Đông Chí Chưa Tới


“Biến thái?”
Màng nhĩ Trác Diệu bị hai từ này của cô đâm đau, lập tức mặt anh liền đen như đít nồi, âm thanh cũng đanh lại mà gằn giọng hỏi cô:
“Con mắt nào của em thấy anh giống biến thái? Em đã thấy mặt tên kia rồi à, giống anh đến mức khiến em giật mình sao?”
“Xin lỗi, em không nghĩ anh sẽ đến đây, cho nên tất nhiên sẽ bị dọa sợ rồi.”
Trịnh Lam nói đến đây liền giật mình một cái, sau đó giống như nhận ra một chuyện gì kinh thiên động địa, cô lập tức trứng lớn mắt mà cao giọng chất vấn Trác Diệu:
“Làm sao anh biết được chỗ ở của em?”
“Khụ.”
Trác Diệu đưa tay lên che miệng một mà ho một cái, hành động của anh rõ ràng là đang cố tình lảng tránh câu hỏi của Trịnh Lam.
Không mất đến hai giây, Trác Diệu đã nhanh chóng bẻ lái qua chuyện khác:
“Mẹ bảo anh đón em về nhà ăn cơm.

Mẹ có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện cần nói, em cũng đã nói với mẹ rồi.”

Trịnh Lam cũng đã sớm tuyên bố chuyện ly hôn với mẹ chồng.

Tất nhiên phản ứng của bà cũng giống như bao vị phụ huynh khác, kịch liệt ngăn cản và khuyên cô suy nghĩ lại.

Nhưng dưới sự kiên quyết của Trịnh Lam, rõ ràng Kiều Thư Vân cũng đã im lặng, cô còn cho là bà đã đồng ý với cô chuyện này chứ.
“Em thì đã nói hết chuyện, nhưng mẹ vẫn còn điều muốn nói.

Không phải chuyện ngoài lề đâu, là chuyện ly hôn của chúng ta đấy.

Em thật sự không định đến gặp mẹ sao?”
Không thể không nói, Trác Diệu rất giỏi chọt vào chỗ ngứa của cô.

Thấy Trịnh Lam vẫn còn lưỡng lự, Trác Diệu trực tiếp đưa ra một “lời mời chào” có lợi cho cô:
“Nếu bố mẹ anh đồng ý chuyện ly hôn, vậy thì có thể anh cũng sẽ không nhập nhằng ký kết vào giấy tờ nữa.”
“Em đi thay đồ.”
Trịnh Lam vừa nghe đến đây liền ngay lập tức trở nên hăng hái bất thường.

Cô bây giờ cần nhất chính là chữ ký của anh vào đơn ly hôn.

Nếu thật sự một chuyến đi có thể đổi lấy sự tự do của mình, vậy thì Trịnh Lam cũng chẳng ngại gặp mặt bố mẹ chồng nhiều một chút.
“Em…”
Trác Diệu thật sự cạn lời với hành động của cô.

Trước giờ sao anh lại không biết tốc độ lật mặt của cô còn nhanh hơn tốc độ lật bánh tráng của mấy dì bán báng vậy chứ?

Thấy Trịnh Lam lại định đóng cửa, Trác Diệu lần này đã nhanh hơn môt bước lách người đi vào trong nhà rồi nói:
“Có khách đến nhà, tốt xấu gì em cũng nên mời nước chứ?”
Lúc hai người còn sống chung, Trịnh Lam là người vợ hiểu chuyện, nền nã, thanh lịch lắm cơ mà? Sao anh lại thấy càng lúc cô càng đánh mất đi sự ngoan ngoãn, biết điều của mình vậy nhỉ?
“Nam nữ thụ thụ bất tương thân.”
Trịnh Lam thở hắt ra một hơi mà đáp lại câu hỏi của anh.
“Người em anh còn vào rồi, vào nhà thì có là gì chứ?”
Trác Diệu cười khẩy nhìn cô, sau đó không khách sáo mà sải bước chân đi thẳng về phía sô pha trong phòng khách rồi ngồi xuống mà vắt chéo chân, bộ dạng rất giống như một ông lớn.
Trịnh Lam thật sự bị câu nói này của anh làm cho kinh ngạc đến ngu người luôn rồi.

Cho đến khi cô tiêu hóa được chuyện gì vừa mới xảy ra thì mặt cô đã đỏ lên như trái cà chua, vắt chân lên cổ mà chạy trối chết vào trong phòng thay đồ.
“Biến thái.”
Trịnh Lam gục mặt vào tủ đồ mà buông lời mắng nhiếc anh.

Có vẻ như không chỉ có mình cô thay đổi thôi đâu, mà chình bản thân Trác Diệu cũng đã dần bộc lộ những khía cạnh mà Trịnh Lam chưa bao giờ thấy ở anh.
Cô luôn nghĩ anh là người cứng ngắc.

Thật không ngờ… Không ngờ anh lại có thể mặt dày, thản nhiên như không mà nói ra những lời không có chút tiết tháo nào như vậy.

Không thể ôm bộ dạng nhếch nhác này đến gặp bố mẹ chồng, cho nên Trịnh Lam quyết định đi tắm rửa cho sạch sẽ trước.

Rõ ràng đang ở trong nhà mình, nhưng cô lại phải mang bộ dạng lấm la lấm lét như một con chuột, rón rén chân trốn tránh anh mà di chuyển từ phòng khách đến nhà tắm.
Đối với Trịnh Lam bây giờ, cô đề phòng Trác Diệu còn hơn đề phòng giặc, cho nên dù đang ở trong nhà mình, Trịnh Lam vẫn phải cảnh giác mà khóa cửa phòng tắm từ bên trong.
Đừng nói cô đa nghi, phòng bệnh hơn chữa bệnh.

Trác Diệu bây giờ khó đoán như thế, ai mà biết được, anh có tự nhiên nổi điên chạy vào phòng tắm tìm cô không.
Trái ngược với sự hoảng loạn của Trịnh Lam, Trác Diệu hiện tại lại rất ung dung ngồi trên ghế sô pha trong phòng khác.

Anh đảo mắt quan sát căn hộ của cô một vòng, phát hiện căn hộ này được trang trí theo phong cách tối giản mà trước nay Trịnh Lam vẫn yêu thích, khiến cho anh có cảm giác giống như mình đang ở nhà.
Trác Diệu trầm ngâm một lúc lâu, sau đó liền dứt khoát móc điện thoại trong túi áo mình ra, gọi điện cho trợ lý Trần rồi đưa ra mệnh lệnh:
“Nội trong ngày mai, tôi muốn sở hữu một căn hộ ngay bên cạnh căn hộ hiện tại của Trịnh Lam.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui