Edit + Beta: Queenie_Sk
Trong bữa cơm chỉ có Đường Khiết và Tần Dược cùng nhau tán gẫu ‘nhân tình thế thái’ của thành phố S, xong bữa vẫn còn chưa hết chuyện.
Nhân viên phục vụ bước đến tính tiền, Đường Khiết và Tần Dược tranh nhau thanh toán, nhưng ‘gừng càng già càng cay’, rốt cục Đường Khiết cũng phải thua Tần Dược.
Khi ra ngoài, Đường Khiết nhanh chóng có được số điện thoại của cảnh sát Tần, cô ấy hào sảng: “Bữa cơm này chúng ta coi như chào gặp mặt.
Khi nào cảnh sát Tần rảnh, tôi và bác sĩ Tiểu Lục chắc chắn mời anh lại một bữa, anh nhất định phải đến đó.”
Tần Dược đọc dãy số của mình, gương mặt đỏ hồng nhìn Đường Khiết: “Tôi nói cô nghe, tôi không như những người khác, tôi rất thích kết bạn.
À … mấy ngày nữa vợ tôi đưa con đến khám, lúc ấy lại phải phiền bác sĩ Đường một chút … Cô mới vừa nhắc tên là gì nhỉ Pit ….”
“Pit and Fissure Sealant.” Đường Khiết mỉm cười, đưa một tấm danh thiếp cho Tần Dược, “Chị dâu đưa cháu đến, nếu không có tôi ở đó cứ nói tên tôi, chắc chắn sẽ được hưởng mức chiết khấu cao nhất!”
Tần Dược híp mắt nhận danh thiếp.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Giang Thành Ngật đã lên xe cảnh sát, ngồi ghế lái khởi động máy.
Lục Yên đứng ở phía xa, trong tư thế sẵn sàng rời đi.
Đường Khiết quét mắt nhìn hai người bọn họ, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với Tần Dược.
Tần Dược lập tức hiểu ý, vội đưa số điện thoại của Giang Thành Ngật cho Đường Khiết.
Tất cả chẳng ai nói với ai lời nào.
Còn phải về Cục cảnh sát, cho số điện thoại xong Tần Dược không dám làm chậm trễ thời gian, anh ta chào tạm biệt Đường Khiết, mở cửa lên xe.
Đường Khiết quay sang kéo kéo cánh tay Lục Yên: “Ngày mai cậu được nghỉ đúng không? Hôm nay tớ ngủ nhà cậu, muốn tâm sự với cậu quá.”
Lục Yên đẩy đẩy tay cô bạn mình: “Tâm sự gì… tối còn phải tra cứu tài liệu nữa kìa!”
Đường Khiết không quan tâm: “Trời… Một đêm thì cậu viết được thêm một phần SCI chắc? Cho tớ xin…..”
Nhà Lục Yên ở sát con ngõ nhỏ sát bên cạnh, chỉ cần rẽ vào góc tường phía trước là trông thấy.
Trời càng lúc càng lạnh, sương đêm thổi vào mặt, vào mũi lành lạnh.
Hai người bước thấp bước cao đi trên đôi giày cao gót, giẫm trên nền đất phát ra những tiếng lanh lảnh.
Tới đầu hẻm, Lục Yên dừng bước, chần chừ nhìn phía góc tường hôm trước va phải cô gái kia.
Đường Khiết thấy kỳ lạ, mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Lục Yên im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Cậu có tin trên đời này xuất hiện hai người giống nhau như đúc không?”
Đường Khiết nháy mắt: “Còn phải xem tình huống thế nào….
Không phải sinh đôi? Anh chị em, cậu cháu, dì cháu… chỉ cần có liên hệ máu mủ thì cũng có khả năng giống nhau.”
“Tớ không nói đến máu mủ ruột thịt.”
