tiến gần theo nhịp bước chân, mặt anh dần hiện ra rõ ràng, đây đúng là gương mặt hủy hoại lòng người, lại luôn giữ vẻ ngây thơ bình lặng.
“Vậy tôi không nên quan tâm cậu phải không?”
“Tại sao lại phải quan tâm.”
“Cậu là học viên, tôi là giảng viên.”
“À, ra là vì thế.” Anh khẽ cười.
“Đúng vậy, chính là vì thế.”
“Nói dối.”
“…”
“Em lại nói dối. Cừu Giai Ninh.”
Đương nhiên cô biết anh nói đúng, nói dối là phản xạ tự nhiên để bảo vệ bản thân. Châu Tiểu Sơn không coi cô là cô giáo, vậy cô có coi anh là học viên không? Nếu có, vậy tại sao từ trước tới nay mỗi một cử chỉ mỗi một lời nói của anh đều khiến cô lo lắng? Nếu có, tại sao cô luôn phải mâu thuẫn, do dự? Nếu có, tại sao giờ khắc này cô lại nhìn ánh sáng kia trong mắt anh với vẻ say đắm như vậy? Không thể bỏ chạy, cũng không có chỗ trốn.
Không thể trốn.
Đúng lúc này cậu đàn em khóa dưới tới giải vây: “Sao chị lại ở đây hả Giai Ninh? Thầy đang tìm chị đấy, đi với em nào.”
Bị người nọ túm đi, lòng đầy bất an, cô tiến vào phòng khách, nhìn viện sĩ Vương, lại nhìn mọi người xung quanh, mỉm cười, nói chuyện, nhưng dường như không thể nghe thấy gì, chỉ có tiếng Tiểu Sơn văng vẳng bên tai: “Nói dối.”
Khắp người Giai Ninh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Giai Ninh, Giai Ninh.” Thầy Vương gọi, khẽ bắt lấy tay cô.
Lúc này cô mới nhớ ra phải đi xã giao, lại khoác lên gương mặt vẻ tươi cười quyến rũ, nói với người bạn mới: “Ồ, xin chào…”
Hai người mặc thường phục một họ Lưu một họ Triệu, đến từ Tửu Tuyền, là những người phụ trách hạng mục vật liệu tàu vũ trụ có người lái, bọn họ mang rượu vang xanh đến cho viện sĩ Vương, Giai Ninh nhấp một hơi, vị ngọt thơm đậm đà.
“Tương truyền nho Tân Cương ngon, nhưng thực sự ngon phải là nho băng ngấm sương sau thu của vùng Cam Túc mới đúng.” Ông Lưu nói, “Nhiều đường, nhiều dinh dưỡng, vị ngọt lại vừa. Lãnh đạo cấp trung ương ai cũng uống loại rượu này.” Nói xong lại rót một ly cho Giai Ninh.
Giai Ninh cười nói: “y dà, rượu của quân đội, tôi không dám uống nhiều.”
Ông Lưu nói: “Nếu hạng mục này hoàn thành thì cô Cừu chính là công thần của quốc gia, khi đó, chẳng đến lượt chúng tôi mời rượu nữa đâu.”
Lời khen dễ nghe, hoàn cảnh ấm cúng, trong tay có rượu ngon, Giai Ninh biết mình hiện giờ hoàn toàn là người tham vọng, dục vọng lộ ra từ chót lưỡi đầu môi đến tận sâu đáy lòng. Cô mặc sức uống, một ly đón một ly.
Dưới tác dụng của cồn, dục vọng làm càn càng hiện rõ.
Lúc này, cô đang ngồi trong taxi, bên cạnh là Tiểu Sơn. Bữa tiệc của viện sĩ Vương kết thúc, anh bảo đưa cô về nhà, cô không từ chối. Cô không còn lòng dạ nào để cố làm ra vẻ nữa, có thể chẳng kiêng nể gì, từ từ đưa mắt thận trọng nhìn anh, trong bụng thầm khen, anh chàng Narcissus chỉ yêu bản thân trong thần thoại Hy Lạp cũng không đẹp đến thế.
Biết rõ đang bị cô nhìn chăm chú, nhưng anh vẫn luôn nhìn về phía trước, gương mặt không có biểu cảm gì, tĩnh lặng như nước.
Cô cũng biết hành vi của mình không phù hợp, khẽ mỉm cười, khóe mắt kết lại một giọt nước.
