Trác Diệu quay trở lại bàn làm việc, mở bao đựng hồ sơ bằng giấy màu nâu sẫm ra, ánh mắt anh tối lại khi thấy rõ nét chữ dứt khoát của cô ở phần chữ ký.
Không phải cô luôn mở miệng là nói yêu anh đến chết sao? Bây giờ không chút báo trước nào, đột ngột muốn ly hôn, vậy anh có nên cho là tất cả những lời yêu cô nói với anh trước đây, tất cả những hành động dịu dàng cô đã vì anh mà làm trong quá khứ tất thảy đều là giả dối hay không?
Hay là nên nói, cô đã tìm được một người đàn ông khác tốt hơn anh rồi, cho nên liền nóng vội muốn ly hôn đây?
Đối với cuộc hôn nhân này, Trác Diệu không có gì luyến tiếc cả.
Nhưng anh tuyệt đối không chấp nhận chuyện bản thân mình bị cô đội cho cái nón xanh, cho nên trước khi ký tên vào đơn ly hôn, anh cần phải xác nhận cô có chung thủy với cuộc hôn nhân của hai người hay không, có phản bội anh hay không.
Nếu thật sự cô không làm ra những hành động đáng khinh ấy, vậy thì tự nhiên anh cũng sẽ không trì hoãn chuyện ly hôn thêm làm gì cả.
Nghĩ là làm, Trác Diệu nhanh chóng nhấc điện thoại di động đang được đặt trên bàn lên, nhanh chóng truy cập vào danh bạ rồi nhấn số gọi điện cho trợ lý của mình.
“Tôi nghe đây, thưa giám đốc.”
“Trần Bân, cậu giúp tôi điều tra xem thời gian gần đây Trịnh Lam có đặc biệt thường xuyên qua lại với ai hay không, đặc biệt là đàn ông.”
Đầu dây bên kia nhận được mệnh lệnh của anh không vội trả lời ngay mà qua đi độ ba, bốn giây mới có lời hồi đáp:
“Vâng, tôi rõ rồi thưa giám đốc.
Trong thời gian nhanh nhất, tôi sẽ báo cáo các thông tin mà anh yêu cầu.”
Trần Bân không phải là người hay tọc mạch.
Anh ta làm công ăn lương, cho nên đối với phân phó của cấp trên, luôn ngoan ngoãn phục tùng, tốc độ làm việc cũng rất nhanh.
Đây chính là lý do anh ta được Trác Diệu trọng dụng, trong công ty, Trần Bân cũng là người thân cận và được Trác Diệu tin tưởng nhất.
Trác Diệu nhận được câu trả lời của Trần Bân, lúc này anh mới yên tâm đặt điện thoại xuống bàn rồi tiếp tục làm việc.
Chỉ là mọi chuyện diễn ra không được suôn sẻ như anh nghĩ.
Anh không tài nào tập trung được, chỉ có một trang tài liệu nhưng dù đã đọc đi đọc lại mấy lần Trác Diệu vẫn không tài nào ngấm nổi trong đấy viết cái gì.
“Phòng kế hoạch làm bản báo cáo này cũng tệ quá rồi.”
Trác Diệu thở dài một hơi, lật úp tờ tài liệu trong tay xuống rồi đẩy ghế đứng lên, khoan thai bước từng bước ra khỏi phòng làm việc.
“Cậu chủ.
Lúc nãy tôi thấy cô chủ khóc rất dữ dội, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Vừa bước xuống tầng một, dì Lưu đã đứng dưới chân cầu thang, giống như cố tình đứng đợi anh từ trước, chỉ đợi gặp được anh để bày tỏ thắc mắc của mình.
“Khóc sao? Trịnh Lam?”
Trác Diệu nheo mắt, trong giọng nói của anh nồng đậm sự nghi hoặc.
Dì Lưu nghe Trác Diệu hỏi vậy cũng không chần chừ mà gật đầu rồi đáp lại anh:
“Đúng vậy, tôi nào dám nói dối cậu bao giờ.
Lúc nãy tôi thấy cô chủ vừa chạy ra khỏi nhà vừa khóc.
Cho nên tôi mới sốt ruột hỏi cậu, hai người cãi nhau sao?”
Dì Lưu tuy là người làm, nhưng xét về tuổi tác cũng lớn hơn tuổi mẹ đẻ của Trác Diệu.
Lại cộng thêm việc bà ấy đã là người làm công cho nhà họ Trác từ khi anh mười tuổi cho đến tận bây giờ, cho nên đối với người quản gia này, Trác Diệu vẫn có một sự tôn trọng cùng thân thiết nhất định.
“Không có việc gì.
Dì không cần lo lắng.”
Trác Diệu trả lời qua loa rồi nhanh chóng rảo bước lại phía ghế sô pha mà đặt mông ngồi xuống ghế mềm rồi bình thản nhấn nút điều khiển mở tivi lên xem kênh tin tức.
Hai người dù sao cũng chưa ly hôn, cho nên anh không muốn làm to chuyện.
Đợi đến khi thật sự hai người không chung đường nữa, lúc đấy mới nói cho mọi người hay cũng không có gì là xấu cả.
Nhưng anh đang băn khoăn một điều, Trịnh Lam thật sự đã khóc sao?
Lúc nãy khi đứng trước mặt anh mạnh miệng nói chuyện muốn ly hôn, anh thấy mặt cô lạnh như băng vậy, đâu có biểu hiện gì của một người sắp khóc đâu?
Hay là anh nên nói, cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ với anh đây? Làm như thế thì cô được gì chứ.
Nhưng nếu những gì dì Lưu nói là sự thật, nếu như cô đã khóc vì phải ly hôn với anh, vậy thì...!Khả năng cô đệ đơn ly hôn với anh vì sự xuất hiện của người thứ ba chẳng phải là phi lý lắm sao?
Vậy thì...!Lý do cô muốn ly hôn với anh là vì cái gì chứ?
Trác Diệu không phải là tuýp người thích đoán già đoán non, nếu anh đã băn khoăn cái gì, anh muốn trong thời gian sớm nhất mình sẽ có được kết quả chính xác.
Nghĩ đến đây, anh liền không chút chần chừ mà nhấc máy lên gọi cho Trịnh Lam.
Nhưng lần này không giống những lần trước, anh đã kiên nhẫn chờ đợi hơn vài phút trôi qua, thế nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn chưa hề nhấc máy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...