“Lại nợ cậu một ân tình rồi.”
Trịnh Lam ngồi một mình trong phòng bệnh canh chừng Hải Ly chưa được bao lâu thì đã nghe tớ từ phía sau phát ra âm thanh đẩy cửa.
Nghe tiếng bước chân dần đi về phía mình, chóp mũi cảm nhận được mùi hương tuyết tùng thơm mát, Trịnh Lam không cần đảo mắt nhìn cũng có thể đoán chắc được chín phần người vừa mới bước vào phòng là ai.
Lương Đông đi vào phòng, trên tay cầm theo một binhg giữ nhiệt, khách sáo nói với Trịnh Lam một câu:
“Không cần để trong lòng, đều là người quen cả.”
Tâm tình Trịnh Lam lúc này đang đặt hoàn toàn trên người Hải Ly, cho nên cũng không có tâm trạng nói chuyện với Lương Đông.
Mùi hương tuyết tùng càng lúc càng ngửi rõ.
Lúc Trịnh Lam phản ứng kịp đã thấy Lương Đông đang đứng sát bên cạnh mình, lòng bàn tay cô truyền đến cảm giác hơi âm ấm.
Cúi đầu nhìn xuống, một chiếc bình giữ nhiệt bằng gỗ đang được đặt ngay ngắn trên bàn tay đang mở hờ của cô.
“Cậu uống chút nước đi, đừng để cổ họng bị khô, tránh sẽ bị đau họng.”
Kể từ lúc gặo nhau ở nhà hàng Lan Hoa cho đến tận khi Hải Ly được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Trịnh Lam khóc dữ dội như thế nào Lương Đông ở một bên đều đã quan sát rõ.
Cho đến hiện tại, khóe mắt cô đã đỏ ửng lên.
Giọng nói cũng đã bắt đầu khàn đi, là điều lúc cô nói ra câu “nợ anh một ân tình” kia, Lương Đông đã nhận thấy.
May mà trước khi quay lại phòng bệnh, Lương Đông đã đến máy lọc nước trong văn phòng, rót đầy bình giữ nhiệt bằng nước ấm.
Giống như anh đã biết trước, chuyện thanh âm của cô bị biến đổi chắc chắn sẽ xảy ra.
“Tớ đã hỏi qua Trần Thịnh rồi.
Hải Ly thật sự không có vấn đề gì nguy hiểm nữa cả.
Cả mẹ và em bé đều không sao, cho nên cậu không cần lo lắng, cũng không cần tự trách nữa.”
“Hai cậu chắc hẳn chưa ăn tối nhỉ? Tớ đi mua đồ ăn cho cậu nhé, dưới cổng bệnh viện có một tiệm cháo sườn ăn được lắm.
Hải Ly tạm thời có lẽ sẽ chưa tỉnh lại đâu, đợi sáng mai tớ sẽ đem đồ ăn tới cho cậu ấy.”
Lương Đông ngồi một bên không ngừng ân cần quan tâm.
Nhưng Trịnh Lam lúc này không có khẩu vị ăn uống, hơn nữa lúc nãy ở buổi tụ tập cô cũng đã lót dạ bằng một chút đồ ăn, cho nên kỳ thực hiện tại không cảm thấy đói bụng cho lắm.
“Cảm ơn cậu, tớ đã ăn tối rồi.”
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.
Trịnh Lam đảo mắt xem, nhận ra là tin nhắn từ tổng đài báo tài khoản gốc sắp hết, nhắc nhở cô nạp thêm.
Đồng hồ điện tử trên điện thoại hiển thị đã hơn mười giờ tối.
“Hôm nay đã làm phiền cậu nhiều rồi.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Tính chất của công việc bác sĩ rất bận rộn, nếu không phải do cô làm phiền, có lẽ Lương Đông đã tan làm rồi về nhà từ sớm.
Nhắc đến đây, Trịnh Lam lại càng cảm thấy áy náy, cho nên trong thời gian nhanh nhất muốn giục anh rời đi, tránh để anh vì mình mà lãng phí nhiều thời gian thêm nữa.
“Tớ vẫn chưa buồn ngủ.”
Lương Đông từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa, dịu dàng.
“Người mệt nhất hôm nay là cậu và Hải Ly.
Bên kia có giường trống, cậu qua ngủ một giấc đi.
Tớ sẽ ở bên cạnh trông chừng Hải Ly giúp cậu.”
“Chuyện này không được.”
Trịnh Lam ngay lập tức từ chối.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hải Ly vang lên.
Trịnh Lam nhanh chóng lấy túi xách của Hải Ly, xem xem giờ này có ai gọi đến.
Nhìn thấy trên màn hình đang phát sáng hiển thị hai chữ “ông xã”, nhịp tim Trịnh Lam càng lúc càng trở nên căng thẳng.
Cô có chút không dám đối mặt với Đại Hòa.