Đột nhiên anh vươn tay, túm lấy bàn tay đang đặt trong vạt áo khoác của cô, rồi nắm thật chặt, động tác cực kỳ chuẩn xác. Cô không trốn tránh, mặc anh dần tăng thêm lực, trong cái siết tay này như chứa đựng sự tức giận, khó chịu, oán hận đối với khoảng cách giữa họ, còn cả sự khinh bỉ với lớp ngụy trang trước nay của cô. Gương mặt cô vẫn tĩnh lặng, chẳng chút sợ hãi, nhưng cái nắm tay kia lại như hàm chứa những cơn sóng ngầm cuồn cuộn, siết tới mức cô cảm thấy đau buốt.
Xe dừng lại dưới nhà cô, hai người đều không cử động.
Giai Ninh hít một hơi, gắng sức giãy ra khỏi tay anh, trả tiền cho tài xế rồi nói: “Chú ơi, nhờ chú đưa cậu ta về Đại học Bắc Hoa.”
Cô xuống xe, nói với Tiểu Sơn qua cửa kính: “Cảm ơn cậu, hôm nay muộn rồi, nếu không nhất định sẽ mời cậu lên chơi. Cậu về sớm đi, mai còn có tiết.”
Cô thấy hình như anh khẽ mỉm cười, biểu cảm nhỏ này chỉ thoáng qua giây lát, rồi anh gật đầu, để cô lên nhà.
Cô xoay người, vẻ mặt lập tức lộ rõ vẻ suy sụp, cô uể oải lê từng bước.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng anh gọi: “Cừu Giai Ninh.”
Cô quay đầu lại. Tiểu Sơn đang đứng cạnh xe, tay đút túi quần, đầu nghiêng nghiêng, như thể muốn nhìn cô thật kỹ.
Chất giọng pha chút khẩu âm miền Nam, anh nói rõ ràng từng chữ từng chữ, như rơi vào lòng cô: “Nếu tôi nói tôi thích em, tôi muốn có em, em sẽ không để ý phải không? Người Bắc Kinh sẽ nói thế nào nhỉ? Em không thích. Đúng chứ?”
z
Cô nhìn vật liệu A đang phát quang ánh sáng màu xanh trong lò kiểm nghiệm cực nóng đạt 5000 độ C, cảm thấy ít ra vẫn còn một số thứ mình có thể nắm bắt. Thí nghiệm với nhiệt độ cao, tính chất vật liệu cực tốt, tỉ lệ hao mòn giảm năm mươi phần trăm so với hợp kim titan luyện theo cách truyền thống. Cô gọi điện thông báo cho viện sĩ Vương, ông rất vui, nửa tháng nữa, bọn họ sẽ thực hiện thí nghiệm độ ăn mòn trong axit của vật liệu A, ông muốn đích thân tham gia.
Tần Bân chuyển từ bệnh viện về nhà, tâm trạng bí bách. Anh phải đối mặt với sự lựa chọn, nhưng không muốn làm Giai Ninh lo lắng, hôm nay cố ý muốn thử một chút xem thế nào.
“Dự án này quan trọng với em lắm à?”
Giai Ninh đang nấu canh cá, liền quay qua liếc anh một cái: “Anh đang đùa gì thế, Tần Bân? Rất quan trọng, vô cùng quan trọng… Mau, đưa rượu cho em.”
Lúc ăn cơm cô giải thích với anh: “Phải nói thế nào với người học xã hội như anh nhỉ? Kỹ thuật hàng không áp dụng cho công nghiệp dân dụng, anh hiểu chứ?”
“Ừ, vật liệu, công nghệ, hóa sinh. Mấy cái đó anh hiểu.”
“Công nghệ hàng không của quân đội nhờ có chính phủ dốc sức hỗ trợ cùng nguồn vốn đầu tư khổng lồ, cho nên luôn đứng đầu trên mọi phương diện, mỗi lần đổi mới công nghệ sẽ giải mã công nghệ cũ để dùng trong dân dụng, việc này mang đến hiệu quả và lợi ích rất lớn.”
“Chúng ta toàn dùng lại đồ thừa của người ta.”
“Dùng vật liệu hàng không làm bát cho anh ăn không được hả?” Giai Ninh nói tiếp, “Vật liệu A mà phòng thí nghiệm của bọn em đang làm hoàn toàn là dự án tự nghiên cứu của đại học công lập, nhưng lại đạt tới, thậm chí vượt qua tiêu chuẩn hàng không, cho nên được quân đội cực kỳ coi trọng, bọn em chỉ cần thông qua được đợt kiểm nghiệm là họ sẽ tiến hành hợp tác. Khoa học kỹ thuật dân dụng giúp kiến thiết hàng không vũ trụ. Nói cách khác, Mai Siêu Phong hoàn toàn lĩnh ngộ được Cửu m Chân Kinh, phản lại Hoàng Dược Sư. Anh nói xem ý nghĩa của nó lớn thế nào?”
