“Tao hết nói nổi mày rồi.”
Trần Thu Nguyệt nói rồi liền vươn tay đỡ Trịnh Vân dậy.
Thế nhưng cơ thể cô ta cứ như thể không xương, dù bà ta có cố sức thế nào cũng không thể kéo cô ta đứng dậy.
Ánh mắt Trịnh Vân một mực dán lên người Trác Diệu, miệng vẫn không ngừng “cầu cứu” anh:
“Trác Diệu, em đau quá.
Anh có thể đưa em đến bệnh viện không?”
“Đứng lên đi.”
Trác Diệu nói rồi liền cúi người xuống, bế bổng Trịnh Vân lên theo kiểu bế công chúa.
“Đi thôi, mau đưa con bé đến bệnh viện.
Để lại sẹo trên cơ thể là không được đâu.”
Trần Thu Nguyệt nói rồi sốt sắng đẩy Trác Diệu đi về phía cửa.
Căn phòng mới đây còn ồn ào hiện chỉ trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Trịnh Lam trong căn phòng trống.
Không gian yên lặng đễn mức Trịnh Lam gần như có thể nghe thấy tiếng thở lẫn nhịp tim của chính mình.
Cô đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng, không khỏi cảm thấy đau đầu vì mớ hỗn độn đang được bày ra trước mắt.
Nhưng việc cũng đã rồi, cô cũng không thể nào không dọn dẹp.
Nhanh chóng đi lấy hộp cứu thương, xử lý sát trùng miệng vết thương rồi băng bó cẩn thận, sau đó Trịnh Lam mới cầm lấy chổi và xúc rác gom lại hết mảnh vỡ thủy tinh cho vào trong bao rác đen.
Mọi chuyện xảy ra, cô tự nhận thấy bản thân mình không hề có lỗi.
Cho nên cô không có dự định sẽ đến bệnh viện xem tình hình của Trịnh Vân như thế nào.
Với tình huống hiện tại, Trịnh Lam chỉ có thể cảm thán một câu thay cho Trịnh Vân: “Tự làm tự chịu”.
Người thông minh đều nhìn ra được vết thương của cô ta không nặng đến thế.
Cho dù thật sự có để lại sẹo, thì trên thực tế có bao nhiêu người sẽ vạch lòng bàn tay của một người phụ nữ ra để xem xem bên trong đó có sẹo không chứ?
Trịnh Lam bị thương còn nặng hơn, nhưng tuyệt nhiên không một ai quan tâm đến cô cả.
Trác Diệu không thô lỗ mắng mỏ cô như mẹ và em gái, nhưng khoảnh khắc anh bế Trịnh Vân ra khỏi cửa chính là minh chứng tốt nhất cho việc anh chính là đồng minh của bọn họ, còn Trịnh Lam từ đầu đến cuối chỉ là một “người thừa”, là một kẻ ngoài cuộc dù cho có chết cũng không ai để tâm đến mà thôi.
Rõ ràng cô không muốn bản thân vì những “chuyện thường như cơm bữa” này làm tổn thương, thế nhưng trong một phút, sự uất ức bộc phát đã khiến Trịnh Lam rơi nước mắt.
Rõ ràng cô không đụng chạm đến ai, cũng không làm hại đến ai, nhưng tại sao hết người này đến người khác chứ nắm tay nhau đến làm nhiễu loạn cuộc sống của cô vậy chứ?
Hay là ông trời thật sự muốn tiệt đường sống của cô, không muốn cô được sống dễ dàng ở nơi này?
Trịnh Lam khóc lóc đã đời, phải qua mười lăm phút khi tâm trạng đã dịu đi, cô mới lấy điện thoại trong túi ra, truy cập vào mục danh bạ.
Ngón tay thoăn thoắt gõ chữ rồi nhấn nút gửi tin nhắn đi.
Sau khi nhận được hồi âm của đối phương, Trịnh Lam liền tức tốc đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo rồi chỉnh trang bản thân lại cho ngay ngắn.
Chỉ tầm mười phút sau, cô lại ra khỏi nhà.
Điểm đến lần này là một tiệm cafe nhỏ được thiết kế mang hơi hướng Châu Âu cổ.
Trịnh Lam đẩy cửa bước vào tiệm cafe, chọn một chiếc bàn tròn gần cửa sổ, chọn một tách cafe đen rồi ngồi yên chờ đợi.
Không đến năm phút sau, một bóng người cao ráo dần thu hẹp khoảng cách với cô.
Trịnh Lam vừa ngẩng mặt lên đúng lúc cũng bắt gặp ánh mắt Kiều Thư Vân đang chăm chú nhìn mình, bà cười hiền từ nhìn cô rồi chầm chậm cất tiếng:
“Con đến lâu chưa? Mẹ có chút việc ở công ty cần xử lý nên không đến ngay được, xin lỗi đã để con chờ nhé.”
Kiều Thư Vân là hình mẫu nữ cường mà nhiều người hướng đến.