Với tính tình của Đại Hòa, một người luôn đội vợ lên đầu như anh ta, cho dù có đang đi công tác, nếu nhận được tin vợ mình đang nhập viện thì khả năng cao là sẽ bỏ cả công việc mà chạy về đây mất.
Hô hấp của cô nặng nề, bàn tay đang cầm điện thoại không tự chủ mà run lên.
Đến khi bản nhạc chuông dần kết thúc, rốt cuộc Trịnh Lam cũng có thể đưa ra quyết định, dứt khoát nhấn vào biểu tượng chiếc điện thoại được bao bởi viền tròn màu xanh.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã vang lên thanh âm gấp gáp mang theo sự lo lắng của Đại Hòa:
“Vợ à, có phải đã có chuyện gì xảy ra không? Tối nay em không liên lạc với anh, anh nhắn tin qua cũng không thấy em phản hồi.”
Buổi tối này, Đại Hòa đã gửi cho vợ mình không biết bao nhiêu tin nhắn.
Chuyện tối nay mấy người bạn cũ ra ngoài tụ họp, tất nhiên Hải Ly cũng đã chia sẻ cho chồng mình.
Đại Hòa thức thời không gọi điện thoại làm phiền cô, chỉ nhắn tin qua lại.
Vài tiếng trước tốc độ trả lời tin nhắn của Hải Ly còn rất nhanh, sau đó đột nhiên lại im lặng.
Đại Hòa còn cho là vợ mình tâm tình không tốt, lại giận dỗi vui vơ cái gì.
Cho nên mơ mơ hồ hồ chủ động gửi một tràng tin nhắn xin lỗi để dỗ cô, nhưng kết quả đối phương vẫn là bặt âm vô tín.
Nôn nóng như lửa cháy bùng lên trong lòng, anh ta không thể đợi Hải Ly nguôi giận, trực tiếp nhấn nút gọi điện thoại.
Chỉ là không ngờ tới, chào đón mình không phải giọng nói quen thuộc của vợ, mà là thanh âm khàn khàn mang theo chút run rẩy của Trịnh Lam:
“Đại Hòa, thật xin lỗi.”
Quen nhau từ thời còn học cao trung, cho nên Đại Hòa dễ dàng nhận ra được đây là giọng nói của bạn thân vợ mình.
Đại Hòa lập tức phát giác ra có gì đó không ổn, thanh âm vì gấp gáp và lo lắng mà đề cao hơn gấp mấy lần, vội vội vàng vàng cất tiếng hỏi Trịnh Lam:
“Trịnh Lam, là cậu sao? Hải Ly đâu, sao cậu lại nghe điện thoại của em ấy.”
“Cậu ấy…”
Trịnh Lam mím môi, ấp a ấp úng không nói thành lời.
Lương Đông đẩy ghế đứng dậy, đi qua chỗ cô, bàn tay to lớn mang theo hơi ấm của anh đặt nhẹ lên vai cô, giống như một ngọn lửa nhỏ xua tan đi không ít căng thẳng và lạnh giá trong lòng Trịnh Lam lúc này.
Trịnh Lam quay đầu nhìn Lương Đông, trong mắt mang theo sự cảm kích.
Sau đó hít một hơi sâu để bình ổn lại tâm trạng, thật không dễ dàng mới có thể đem tất thảy những chuyện vừa xảy ra vài tiếng trước báo cáo lại rõ ràng một lần cho Đại Hòa nghe.
Đầu dây bên kia rơi vào tĩnh lặng.
Mất một lúc lâu sau, Đại Hòa mới lại lên tiếng, thanh âm mang theo sự lạnh lẽo khiến Trịnh Lma cách một lớp màn hình cũng không nhịn được mà run lên:
“Cô ta tên gì?”
Đại Hòa đang hỏi ai là người gây ra tất thảy sự hỗn loạn này, ai là người đẩy vợ con anh ta vào thế bị nguy hiểm.
“Tố Luyện.”’
Trịnh Lam chịu áp lực giống như tội phạm đang bị cảnh sát ép khẩu cung, không tự chủ mở miệng nói ra một cái tên.
“Hải Ly thật sự không sao chứ?”
Đại Hòa lại xác nhận lại thêm một lần nữa tình trạng của vợ mình.
“Bác sĩ nói cả mẹ và bé đều đã không có chuyện gì nguy hiểm nữa.”
Trịnh Lam vô cùng thành thật khai báo.
Bên tai vang lên một tiếng “ừ”, sau đó lại đến phiên Đại Hòa len tiếng:
“Phiền cậu chăm sóc tốt cho Hải Ly.
Bây giờ tôi sẽ lập tức trở về.”
Hành động của Đại Hòa, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Trịnh Lam.
Anh ta nói xong liền cúp máy, lập tức tìm kiếm thông tin chuyến bay.
Mười hai giờ đêm nay có một chuyến bay từ Dung Thành về Tân Thành..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...