Đường Khiết ngu ngơ chưa hiểu: “Thế giới rộng lớn, chuyện gì không có, không hẳn không có khả năng nhưng xác suất rất nhỏ … Mà sao đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Lục Yên do dự, cuối cùng quyết định kể lại: “Khuya hôm trước, khi tớ đi làm ngay khúc này gặp được một cô gái có tướng mạo y hệt Đặng Mạn.”
Đường Khiết chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác, khi tỉnh táo lại thì tròn mắt ngạc nhiên.
“Làm sao cậu biết … Đặng Mạn chết tám năm nay rồi, cậu ấy đâu có anh chị em … Hay là cậu hoa mắt?”
Lục Yên đút tay vào túi áo, trầm tư tiến về phía trước.
Sự việc đêm hôm ấy xảy ra quá đột ngột, trong hẻm nhập nhoạng tối, nói thật cô cũng không nhìn rõ gương mặt cô gái kia.
Thế nhưng, cô gái ấy có động tác và trang phục thật sự rất giống Đặng Mạn, khi cô nhìn đối phương cô có cảm giác cực kỳ quen thuộc, chưa nói đến cô ta còn có một chiếc kẹp tóc y như Đặng Mạn.
Đi được một quãng ngắn, cô cảm nhận được tâm trạng Đường Khiết có hơi chùng xuống, cô đổi giọng ung dung: “Ừ … Đêm đó tớ nhìn không rõ, chỉ cảm thấy bóng lưng hai người rất giống …”
“Bóng lưng thì ai cũng như ai!” Đường Khiết cắt ngang, “Gần đây cậu làm ca đêm nhiều quá nên quá sức không? Hay vì Giang Thành Ngật trở về? Lại còn phải học thêm … Đừng suy nghĩ lung tung.”
Câu nói này trực tiếp khuấy động được Lục Yên, “Ai bị kích thích chứ?”
Đây là lần đầu tiên Lục Yên chịu tiếp nhận câu chuyện về Giang Thành Ngật.
Đường Khiết sửng sốt, sự chua xót và hoảng loạn vội vã tiêu tan trong nháy mắt, cô ấy níu níu cánh tay Lục Yên, nheo mắt: “Tớ thật sự phục cậu và Giang Thành Ngật đó, tối nay cả hai người nhất quyết không nói lời nào, nếu bữa này không có Tần Dược thì chắc chắn tớ đã bị hai người bịt miệng đến chết.”
Lục Yên ngậm chặt miệng, không nói thêm.
Đường Khiết không ngờ thái độ của Lục Yên lại như vậy, đã từng lĩnh giáo bộ dạng ‘lợn chết không sợ nước sôi’ của cô, nhưng Đường Khiết không tin cả một đêm dài thế này cô ấy không ‘mò’ ra được những suy nghĩ trong đầu của Lục Yên.
Về đến tiểu khu, Lục Yên rút thẻ mở cổng vào tòa nhà.
Tiểu khu cũ kỹ, cả vật và người là một bầu trời lạc hậu.
Con ngõ nhỏ dưới tầng kẻ đến người đi, ồn ào, nhà không hề có cách âm.
Điểm cộng duy nhất chính là đi làm thuận tiện.
Đến căn hộ của Tiểu Yên ở tầng hai, Đường Khiết chui vào trước, đá giày vào một góc, leo thẳng lên sofa nằm.
Đang ngả người thoải mái, Đường Khiết chợt phát hiện Lục Yên vẫn chần chừ không chịu vào.
“Làm gì vậy?” Cô ấy buồn bực nhổm dậy, ló đầu ra nhìn, chỉ trông thấy Lục Yên khom người nhìn chằm chằm bức tường cạnh cửa ra vào, tựa như đang tỉ mỉ nghiên cứu gì đó.
Cô ấy tiến đến gần: “Sao vậy?”
Lục Yên mở đèn pin trên điện thoại di động, ngón trỏ chỉ chỉ bức tường.
Đường Khiết lúc này mới nhìn ra trên tường dán một tấm thiệp của trẻ em, hình con bướm, màu sắc tươi mới, rõ ràng là mới có người dán lên.