Dù cho nhà họ Trác có sản nghiệp vô cùng vững chắc, bà hoàn toàn có thể ở nhà an phận làm một đương gia chủ mẫu không cần lo lắng chuyện tiền bạc, sống an nhàn thoải mái, nhưng Kiều Thư Vân tuy đã ngoài trung niên vẫn tự mình điều hành một công ty mỹ phẩm lớn, công việc hằng ngày của bà vẫn luôn rất bận rộn.
“Con cũng chỉ mới đến thôi.
Công việc của mẹ bận rộn, con đã làm phiền mẹ rồi.”
“Không phiền, không phiền.
Mẹ còn mong con gọi điện cho mẹ nhiều hơn.”
Những lời Kiều Thư Vân nói đều là thật lòng.
Dù hiện tại Trịnh Lam không còn là con dâu của bà nữa, nhưng không vì thế mà sự quan tâm của Kiều Thư Vân dành cho Trịnh Lam mất đi.
Bà đã sớm coi cô là con gái, cho nên chỉ cần là cô cần, bất cứ lúc nào bà cũng đều sẽ gác công việc qua một bên rồi đi đến bên cạnh cô.
Đích thực hiện tại hai người đã không còn quan hệ gì trên mặt luật pháp nữa, nhưng cách xưng hô mẹ-con dù sao Trịnh Lam cũng đã dùng trong hơn ba năm, cho nên nhất thời muốn sửa không phải liền sửa được.
Mặt khác, cô cũng không muốn sửa đổi, vì chính cô cũng xem Kiều Thư Vân như mẹ mình, bà là một trong số ít người đem đến cho cô cảm giác ấm áp khi ở cạnh.
“Hôm nay con muốn nói gì với mẹ
Ban nãy Trịnh Lam chỉ đơn giản bảo muốn gặp bà, hoàn toàn chưa đề cập đến nội dung cuộc trò chuyện ngày hôm nay.
“Cho tôi một trà gừng.”
Kiều Thư Vân order đồ uống, sau đó lại tiếp tục quan sát Trịnh Lam.
Trịnh Lam cũng không hấp tấp, cô yên lặng một lát, giống như đang suy nghĩ, sau đó mới trả lời câu hỏi của Kiều Thư Vân:
“Chuyện đi du học mẹ nói… Con nghĩ con sẽ đi ạ.”
“Mẹ ủng hộ con.”
Kiều Thư Vân hoàn toàn không phản đối, bà còn tiếp thêm dũng khí cho cô:
“Khả Hân cũng đang ở Nhật.
Hai chị em con rảnh rỗi có thể tìm nhau nói chuyện.
Lúc nào con qua bên đấy, mẹ sẽ nhắn nó đến sân bay đón con.”
“Như vậy có làm phiền Khả Hân quá không ạ?”
Trác Khả Hân là em gái ruột của Trác Diệu.
Vì cô bé đang du học năm hai ở đại học Waseda, cho nên số lần gặp mặt của Trịnh Lam và Khả Hân trong những năm gần đây khá ít.
Nhưng cô có tự tin tình cảm giữa mình và Khả Hân khá tốt, chủ yếu là do cô bé là kiểu người hòa đồng, dễ gần, đem đến cho người ta cảm giác như đang được ở gần một đóa hoa hướng dương vậy.
“Phiền gì chứ.
Được gặp con con bé vui mừng còn không hết.
Dù sao ở bên kia nó cũng đâu quen nhiều người Trung Quốc đâu.
Nhất là được ở cạnh người nhà, sau này hai chị em chăm sóc lẫn nhau, mẹ cũng cảm thấy yên tâm hơn về hai đứa.”
“Con chọn được trường học chưa?”
“Con vẫn còn đang cân nhắc.
Nhưng con đã chọn được nơi muốn đến rồi, là thành phố Miyako.”
“Con thích biển sao?”
Kiều Thư Vân tinh ý nhận ra điều đặc biệt.
Bà đã từng đến Miyako, ở tỉnh Iwate, đây có thể xem là một trong những nơi đáng đến nhất.
Đáng chú ý nhất có lẽ là bãi biển Jodogahama - địa điểm bơi lội nổi tiếng vào mùa hè.
Kiều Thư Vân cũng đã từng cho những chú mòng biển bay theo sau thuyền ăn, đó là một trong những trải nghiệm rất khó quên với bà.
“Con thích biển, cũng muốn đến Miyako để cho mòng biển ở biển Jodogahama ăn.”
Mong ước của Trịnh Lam lại trùng hợp là những gì Kiều Thư Vân đã trải nghiệm, cho nên bà không khỏi thấy thú vị, lập tức liền bật cười thành tiếng.
“Cuộc sống mới của con sắp bắt đầu rồi.”
Kiều Thư Vân thật lòng nghĩ, chỉ khi cô quên đi quá khứ, lúc đó Trịnh Lam mới có thể thật sự viết nên một trang mới trong cuộc đời của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...