Từ tiệm hoa trở ra, Trác Diệu lái xe thẳng đến trước cổng nhả Hải Ly.
Theo lời Trần Bân báo cáo lại, trong khoảng khung giờ này cô sẽ ra ngoài, chỉ cần anh đứng đợi, khả năng cao sẽ “vô tình” gặp được Trịnh Lam.
Thời tiết bốn giờ chiều vẫn còn oi bức, đợi qua một tiếng đến năm giờ chiều khi nhiệt độ bên ngoài đã dần hạ thấp, Trác Diệu vẫn không nhìn thấy bóng dáng người mình muốn gặp đâu.
Tay anh miết chặt lấy vô lăng, quyết định không ngồi trong xe nữa, đẩy cửa xe bước ra ngoài, đi đến chờ cô dưới bóng râm của cây bằng lăng lớn.
Mặt trời dần hạ độ cao xuống.
Ánh nắng từ màu vàng chói chang dần chuyển qua màu đỏ cam, ám lên chiếc sơ mi trắng Trác Diệu đang mặc trên người cùng một màu sắc với ánh hoàng hôn lúc chiều tà.
Trác Diệu không kìm được mà sốt ruột.
Bây giờ đã là sáu giờ tối rồi, sao anh còn không thấy bóng dáng cô đâu?
Ánh nắng mặt trời dần tắt hẳn.
Đèn đường cũng đồng loạt được bật lên, ánh đèn màu trắng nhạt chiếu xuống làn đường đủ màu sắc của xe cộ đang lưu thông qua lại.
Trác Diệu cuối cùng cũng đợi được đến khi có người bước ra từ nhà Hải Ly.
Nhưng người bước ra khỏi cổng lại không phải người mà anh đang đợi.
Trên mặt anh lộ rõ vẻ thất vọng, cánh tay đang cầm bó hoa lớn cũng dần buông thõng xuống.
“Trác Diệu?”
Ánh đèn đường không phải quá sáng, nhưng Hải Ly vẫn có thể nhìn rõ người đang đứng dưới gốc cây ngay sát cạnh nhà mình.
Nhìn thấy bó hoa cùng mấy túi đồ lỉnh kỉnh trên tay anh, đôi mắt cô thoáng chốc mở lớn.
Đầu óc Hải Ly nhạy bén, cộng với những chuyện ầm ĩ xảy ra liên tiếp mấy ngày qua, không cần nói cô cũng biết mấy món quà trong tay Trác Diệu là để làm gì, là để tặng cho ai.
“Hải Ly, tôi muốn gặp Trịnh Lam.”
Trác Diệu trực tiếp bày tỏ ý định của mình.
Nhưng thứ anh nhận được chỉ là một nụ cười đầy châm chọc của Hải Ly.
Cô khoanh hai tay trước ngực, sau đó nhún vai, nhướn mày nhìn Trác Diệu rồi cất tiếng:
“Tiếc quá, hôm nay anh không thể gặp được cô ấy rồi.
Trịnh Lam không có nhà, muốn gặp cậu ấy, có lẽ anh phải đợi đến nửa đêm, hoặc là chọn một ngày đẹp trời khác rồi quay lại nhé.”
Hải Ly nói rồi thả lỏng hai tay, vui vẻ mà tiến lên phía trước.
Cảm thấy chuyện chưa đủ thú vị, cô còn “tốt bụng” tiết lộ cho Trác Diệu một tin sốt dẻo:
“Trịnh Lam ra ngoài hẹn hò cùng Lương Đông rồi.
E là ngày mai anh quay lại, cậu ấy cũng không muốn ra gặp anh đâu.
Món ăn mới mới đủ sức kích thích vị giác của người ta.
Nếm được hương vị ngọt ngào từ điều mới lạ rồi, tự nhiên sẽ không bao giờ muốn đụng đến hương vị khó nuốt từ món ăn cũ nữa.”
Ai là đồ cũ, ai là đồ mới, Hải Ly tin hẳn không cần mình phải cặn kẽ giải thích Trác Diệu cũng có thể nhận thức rất rõ ràng.
Dù sao con người anh cũng chỉ có hai thứ đáng giá là vẻ ngoài tuấn tú và bộ não thông minh mà thôi.
Chút chuyện nhỏ này anh phải tự mình hiểu đi chứ nhỉ?
Vốn dĩ chủ nhật mới là ngày hẹn, nhưng Trịnh Lam lại có việc đột xuất, cho nên cuộc hẹn xem phim đã chuyển qua tối thứ sáu này.
Ai mà biết được hôm nay Trác Diệu lại nổi hứng tìm đến tận cửa, chỉ để rước nhục vào người thôi?
Không biết có phải do anh đang đứng trong góc tối hay không mà Hải Ly có thể cảm nhận được rất rõ ràng con ngươi của Trác Diệu đậm màu hơn khi mình nói đến chuyện Trịnh Lam cùng Lương Đông đã ra ngoài cùng nhau, cô ấy còn tinh mắt nhận thấy tay anh siết chặt lấy tay cầm bó hoa kia.
Tiếng da thịt ma sát với giấy gói hoa tạo nên âm thanh sột soạt trong không khí.
Thật thoải mái!
Đây chính là ba chữ miêu tả chính xác tâm trạng của Hải Ly lúc này.
Có không giữ mất mới chạy đi tìm hả? Làm gì có chuyện gương vỡ lại lành dễ dàng như thế chứ?
Hải Ly chính là đam mê thể loại tình cảm gương vỡ tan tành.
Gương cũ vỡ rồi, tìm cái gương mới tốt hơn, lành lặn hơn, hoàn mĩ hơn, như thế không phải lại có thể tiếp tục vui vẻ rồi hay sao?
Hải Ly đi thẳng đến siêu thị gần nhà, để mặc Trác Diệu đứng lại phía sau lưng.
Cứ tưởng anh đã bị lời cô chọc tức mà bỏ đi, thật không ngờ sau khi Hải Ly xách túi đồ ăn vặt từ siêu thị trở ra vẫn còn thấy Trác Diệu đứng dưới gốc cây bằng lăng kia.
Gió đêm nổi lên khiến mái tóc anh khẽ lay động.
Hình ảnh chàng trai đứng trong góc tối một mình, tay cầm bó hoa lớn, trông có chút… Đáng thương và cô đơn.
Nhưng tất nhiên Hải Ly cũng chẳng chủ động bắt chuyện với Trác Diệu thêm làm gì, mặc kệ anh rồi đi thẳng về nhà mình.
Bỏ đi, xem như Trác Diệu là tự làm tự chịu.
Ai bảo ngày xưa anh tổn thương Trịnh Lam sâu như thế, chút tủi nhục anh chịu bây giờ so với bạn thân của Hải Ly trước đó chưa thấm vào đâu đâu, miễn cưỡng cũng chỉ mới có thể xem như là một hạt cát trong sa mạc mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...