“Đây là cái gì?”
Lục Yên lắc đầu, rút tấm thiệp xuống: “Chắc con nhà ai nghịch!”
Hai người vào nhà, Lục Yên đổi dép, về phòng ngủ lấy áo và bàn chải cho Đường Khiết.
Từ khi cô mua căn hộ này, Đường Khiết thường đến đây ngủ lại, do vậy cô ấy cũng chuyển một ít đồ dùng cá nhân của mình sang đây.
Đường Khiết vẫn ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại trên tay tựa như đang nghiên cứu gì đó ra vẻ thần thần bí bí, sau đó quay sang Lục Yên, “Cậu cho tớ mượn điện thoại, tớ nhờ một chút.”
Lục Yên không hiểu nhưng vẫn đưa điện thoại của mình cho Đường Khiết.
Cổ họng hơi khát, Lục Yên ra bếp rót cho mình ly nước, tiện thể rót cho Đường Khiết một ly.
Đường Khiết lưu số điện thoại của Giang Thành Ngật vào máy Lục Yên, rồi mới nhận ly nước từ tay Lục Yên, cười cười: “Tớ vừa lưu giúp cậu số điện thoại của Giang Thành Ngật.”
Lục Yên đau đầu: “Ai cần số điện thoại của cậu ấy chứ?"
Đường Khiết kéo tay Lục Yên, ngồi xuống: “Chỉ là một dãy số thôi mà, lưu thì cứ lưu.
Nếu cậu thấy chướng mắt thì coi như nó không tồn tại là được rồi.
Cậu đoán xem hôm nay tớ đi shopping ở trung tâm thương mại gặp phải ai.”
Lục Yên ôm ôm gối, không mở miệng.
Đường Khiết đành tự mình nói tiếp: “Tớ gặp Đinh Tịnh và nhóm bạn thân đi mua quần áo.
Vừa trông thấy tớ, cậu ta đã cố tình nói lớn, khoe cho tớ biết hôm nay sẽ qua nhà Giang Thành Ngật ăn cơm.
Đã hẹn hết rồi, còn bày đặt gọi điện thoại cho Giang Thành Ngật trước mặt tớ, ai ngờ Giang Thành Ngật bận không nhận điện thoại.”
Lục Yên: “…”
Đường Khiết nhất quyết phải cạy được miệng của Lục Yên, cô ấy cảm thán: “Tính tình của Đinh Tịnh ngàn năm cũng không đổi, mới đầu năm nghe nói câu được ‘rùa vàng’, ai ngờ Giang Thành Ngật quay về lập tức đá con rùa vàng đi, toàn lực tấn công Giang Thành Ngật.
Có điều công đạo rõ rõ ràng ràng trước mặt rồi sao, nếu Giang Thành Ngật thích cậu ta thì không phải từ năm cấp ba đã cặp kè với nhau rồi sao?”
Lục Yên: “…”
Đường Khiết nghiêng đầu nhìn Lục Yên: “Tớ nói ….
Quan hệ hai người bọn cậu năm đó tốt đến mức ‘trọng sắc khinh bạn’ ….
Vậy tại sao cuối cùng lại chia tay?”
Lục Yên biến sắc, lảng sang chuyện khác: “Cậu có đi tắm không ….
Không tắm tớ tắm trước đấy!”
Đường Khiết nhìn bóng lưng của cô, bám chặt không buông: “Chia tay thì chia tay, nhưng tại sao khi gặp mặt cũng không nói với nhau một câu.”
Nửa đêm, Đường Khiết vẫn không cạy được tin tức nào dù là nhỏ nhất từ trong miệng Lục Yên.
Một mình diễn cả đêm, cho dù sức chịu đựng cao cũng không tránh khỏi ‘miệng khô lưỡi rát’.
