Không khí bên phía Hải Ly ấm áp, vui vẻ biết bao nhiêu thì ở phía Trác Diệu lại càng lạnh lẽo bấy nhiêu.
Bước ra khỏi phòng tắm, đầu còn chưa kịp lau khô đã nhận được điện thoại công việc từ Trần Bân.
Sau khi bàn bạc qua với anh ta về các điều khoản trong hợp đồng, Trác Diệu đi đến ngồi bên ghế gỗ, vừa lau tóc vừa truy cập vào mạng xã hội lên xem như dành ra một chút thời gian để giải trí.
Chỉ là quá trình này không vui vẻ như anh tưởng.
Nhất là khi nhìn thấy bài post của Hải Ly, đôi đồng tử của Trác Diệu liền khẽ co rút, trong màn đêm, ánh mắt anh càng trở nên u tối.
Bàn tay to siết chặt lấy thân chiếc điện thoại, lực mạnh đến mức các đốt tay anh trở nên trắng bệch, trên mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh.
Trịnh Lam dùng bữa tối với Lương Đông?
Cô từ chối lời mời của anh nhưng lại vui vẻ cùng anh ta dùng bữa sao?
Một cỗ chua xót cùng tức giận ập đi.
Từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành như bây giờ, cũng chỉ mới có một mình Trịnh Lam mới có thể khiến cho tâm trạng anh dễ dàng xáo trộn, làm cho anh biết được cảm giác “ăn giấm” chua lè.
Trác Diệu truy cập vào khung chat với Trịnh Lam.
Ngón tay thoăn thoắt lướt trên màn hình điện thoại, nhanh tay gõ một dòng tin nhắn.
Đến khi nhấn nút gửi đi, bên cạnh dòng tin nhắn mới gửi liền xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.
Mẹ nó!
Anh quên mất Trịnh Lam đã sớm chặn anh.
Không chỉ weibo, số điện thoại của anh cũng đã bị cô cho vào blacklist.
Bây giờ muốn liên lạc với cô, không có cách nào ngoài gặp mặt trực tiếp.
“Ha.”
Trác Diệu thở dài một tiếng, ảo nảo ném điện thoại lên giường rồi đưa tay lên đỡ trán.
Anh đã quyết định sẽ chậm rãi theo đuổi cô, từng chút một bước vào cuộc sống của cô, cho cô thời gian tiếp nhận mình, không ép buộc cô làm điều mình không thích.
Nhưng anh là con người, cũng có trái tim bằng máu thịt.
Nhất là bản năng chiếm hữu của đàn ông, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu vui vẻ bên cạnh người khác, trong lòng anh không hề dễ chịu, chỉ muốn trực tiếp chạy tới tách cô và tên khó ưa kia ra, đem cô trói chặt bên cạnh mình, chỉ mong có thể luôn nhìn thấy cô trong tầm mắt.
“Tên khốn khó ưa.”
Không thể trút cơn bực tức lên Trịnh Lam, Trác Diệu chỉ có thể âm thầm đâm chọt Lương Đông.
Bên phía Hải Ly, bữa tối đã được ba người ăn sạch sẽ.
Lương Đông đứng trước bồn rửa bát đột nhiên hắt xì một cái, khiến cho Trịnh Lam giật mình quay đầu nhìn qua:
“Làm sao thế? Nước lạnh quá sao? Để tớ đổi chế độ.”
“Không có.
Chắc là có ai đang nhắc đến tớ thôi.”
Ngày hôm nay tâm trạng của Lương Đông cực kỳ tốt, có thể ở cạnh Trịnh Lam cả môt buổi tối thế này đã đủ làm anh ta quên đi cảm giác khó chịu khi gặp Trác Diệu vào mấy tiếng trước.
“Tới ăn sữa chua đi.
Đây là ông xã của tớ làm đấy.”
Hải Ly lấy mấy túi sữa chua trong tủ lạnh ra, cho lên đĩa lớn rồi bê ra ngoài phòng khách, sau đó liền đứng trước cửa bếp mà gọi Lương Đông cùng Trịnh Lam.
Rửa xong bát đũa, ba người lại cùng nhau ngồi ở bàn trag trong phòng khách, vừa xem chương trình thực tế vừa ăn đồ tráng miệng.
Hải Ly rảnh rỗi nhấn vào xem những ai đã thích bài viết của mình, vuốt màn hình lên được hai cái, đột nhiên hành động của Hải Ly ngưng lại, sau đó bật cười ra thành tiếng.
“Cậu cười gì thế? Làm tớ giật hết cả mình.”
Trịnh Lam đưa tay lên vuốt ngực rồi quay qua nhìn Hải Ly với vẻ mặt đầy khó hiểu.
Hải Ly không đáp lời Trịnh Lam, cầm dâu tây có sẵn trên bàn lên cắn một miếng, đặt điệnt hoại xuống ghế sô pha rồi thản nhiên đáp lại:
“Không có gì cả.
Chỉ là vừa thấy được một thứ thú vị thôi.”
Trác Diệu bày tỏ cảm xúc phẫn nộ ở bài viết của cô.
Xem ra là thấy Lương Đông và Trịnh Lam cùng nhau ăn tối, anh tức muốn nổ phổi rồi.
“Cho anh tức chết.”
Hải Ly thầm đắc ý trong lòng, hăng hái nhai dâu tây trong miệng.
Chín giờ tối, Trịnh Lam tiễn Lương Đông ra về.
Nhiệt độ ban đêm so với ban ngày đã thấp hơn rất nhiều, không còn oi bức, còn có gió nhẹ thổi qua, khiến cho con người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Mấy ngày hôm nay, thật sự cảm ơn cậu.”
Lúc Lương Đông chuẩn bị mở cửa xe, Trịnh Lam không nén nổi sự cảm kích của mình mà nói một câu.
“Đều là việc nên làm.
Chúng ta là bạn bè thân thiết bao nhiêu năm, hai chữ cảm ơn không cần nói.”
“Chúc ngủ ngon.”
“Nếu không có cậu… Tớ thật sự không biết phải xử lý thế nào.”
Bây giờ nghĩ đến hình ảnh Hải Ly quằn quại trên sàn nhà ngày hôm đó, Trịnh Lam vẫn còn thấy nổi gai ốc khóc người.
Lương Đông yên lặng không đáp lời.
Suy nghĩ một lúc lâu, anh ta chui vào trong xe, một lát sau mới quay trở ra, trên tay cầm theo hai tấm vé, một tấm nhét vào túi áo của mình, tấm còn lại hướng về phía Trịnh Lam:
“Nếu cậu thật sự để tâm đến chuyện ơn nghĩa như thế thì thay cho lời cảm ơn, cậu có thể cùng tớ đi xem phim vào ngày kia không?”
“Tớ luôn muốn xem bộ phim kinh dị này, nhưng không tìm được người xem cùng.
Thật ra bóng vía của tớ không cứng cáp lắm, nếu chỉ có một mình thì không dám xem đâu.
Có cậu đi cùng, có lẽ tớ sẽ không còn sợ nữa.”
Bởi vì lúc xem phim, anh có thể nhìn cô.
Như thế sẽ không bị những hình ảnh dọa người trên màn ảnh dọa cho hồn bay phách lạc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...