“Tôi có thế nào cũng không phải chuyện của anh.”
Bị anh bám theo thế này, kỳ thực Trịnh Lam cảm thấy không thoải mái.
Cô đã quyết định sẽ giữ khoảng cách với anh để dần quên đi mối tình kéo dài cả tuổi thanh xuân kia, thế nhưng anh lại cứ như hòn đá ngáng đường xuất hiện trước mắt cô, khiến cô muốn quên càng khso quên được.
Đúng là ghét của nào trời trao của đó.
“Sao có thể không liên quan? Em là vợ của anh mà?”
Trác Diệu lập tức nhảy dựng lên, thái độ của anh y hệt như cô vừa nói ra lời đại nghịch bất đạo gì đó.
“Trác thiếu gia, ngài đúng là quý nhân hay quên.
Nếu anh đã quên, vậy để tôi nhắc lại cho anh nhớ.
Tôi không phải là vợ anh mà là vợ cũ, anh đã nghe rõ chưa?”
Trịnh Lam nói rồi hung hăng trợn trừng mắt nhìn anh, sau đó mau chóng đẩy cửa bước vào trong siêu thị.
“Anh giúp em đẩy xe đẩy.”
Anh cứ như người điếc không sợ súng, hoàn toàn không vì những lời Trịnh Lam vừa nói ra mà chịu giữ khoảng cách với cô.
“Tôi đã nói không cần, không muốn nhìn thấy mặt anh.”
Hai người lôi lôi kéo kéo trong siêu thị đã thu hút không ít ánh nhìn.
Mấy ông bà già đi qua nhìn thấy cảnh này không nhịn được liền dừng lại mà khuyên nhủ vài câu:
“Hai vợ chồng trẻ à, có gì về nhà từ từ rồi nói, đừng giận dỗi nhau ở nơi đông người.”
“Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.
Đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, dù sao cũng là người một nhà, nên nhường nhịn nhau một tí.”
“Chồng muốn đẩy xe đẩy thì cô cứ để cậu ấy đẩy.
Dù sao đây cũng là việc đàn ông nên làm, không có nhiều người sẵn sàng giúp đỡ vợ mình việc chợ búa cơm nước đâu.”
Trịnh Lam bị mấy người xung quanh nói qua nói lại đến mặt đỏ tía tai.
Cô mím môi, khó khăn cất tiếng giải thích:
“Cháu và anh ta không phải vợ chồng ạ.”
“Đừng giận dỗi mà phủi sạch quan hệ với người nhà.
Trên tay cậu ấy còn đeo nhẫn, cháu không nên làm tổn thương người đàn ông của mình đâu.”
Trịnh Lam nghe thấy lời bà cụ kia nói, lập tức cô liền theo phản xạ tự nhiên nhìn thẳng vào bàn tay phải của anh, chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út của anh làm cô cảm thấy thật chói mắt.
Trước đây hai người kết hôn lâu như thế cũng chỉ có mình cô đeo nhẫn.
Trác Diệu rất hiếm khi chủ đôgnj đeo nhẫn cưới, có đeo cũng là để đối phó với bố mẹ, chỉ có mình cô là người trân trọng vật đính ước kia.
Thật không thể ngờ chỉ mới qua một thời gian ngắn thôi mà đã vận đổi sao dời.
Trịnh Lam sớm đã không còn khư khư giữ món đồ kia bên mình nữa, thế àm Trác Diệu không cần cô lè nhè bên tai gây áp lực lại cố chấp đeo nhẫn cưới vào ngón áp út.
“Cảm ơn hai bác đã nói giúp cháu.
Cô gái nhỏ này bình thường tính tình rất khó chiều, nhưng cháu có thể nhẫn nhịn để chiều cô ấy.”
Trác Diệu tỏ ra bản thân là người rộng lượng càng khiến Trịnh Lam thấy tức sôi máu hơn.
Cô mặc kệ lời khuyên của người ngoài, đẩy anh cách xa mình ra rồi nhanh tay cầm lấy một chiếc xe đẩy.
Trác Diệu lại như cái đuôi nhỏ mà bám theo sau cô.
Kim chỉ nam hiện tại của anh là “nhất cự ly, nhì tốc độ”.
Đẹp trai cũng không bằng chai mặt, anh sẽ từ từ để hình bóng mình khắc ghi thật sâu vào trái tim Trịnh Lam.