Lục Yên nằm bên cạnh đã nhắm mắt từ lâu, hơi thở đều đều, cho dù chưa ngủ thì cũng đã ngà ngà vào giấc.
Cô ấy ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt tức tối.
Thật ra, ngoài việc của Giang Thành Ngật, cô còn có vài chuyện muốn tâm sự với Lục Yên ….
Bây giờ mất cả buổi tối, đầu óc thì mơ mơ hồ hồ.
Thôi kệ, không còn sớm, tốt nhất nên cô đánh một giấc, ngày mai Lục Yên được nghỉ, còn cả một ngày để nói chuyện với nhau.
Cô ấy bước xuống giường, xỏ dép, muốn ra bếp rót nước uống.
Cô ấy vừa đi ra, Lục Yên liền mở mắt, sờ sờ hai lỗ tai … người phụ nữ ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh được rồi.
Cô một lần nữa nhắm mắt lại, cô thật sự buồn ngủ rồi.
Ai ngờ chưa được bao lâu liền nghe tiếng bước chân dồn dập của Đường Khiết, rồi Đường Khiết lay mạnh hai vai của Lục Yên, “Yên Yên, mau tỉnh, trước cửa nhà cậu có người!”
Lục Yên dụi dụi mắt, tập trung nhìn Đường Khiết.
Đường Khiết nuốt nước miếng, không dám nói lớn tiếng: “Thật đó, đầu tiên là một loạt tiếng bước chân, tớ tưởng hàng xóm, không để ý.
Ai ngờ, đối phương đến trước cửa thì không đi nữa, tớ gọi lớn nhưng hình như người đó vẫn đứng ở cửa.
Mẹ nó … Dọa chết tớ rồi, không phải cướp của giết người ấy chứ???”
Lục Yên nhớ đến chuyện hôm qua, sắc mặt khó coi, vội cầm điện thoại trên tủ đầu giường, chuẩn bị báo cảnh sát: “Đêm qua nhà tớ cũng xuất hiện tiếng bước chân.”
“Hả????” Vẻ mặt Đường Khiết tái nhợt, “Không phải biến thái gì đó chứ?!!”
Bấm số gọi cảnh sát, Lục Yên báo cáo tình huống và địa chỉ nhà mình.
Sau khi ngắt điện thoại, Lục Yên và Đường Khiết mở to mắt thăm dò, nhưng không ai dám đi đến phòng khách.
Rốt cục, Đường Khiết lấy hai tạ tay ở dưới gầm giường, mỗi người một cái để phòng thân, rồi đi ra sát cửa phòng ngủ.
Hai người ngồi ở đó, tim đập loạn, trong lòng thầm cầu khẩn hi vọng cảnh sát mau mau chạy đến.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua thật chậm.
Một lúc sau, Đường Khiết bỗng nhớ ra gì đó, giật lấy điện thoại của Lục Yên … muốn gọi điện thoại.
“Làm gì?” Lục Yên lo lắng nhìn chằm chằm mỗi một cử động của Đường Khiết, không dám thở mạnh.
“Gọi cho Giang Thành Ngật!”
Lục Yên giật mình: “Cậu điên à? Anh ấy không bắt máy đâu!”
Đường Khiết hùng hồn: “Tớ cam đoan khi cảnh sát chạy đến thì tên biến thái ấy đã cao chạy xa bay.
Nếu ngày mai tớ không có ở đây thì cậu làm sao? Chúng ta đều quen biết hai cảnh sát, một là gọi cho lão Tần, hai là gọi cho Giang Thành Ngật, cậu chọn đi!”
“Tớ chọn lão Tần!”
Đường Khiết hận không thể dùng gối đập đầu Lục Yên: “Cậu ….
đồ chết dẫm.”
Vừa nói vừa bấm số Giang Thành Ngật, Lục Yên không kịp ngăn cản, chỉ còn cách mặc kệ cô bạn của mình.
Sau tiếng chuông, điện thoại được kết nối: “Alo!”
Thanh âm lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...