Cả đêm hôm ấy anh ở lại cùng cô ở bệnh viện.
Anh luôn suy nghĩ, đắn đo mọi thứ.
Anh một mình ngồi trên cái ghế sofa ánh mắt thì luôn hướng về cô gái nhỏ do ảnh hưởng của thuốc mà ngủ rất say.
Anh một mình suy nghĩ, liệu bây giờ anh phải giải quyết thế nào cho thỏa đáng? Nhưng cho dù là làm gì thì anh đều đặt sự an toàn và cảm giác của cô lên hàng đầu.
Cả đêm hôm ấy anh cứ suy nghĩ rất nhiều, đến tầm 2h sáng mới chợp mắt được một chút.
...****************...!
Hôm sau anh đã dậy rất sớm.
Anh gọi cho Trâm vào chắm sóc Vân Anh giúp anh, còn đi thì chạy về nhà rồi đi lên trường để giải quyết rõ mọi chuyện.
Anh vừa vào trường thì lại bắt găp Mỹ Hân ở ngoài sân.
Anh đi ngang cũng không quên dành cho nhỏ một ánh mắt sắc bén.
Nhỏ không mấy bận tâm nhưng đâu biết rằng anh là đanh đi thanh lí bọn nó.
Anh vào phòng hiệu trưởng.
Anh kể hết mọi chuyện cho cô hiệu trưởng nghe.
Cô nghe xong mà tá hỏa, không ngờ mọi việc lại xảy ra nghiêm trọng như vậy.
Sau khi nói rõ mọi chuyện anh đã nhờ thầy Vũ phát loa lên gọi cả đám bọn nó lên văn phòng.
Tụi nó vừa bước vào phòng thì gặp anh, cả đám đều xanh mặt.
Anh thì không nói gì, cố tình quay đi chỗ khác.
Cả đám nó ngồi xuống ghế.
Cô hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm của bọn nó nói chuyện, trao đổi với bọn nó còn anh thì chỉ ngồi nghe.
Mấy đứa kia thì chỉ biết gục mặt chỉ riêng Mỹ Hân vẫn cố cãi cho bằng được.
Anh tức giận, đập tay lên bàn một cái rất mạnh, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt nó.
" Em đã làm thành ra như vậy mà còn cãi, từ nãy tới giờ tôi không nói chỉ là muốn cho em có cơ hội để nhận lỗi nhưng em vẫn chứng nào tật nấy "
" Thầy có bằng chứng gì không mà nói em làm, có ai làm chứng không? Mà sao thầy lo cho Vân Anh dữ vậy, còn đích thân ra mặt nữa ?" - Nhỏ khiêu khích.
" Tôi nói cho em biết bây giờ tôi không phải là thầy của em và cũng không còn là giáo viên của trường này nên em ăn nói cho cẩn thận, mọi chuyện em muốn nói thì cứ nói tôi chẳng gì phải sợ cả, tôi bây giờ là người giám hộ hợp pháp của Vân Anh nên tôi có đủ quyền hạn và có quyền quyết định về mọi chuyện liên quan đến em ấy.
Với lại em muốn bằng chứng phải không? Được! Tôi sẽ cho em thấy ".
Anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trang và Trúc nhanh chân xuống văn phòng rồi mở vd mà anh đã lấy được ngày hôm qua cho mọi người cùng xem.
Anh vừa mở vd lên thì Trang và Trúc cũng đã đến.
Sau khi vd được phát lên thì nó không còn gì để chối cãi nữa, với lại bây giờ lại có Trang và Trúc làm nhân chứng thì nó đúng là hết đường chạy thật rồi.
Mặt nó đơ ra, nó ngẫn người.
" Mọi chuyện đã rõ ràng rồi, xem như là nhân chứng vật chứng đều có cả.
Nếu như nhà trường không thể giải quyết chuyện này rõ ràng thì tôi sẽ đưa ra pháp luật nhờ họ giải quyết."
Đúng lúc này ba của Mỹ Hân cũng vừa vào tới trường.
Ông vừa bước vào phòng thì gặp anh, ông ngạc nhiên.
" Cậu...cậu...là Thiên Minh " - ba của Mỹ Hân cất tiếng.
Anh đứng lên.
" Còn tưởng là ai thì ra là chú, lâu rồi không gặp, mời chú ngồi "
Ba của Mỹ Hân là Nguyễn Chí Thành - ông là tổng giám đốc của công ty Gia Long - là công ty đối thủ của công ty anh.