“Trịnh Lam?”
Trịnh Lam cắm đầu đi về phía trước, cho đến khi nghe thấy một giọng nói vô cùng quen tai cô mới ngẩng đầu lên xem thử.
Thật không ngờ lại trùng hợp đến thế, ở siêu thị này có thể gặp được Hải Ly cùng dì hai của cô ấy.
“Trịnh Lam đấy à.
Lâu quá không gặp, cháu có khỏe không?”
Tần Tưởng Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười cất tiếng chào hỏi cô.
Nhận ra người đang đứng sau Trịnh Lam là ai, bà liền niềm nở nói tiếp:
“Chàng trai này là chồng cháu có đúng không? Trác Diệu nhỉ? Hải Ly đã từng cho dì xem ảnh cưới của hai đứa.
Trai tài gái sắc quả thật quá xứng đôi.”
Tần Tưởng Nguyệt vừa nói dứt câu liền nhận ra có gì đó không ổn lắm.
Trác Diệu nghe thấy bà ấy nói vậy thì cong mắt lên cười, trong đáy mắt đều là hài lòng và hãnh diện.
Mà Trịnh Lam thì lại bày ra sắc mặt hệt như người đang bị khó tiêu, nhìn cũng thấy cô đang không thoải mái.
“Dì à, quầy thịt heo bắt đầu giảm giá rồi.
Dì còn không đi sẽ bị người ta tranh hết thịt mất đấy.”
Hải Ly không muốn bầu không khí thêm gượng gạo, cho nên nhanh miệng đánh vào tâm lý của Tần Tưởng Nguyệt.
Nghe thấy cháu gái nói vậy, bà ấy liền “ô” lên một tiếng, sau đó mau chóng rời đi, trước lúc đi cũng không quên tạm biệt Trịnh Lam và Trác Diệu, sau đó mới dặn Hải Ly vài lời:
“Vậy dì đi trước.
Cháu cứ thong thả nói chuyện với bạn đi.”
Tần Tưởng Nguyệt vừa đi khỏi, Hải Ly liền không cho Trác Diệu chút mặt mũi nào, trừng mắt nhìn anh nói:
“Anh sao lại bám theo Trịnh Lam vậy? Không biết cậu ấy thấy anh liền khó chịu sao?”
“Đây gọi là theo đuổi, không gọi là bám đuôi.
Hải Ly, cô đã nói quá rồi.”
Trác Diệu nói rồi vươn tay nắm lấy xe đẩy hàng, nhằm tránh cho Trịnh Lam nhất thời cao hứng mà kéo xe chạy đi.
“Cách thức theo đuổi của anh cũng độc đáo quá nhỉ, mặc kệ đối phương cảm thấy thế nào đều mặt dày đeo bám người ta sao? Trác thiếu gia à, cũng có thể coi là chỗ quen biết, tôi tốt bụng nhắc nhở anh một câu, càng cưỡng cầu thì càng khó có được.
Huống hồ Trịnh Lam ghét nhất là những kẻ mặt dày vô liêm sỉ, điều này anh không nắm được sao?”
Hải Ly nói rồi vươn tay léo Trịnh Lam về phía mình.
Trịnh Lam nhìn thấy Hải Ly kích động, lo sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô ấy, cho nên vội vàng nhắc nhở:
“Hải Ly, không việc gì.
Tớ không sao, cậu đừng tức giận.
Bác sĩ đã nói cậu phải giữ tâm trạng thoải mái.”
“Có phải không? Dù sao cũng là chỗ quen biết, tôi cũng muốn tốt bụng nhắc nhở cô một câu.
Tôi thấy cô vẫn nên lo cho mình trước thì hơn đây, Tần tiểu thư ạ.”
Trác Diệu không bị khẩu khí của Hải Ly làm chùn bước, cô ấy nói một câu, anh cũng sẽ tung hứng đáp lại một câu khác.
Trịnh Lam bị kẹt giữa hai người, đầu càng lúc càng đâu.
Đang đúng lúc cô không biết làm sao, đột nhiên lại có một thanh âm khác chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người.
Là giọng nói nũng nịu của một cô gái.
Cô ta vừa cất tiếng đã khiến ba người còn đang trong cục diện rối ren không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cô ta.
“Tổng giám đốc, là anh có phải không? Trùng hợp quá, không ngờ có thể gặp được anh ở chỗ này.”
