Đông Chí Chưa Tới


Câu chuyện nhanh chóng đi đến hồi kết.

Đồng Đồng ép người nhận tiền xong liền lấy cớ có công việc rời đi, không nán lại bệnh viện lâu thêm nữa.
“Tối qua cô ấy đến bệnh viện?”
Nhất cử nhất động của Trịnh Lam đều được Trần Bân báo cáo lại cho Trác Diệu, tất nhiên bao gồm cả việc đã xảy ra hôm qua.
“Hôm qua cô ấy cùng Hải Ly lên xe cấp cứu.

Thám tử báo cáo lại là do ẩu đả dẫn đến chấn thương.

Bọn họ được đưa đến bệnh viện bác sĩ Lương đang công tác?”
“Bác sĩ Lương?”
Trác Diệu chỉ mới hạ bút ký được một nửa chữ ký của mình thì dừng tay lại, nheo mắt nhìn Trần Bân.
“Là Lương Đông.

Anh ta là giám đốc bệnh viện Thạc Hòa ạ.


Còn về chỗ ở hiện tại của cô Trịnh, hiện tại cô ấy đang ở cùng nhà với Hải Ly.”
Những gì Trác Diệu muốn biết, không tốn quá nhiều thời gian anh đều có thể có được đầy đủ thông tin.

Trác Diệu miết đầu ngón tay cái lên thân bút máy, gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy rõ, còn không quên nhếch miệng cười “tán dương”:
“Giám đốc bệnh viện sao? Lương Đông xem ra năng lực không tồi nhỉ?”
Nhưng so với vị trí mà anh đang đứng hiện tại, năng lực của anh ta còn kém xa.

Mắt nhìn người của Trịnh Lam chẳng lẽ kém như thế, vội vàng muốn bỏ anh chỉ vì muốn chạy theo tên mạt hạng kia hả?
“Tổng giám đốc.

Có chuyện này…”
Trần Bân lộ ra vẻ mặt khó xử, ăn nói cũng không trôi chảy như mới vừa rồi.
“Có chuyện gì? Đừng lãng phí thời gian, tôi còn rất nhiều hợp đồng cần xem xét.”
“Mẹ của cô Trịnh tìm đến cửa, nói là muốn gặp anh.

Còn có em gái của cô ấy, anh có muốn gặp họ không?”
“Không gặp.”
Mấy hôm trước bị mẹ mắng cho không còn chút mặt mũi, đầu óc Trác Diệu cũng sớm đã thông rồi.

Nghĩ lại anh mới thấy hành động của bản thân đúng thật là ấu trĩ, dù sao mình và Trịnh Lam cũng đã không còn là vợ chồng, cho nên không cần cố gắng duy trì hình ảnh con rể tốt, anh rể tuyệt vời trong mắt người nhà cô làm gì nữa.
Quan hệ giữa Trịnh Lam với mẹ cùng em gái không hòa hảo, điều này Trác Diệu chỉ mới phát giác ra.

Cho nên anh không định sẽ tiếp tục diễn vở kịch tình thân đằm thắm với họ làm gì nữa, tránh để mâu thuẫn giữa anh và Trịnh Lam vì những người không đáng mà lại bị đẩy lên cao.
Trần Bân hiểu rõ ý Trác Diệu, nhanh chóng di chuyển xuống cổng ra vào khuôn viên công ty.
Bời vì bảo vệ nghiêm ngặt, cho nên hai mẹ con Trịnh Vân vừa đến cổng đã bị hai bảo an chặn lại.

Nhất là Trịnh Vân, từ nãy đến giờ vẫn còn đang kêu gào.
“Trợ lý Trần.”
Nhìn thấy Trần Bân trở ra, hai mắt cô ta sáng lên như thấy vàng, nhanh chân chạy lên phía trước, hướng đôi mắt sáng rực của mình về phía Trần Bân mà cất tiếng hỏi:
“Anh đã nói với anh ấy việc tôi tìm đến đây chưa? Trác Diệu nói thế nào, tôi có thể vào trong đúng không?”

Trịnh Vân cực kỳ có tự tin bản thân mình có thể bước vào sảnh chính của Thịnh An.

Mọi tủi nhục cô ta trải qua nãy giờ, chỉ cần cô ta đường đường chính chính bước qua cánh cửa này, cô ta nhất định sẽ cho bọn người này biết thế nào là lễ độ.

Biết đâu là người nên động, đâu là người không nên.
Nhưng thực tế lại khác xa tưởng tượng.

Chỉ một câu nói gảy gọn của Trần Bân đã trực tiếp đem mọng tưởng của cô ta đánh gãy như bóp vỡ bong bóng cao su, khiến cho Trịnh Vân cảm thấy cả người mình như mất hơi mà xìu xuống:
“Anh ấy nói không gặp.

Phiền cô ra về cho, tránh ở công ty chúng tôi gây ầm ĩ.”
Đây chả khác nào một quả búa tạ gõ mạnh vào tai Trịnh Vân.

Mặt cô ta đỏ bừng, cao giọng mà hét lớn, hai bên cổ thậm chí có thể thấy những đường gân nổi cộm lên:
“Không thể nào.

Anh đã nói cho anh ấy nghe tên của tôi chưa? Tôi là Trịnh Vân, là nhị tiểu thư nhà họ Trịnh.”
“Đều đã nói rồi.

Nhưng sếp chúng tôi nói cô cùng anh ấy không có quan hệ, kêu tôi xuống đây tiễn khách.”
“Anh nói láo.”

Trịnh Vân nói rồi lại lấy điện thoại ra nhấn nút gọi điện, nhưng vẫn kết quả vẫn y hệt như từ nãy đến giờ.

Trịnh Vân đã gọi không dưới mười cuộc điện thoại, vậy mà Trác Diệu lại không chịu nhận một cuộc nào.
“Nếu họ còn làm ầm ĩ, phiền các anh xử lý.

Tránh làm ảnh hưởng đến nhân viên trong công ty cùng mọi người xung quanh.”
Trần Bân cũng không rảnh rỗi đứng đây quan sát sắc mặt của mẹ con Trịnh Vân.

Cho nên trực tiếp phân phó công việc cho bảo an rồi quay người rời đi.
Sếp cũng thật tuyệt tình.

Hôm trước còn tự mình Trịnh Vân đến bệnh viện, vậy mà hôm nay nói cắt đứt quan hệ là liền cắt đứt.
Nhưng muốn theo đuổi phụ nữ thành công, đây là điều kiện cần.
Đàn ông tốt sẽ không để cho tiểu tam có cơ hội đến lởn vởn trước mặt chính thức mà trực tiếp ra tay đá bay cô ta.

Nếu chút chuyện nhỏ này cũng không xử lý gọn gàng thì e con đường truy thê của sếp Trác còn gian nan lắm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui