Sắc mặt Mễ Lạp không được tốt lắm, nhất là sau khi nghe thấy câu nói kia của Trần Bân, mặt cô ta lập tức chuyển qua màu trắng xanh.
“Hừ, nhân viên mới sao? Muốn gặp mặt tổng giám đốc, cô ta nghĩ mình là ai chứ?”
“Định thông qua trợ lý Trần để tìm sự giúp đỡ hả? Cô ta không biết anh ấy ghét nhất là kiểu người hở chút là đụng chạm sao?”
Mấy nhân viên ở quầy tiếp tân không cho cô ta chút mặt mũi nào, ngay cả nói xấu Mễ Lạp cũng không cần nhỏ tiếng.
Dù sao cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé mới vào làm.
Bọn họ có thâm niên làm việc đã bốn, năm năm, cho nên căn bản mà nói là hoàn toàn không để Mễ Lạp vào trong mắt, không coi cô ta là đối tượng cần kiêng dè.
Mễ Lạp tai nghẽ rõ từng câu từng chữ mọi người đang dị nghị mình, cô ta cũng không cố chấp đứng đợi người ở sảnh chính nữa, quay người đi về phòng nhân sự.
Tiếng cười bỡn cợt của những người kia tựa như một lời ma chú lặp lại không ngừng trong đầu cô ta, khiến sắc mặt Mễ Lạp càng lúc càng tệ, điên cuồng nhấn thang máy đến tầng bảy, chỉ muốn mau chóng quay lại chỗ ngồi của mình.
Trần Bân cũng không báo cáo lại chuyện đã xảy ra ở sảnh cho Trác Diệu, bởi vì anh ta biết, Trác Diệu sẽ không để tâm đến.
Anh trước nay chỉ quan tâm đến những gì anh muốn quan tâm.
Vật cũng vậy, người cũng vậy.
Nếu đã không để vào trong mắt, sống chết của người ta thế Trác Diệu cũng sẽ nhắm mắt cho qua, hoàn toàn không để phiền toái dính lấy mình.
Chỉ là Trần Bân vạn lần không ngờ tới, cô gái này nhìn thì mềm yếu, ai mà ngờ được nội tâm lại quật cường như thế.
Hẹn người trong công ty không gặp được, cô ta liền chuyển địa điểm xuống đứng đợi ở hầm đỗ xe.
Trác Diệu không có ấn tượng với cô ta, đứng yên bất động đợi Trần Bân đi lấy xe, trên tay anh còn đang cầm một xấp tài liệu tương đối dày.
“Tổng giám đốc…”
Mễ Lạp từng bước tiến lên phía trước.
Thái độ của cô ta khi nói chuyện với Trác Diệu so với lúc đụng mặt Cố Ngôn Dực mềm mỏng hơn rất nhiều.
Trác Diệu chỉ ném cho cô ta một cái nhìn, sau đó một lời cũng không nói.
“Là thế này.
Chuyện tối hôm qua ở quán bar, em muốn cảm ơn anh lúc đó đã giúp đỡ em.
Em không thích mắc nợ người khác, anh cũng không thiếu gì.
Em có thể mời anh một bữa cơm để bày tỏ thành ý không?”
Mễ Lạp vừa nói vừa vươn tay về phía trước, rõ hành động rõ ràng là muốn đụng chạm vào anh.
Nhưng Trác Diệu nào cho cô ta cơ hội ấy, tay cô ta còn chưa kịp đụng đến anh đã nghiêng người né đi.
“Không cần, tôi không phải người giúp cô.”
“Còn có, khi nói chuyện đừng tùy tiện đụng chạm tôi.”
Đúng thật là chủ nào tớ nấy, thái độ xa lánh loài người này của anh và Trần Bân lúc đụng mặt Mễ Lạp chẳng khác nhau xíu nào.
Mễ Lạp khó khăn nở một nụ cười gượng gạo, sau đó mới chầm chầm thu cánh tay đang khựng lại giữa không trung trở về.
Bíp bíp!
Phía sau lưng vang lên tiếng còi xe ô tô khiến cô ta giật mình.
Lúc Mễ Lạp quay đầu nhìn về phía sau chỉ thấy Trần Bân ló đầu ra từ cửa sổ ghế lái, thanh âm mang theo thúc giục vang lên:
“Cô gái, phiền cô nhường đường chút.
Tránh gây ùn tắc giao thông, còn có nguy cơ làm xảy ra tai nạn.”
“Xin lỗi.”
Mễ Lạp tự biết hành động lôi lôi kéo kéo người khác của mình ở hầm xe cũng chẳng phải chuyện gì hay hớm.
Nhất là hiện tại trong hầm để xe còn có kha khá người, ai cũng nhìn cô ta như nhìn sinh vật lạ.
Mễ Lạp nói rồi chủ động lùi qua một bên.
Trần Bân lái xe đi tới, Trác Diệu không đợi anh ta mở cửa xe đã nhanh chóng vươn cánh tay dài mở cửa sau của xe ra rồi cúi người chui vào.