Nhìn thấy bóng hình đang dần đi về phía mình, đôi chân mày của Trác Diệu dần cau chặt lại.
Biểu cảm của anh lộ rõ sự không vui, trong lòng thầm mắng một câu “âm binh bất tán”.
Người vừa lên tiếng là Mễ Lạp.
Cô ta nhanh chân đi tới chỗ Trác Diệu, sau đó nghiêng đầu nhìn vào xe chở hàng còn đang trống trơn của anh, tò mò cất tiếng hỏi:
“Anh đi siêu thị sao? Là chuẩn bị nguyên liệu để nấu bữa tối? Trác Diệu, anh thật là tài giỏi.
Không chỉ có quyền cao chức trọng mà còn có thể làm mấy việc vốn là của phụ nữ thế này nữa, thật đúng là rộng lượng.”
Việc gì là việc của phụ nữ?
Hải Ly nghe thấy cô gái kia từng câu đều lộ rõ ý tâng bốc Trác Diệu, cổ họng ập đến cảm giác lờm lợm thật buồn nôn.
Mẹ nó! Có đui cũng biết cô gái nhỏ này đang bày trò thu hút sự chú ý của Trác Diệu, chỉ là những lời cô ta nói ra lộ ý nịnh hót trần trụi quá rồi, miệng cô ta bôi mỡ hay sao mà có thể nói những lời này trôi chảy không chút xấu hổ nào thế?
Thời đại bây giờ bình đẳng.
Phụ nữ và đàn ông đều có thể làm những việc giống nhau.
Cái gì gọi là việc của đàn ông, cái gì gọi là việc của phụ nữ? Ngoại trừ phải mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày ra thì chẳng có chuyện quái quỷ gì trên đời này mà phái mạnh và phái yếu không thể san sẻ cho nhau cả.
“Vào đây không đi siêu thị, chẳng lẽ để đi xem phim à?”
Trác Diệu cảm thấy câu hỏi của cô ta quá ngu ngốc, anh không nhịn được mà hỏi vặn lại cô ta một câu.
Mễ Lạp nghe thấy anh nói vậy, phản ứng đầu tiên của cô ta là đứng ngệch mặt ra, vài giây qua đi mới gượng gạo nở một nụ cười, gương mặt phiếm hồng cúi đầu lí nhí đáp:
“Cũng đúng nhỉ.
Xem ra em đã hỏi thừa rồi.
Vậy tối nay anh định nấu món gì, có thể cho em thao khảo thực đơn không? Em nấu ăn không giỏi lắm, nhưng không có ai tình nguyện dạy em nấu cả.”
Hải Ly trố mắt nhìn một màn trước mặt, cô ta không ngờ cô gái kia lại lì lợm đến thế.
Thái độ bài xích của Trác Diệu đối với cô ta mà nói là rõ như ban ngày, vậy mà cô gái kia vẫn không biết khó mà lui?
“Tôi cũng không tình nguyện, không dư thời gian chỉ dạy cô.
Hơn nữa tôi và cô không thân không thích, phiền cô đừng tự tiện gọi tên tôi.”
Trác Diệu lạnh giọng nhìn cô ta mà nói.
Lời nói của anh như một cú đấm đấm mạnh vào quả tim đang đập trong ngực trái của Mễ Lạp, khiến cô ta thấy đau đớn đến độ nhăn nhó mặt mày.
“Đi thôi, Trịnh Lam.
Vận đào hoa của anh ta tốt thật, đi đâu cũng có thể gặp người theo đuổi thế này.”
Hải Ly muốn nhân cơn loạn lạc mà kéo Trịnh Lam rời đi.
Nhưng còn chưa thực hiện được ý đồ, Trác Diệu đã mặc kệ Mễ Lạp mà lập tức bám theo sau Trịnh Lam.
“Tổng giám đốc, thật xin lỗi, em không có ý chọc giận anh.”
Mễ Lạp thấy anh định rời đi liền nhanh chân chạy lên phía trước bám lấy cánh tay anh.
Lần này Trác Diệu không nhịn nữa, trực tiếp vung tay hất tay cô ta ra khỏi người mình.
Sức lực nam nữ chênh lệch khá lớn.
Không nghĩ tới anh chỉ vung tay một cái đã khiến Mễ Lạp ngã nhào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...