“Vậy võ lâm giang hồ lại nổi sóng phân tranh rồi.”
Giai Ninh gắp miếng cá cho Tần Bân, cười nói: “Bảo mật cũng rất nghiêm ngặt. Ngoài em và thầy, không có người thứ ba biết phương pháp điều chế và tinh luyện vật liệu.”
Tần Bân nâng cốc Coca lên: “Kính Mai Siêu Phong.”
Giai Ninh đáp: “Cảm ơn Huyền Phong sư huynh.”
“Tôi đại diện cho Tổ quốc hỏi một câu: Nếu có cơ quan nghiên cứu nước ngoài muốn chiêu mộ em, lương bổng rất hậu, liệu em có mang cơ mật quốc gia sang đó không?”
Giai Ninh trả lời: “Nếu em muốn vài ba tấc đất ở nước ngoài thì lúc trước còn về nước làm gì?”
“Không phải là vì anh sao?”
“Quên mất, quên mất, đúng rồi, chủ yếu là vì anh.” Giai Ninh cười nói.
“Nếu…” Tần Bân nhìn cô, “… anh cũng muốn xuất ngoại thì sao?”
Đôi đũa trên tay cô khựng lại, cô sửng sốt nhìn anh.
“Nói đùa thôi, đùa thôi mà.” Tần Bân gắp cá: “Con cá này chắc thịt thật đấy. Ngon quá.”
Trời dần chuyển lạnh, lúc làm thí nghiệm có một nữ học viên không ngừng ho.
Giai Ninh đi đến bên cạnh cô gái nói: “Đi bệnh viện chưa?”
“Em đi khám và mua thuốc rồi nhưng có vẻ không ổn lắm.”
“Không khỏe thì phải truyền nước, cô thấy bệnh em nặng hơn thì phải?”
“Vâng, em ổn mà, cảm ơn cô Cừu.”
Cô nữ học viên ấn vài lần mà tia lửa điện vẫn chưa phóng ra, bèn cúi xuống quan sát, tay vẫn còn đặt chỗ công tắc. Giai Ninh thấy cô bé ho khan một tiếng, đầu ngón tay đẩy chốt ra. Lửa điện chợt lóe, đốt cháy phốt pho, bùng lên ngọn lửa trắng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô vươn tay ra bảo vệ khuôn mặt cô nữ sinh, chỉ cảm thấy mu bàn tay mình đau muốn chết, nhịn không được thét lên. “Aaaaaaaaaaa!”
Ngay tức khắc, một bàn tay khác phủ lên tay cô, tay kia dập tắt lửa. Cô đau đớn ngẩng đầu lên, là Tiểu Sơn.
Các học viên vội chạy lại hỏi han rối rít xem cô giáo có bị thương hay không, Giai Ninh đỡ cô bé kia đứng lên: “Vừa rồi cô không đẩy ngã em chứ?”
Cô gái lo lắng khóc òa: “Cô, cô và Châu Tiểu Sơn mau tới bệnh viện xem tay thế nào đi.”
Giai Ninh và Tiểu Sơn ngồi ở khoa ngoại bệnh viện chờ bôi thuốc, mu bàn tay cô, lòng bàn tay anh đều bị thương, cũng may không nghiêm trọng lắm, trên làn da hồng nhăn nhăn rộp lên.
Hai người không nói gì, cô nhớ tới một tiểu phẩm trước đây từng xem: Con buôn bất hợp pháp Hoàng Hoành và khách hàng Tống Đan Đan bị dính chặt hai tay lại với nhau, đi tới đâu cũng phải ở bên nhau, mới đầu còn cãi cọ, sau đó chấp nhận sự thật quyết định cùng đi xem phim. Cô càng nghĩ càng vui vẻ, nếu sự cố kia đúng lúc, cô và Tiểu Sơn cũng sẽ như thế, vậy không ai có thể trách cô không tuân thủ đạo đức nghề giáo.
Bôi thuốc xong, hai người ra khỏi bệnh viện.
Tiểủ Sơn đi sau cô nói: “Vết thương của cô khá nặng, hơn nữa lại ngay trên mu bàn tay, chỉ sợ sau này sẽ để lại sẹo. Cô phải cẩn thận một chút.”
Không quay đầu lại nhìn anh, cô thoải mái nói: “Chỉ cần thời gian thôi. Qua mùa hè sẽ không lưu lại chút dấu vết nào nữa đâu mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...