Xe nhanh chóng lăn bánh, như một cơn lốc dần mất dạng trong tầm mắt Mễ Lạp.
Trần Bân đảo mắt nhìn qua sắc mặt cô ta trước lúc rời đi, biến hóa vô cùng vi diệu.
Lúc đỏ lúc trắng.
“Lái xe về nhà cậu trước, sau đó tôi sẽ tự lái xe về.”
Trác Diệu không nhanh không chậm cất giọng.
Trần Bân cũng hiểu ý không hỏi gì thêm.
Sau khi Trần Bân về đến nhà, Trác Diệu thẳng đường lái xe đến trước cổng ra vào khu chung cư Thiên Ân.
Giống như trời không phụ lòng người, anh chỉ vừa cúi đầu tắt máy xe một cái, lúc ngẩng đầu nhìn lên đã trông thấy Trịnh Lam bước ra khỏi cổng vào khu chung cư.
Trác Diệu mau chóng cầm theo chìa khóa xe mà đi ra ngoài.
Đôi chân dài sải bước vô cùng gấp gáp, khoảng cách giữa hai người không gần lắm,lúc đến được gần cô nhịp tim anh cũng đã tăng lên một chút.
Trịnh Lam ra ngoài mua nguyên liệu về nấu bữa tối, bất thình lình nghe thấy phía sau mình có tiếng bước chân.
Cô cảnh giác quay đầu nhìn lại, khi thấy người đang đứng phía sau mình là Trác Diệu, vẫn còn đang ngạc nhiên chưa kịp nói gì thì anh đã giơ tay lên rồi cất tiếng chào hỏi trước:
“Trùng hợp quá,đi dạo phố cũng có thể gặp được em ở đây.”
“…”
Thời gian dạo phố của anh cũng kỳ cục kẹo quá rồi.
Trịnh Lam lười đôi co với anh, không đáp lại lời chào hỏi của anh mà trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Trác Diệu cũng không vì sự phớt lờ của Trịnh Lam dành cho mình mà nhụt chí, vẫn như một cái đuôi nhỏ kiên trì bám theo phía sau cô.
Trịnh Lam có thể đoán được diễn biến tiếp theo.
Anh nhất định sẽ lại theo cô đi vào trong siêu thị.
“Anh… Đi theo tôi đấy à?”
Cô rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Người như anh chưa bao giờ đụng vào việc bếp núc, vậy mà lần trước cô mua gì anh đều bỏ vào giỏ hàng theo, như thế chính là lãng phí lương thực.
“Anh nghĩ thế nào?”
Trác Diệu híp mắt nâng môi cười.
Trịnh Lam cũng không thèm giấu diếm suy nghĩ mình dành cho anh, thẳng thắn bộc bạch nỗi lòng mình:
“Nghĩ anh thật ấu trĩ.”
Lúc trước không phải lúc nào anh cũng bận đến mất mày mắt mặt sao? Dạo gần đây sao lại rảnh rỗi thế, thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt cô như vậy, khiến cho cô không thể không nghi ngờ anh là đang cố ý lảng vảng trước mặt cô, muốn trêu tức cô đây mà.
“Anh sẽ xem đó như một lời khen.”
Trác Diệu vẫn tiếp tục bước theo bước chân cô.
Trịnh Lam nghiến răng, thanh âm nhỏ như gió thổi khẽ lọt vào trong tai Trác Diệu, khiến toàn thân anh cảm thấy hơi ngứa ngáy, trái tim giống như có một sợi lông vũ lướt qua, cảm thấy hơi nhồn nhột:
“Thần kinh không bình thường.”
Nếu là người khác mắng anh, sợ rằng anh đã sớm cho đối phương no đòn.
Nhưng đổi lại là Trịnh Lam, anh một chút tức giận cũng không có, thậm chí còn cảm thấy bộ dạng lúc phát hỏa của cô thật sự vô cùng đáng yêu, khiến cho người ta nhìn thấy liền không nhịn được nhộn nhạo trong nội tâm mà muốn giơ tay ra bẹo má cô một cái.
Trong thực tế, anh cũng đã làm như vậy.
Thật sự anh đã giơ tay ra mà nhéo nhẹ một cái vào má cô.
Hành động của anh thành công khiến Trịnh Lam giật bắn mình, nhảy dựng lên rồi lùi về sau hai bước.
Trác Diệu thấy cô kích động như thế, không ngờ tới hành động bột phát của mình lại làm cô thất kinh đến vậy, cho nên liền nhanh chóng chủ động nói lời xin lỗi, còn đặc biệt quan tâm đến cô:
“Em đừng kích động.
Cẩn thận lại đau bụng nữa đấy.
Kỳ sinh lý của em còn chưa kết thúc mà, đúng không?”
Khuyên cô đừng kích động?
Con mẹ nó, xem ai đang nói kìa.
Sao Trác Diệu không mở mắt ra xem ai mới là người đang làm cô kích động chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...