" Nhà trường gọi tôi đến đây có gì không? "
" Thưa anh chuyện là Mỹ Hân đã có cuộc ẩu đả với một em học sinh trong trường nên nhà trường mới mời anh lên đây nói chuyện "
" Học sinh đi học thì chuyện có xích mích với nhau là chuyện bình thường, có cần làm lớn chuyện gì không? Nói rồi muốn bao nhiêu ?"
" Chú à! Con gái chú đã gây ra chuyện như vậy rồi mà chú vẫn còn mạnh miệng được à? Chú nói là chuyện bình thường, Mỹ Hân đánh bạn để tới nhập viện đó cũng chỉ là chuyện bình thường thôi sao? " - anh hơi nóng.
" Khá khen cho Trần Tổng giỏi ăn nói thật! Nhưng chẳng lẽ tự nhiên mà con gái tôi lại đi gây sự sao? Nói cho cùng thì chắc người của cậu đây cũng đã gây thù gì với Mỹ Hân thôi!"
" Đúng là giữa Mỹ Hân và Vân Anh có thù với nhau nhưng đến mức cầm dao hành hung, lột đồ bạn nữ ra thì chắc chỉ có con gái của chú mới làm được thôi.
Tôi cũng không muốn nói quá nhiều, nhà trường muốn xử lí sao cũng được dù sao tôi cũng sẽ đưa chuyện này ra pháp luật để giải quyết, chào mọi người tôi xin phép đi trước "
Nói rồi anh rời khỏi ngay lập tức.
...****************...!
Anh vừa ra khỏi trường thì liền gọi cho Trương Kiến Minh nhờ cậu giúp anh giải quyết mọi chuyện.
Kiến Minh chính là người cảnh sát đã bắt cô vào đồn cảnh sát lần trước.
Sau này anh và cậu có làm quen và nói chuyện với nhau nên cũng có chút giao tình.
Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa anh liền trở về bệnh viện để thăm Tiểu quỷ.
Anh vào thì thấy Trâm đang gọt trái cây cho cô.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
" Anh về rồi à! Mọi việc giải quyết rồi chứ?" - cô Trâm hỏi anh.
" Ổn thỏa rồi! Vân Anh em thế nào rồi? Còn đau nhiều không ?" - anh bước lại ngồi lên ghế bên cạnh giường của cô.
" Còn đau một chút nhưng đỡ nhiều rồi! Mà sáng giờ anh đi đâu vậy?"
" À anh lên công ty có việc ấy mà !"
Anh không muốn cô phải nhớ đến những chuyện không hay nên đành phải giấu.
Đến trưa thì cô Trâm phải về vì cô còn có tiết dạy buổi chiều.
Anh thì cứ túc trực ở bên cạnh cô, mọi việc ở công ty đều giao lại cho Thái Phương và Trịnh Thiên.
Anh ở bên cạnh cô cùng trò chuyện, an ủi giúp cô quên đi những chuyện đáng sợ vừa rồi.
Anh vén tóc của cô qua một bên định xem vết thương ở cổ nhưng lại bị cô né tránh trong vô thức.
" Em sợ ?".
" Không....chỉ là em..." - cô ấp úng.
Anh cười nhẹ nhàng, xoa đầu Tiểu quỷ.
" Anh hiểu mà, nhưng em phải dũng cảm để có thể vượt qua mọi chuyện được, anh sẽ luôn bên em !"
" Dũng cảm là sẽ hết sợ sao?"
" Dũng cảm không phải là không còn sợ hãi mà là có thể trong lúc sợ hãi ta phát hiện ra những thứ quan trọng hơn nữa.
Dũng cảm không phải là sẽ có thể giải quyết được mọi thứ nhưng sợ hãi mãi mãi thì sẽ không giải quyết được gì "
Cô nhìn anh ánh mắt không giấu được nổi xúc động.
...----------------...!
Anh dỗ dành trò truyện một chút ít thì cô mới chợp mắt được một chút.
Lúc này Kiến Minh cũng vào thăm cô.
" Vân Anh sao rồi ?"
" Em ấy khỏe nhiều rồi, mà mọi chuyện anh giải quyết được chứ?"
" Mọi chuyện ổn thỏa rồi cậu không cần lo, điều tốt nhất bây giờ là Vân Anh có thể mau chóng hồi phục !"
" Cảm ơn anh nhiều.
Có chuyện này tôi mong rằng anh có thể giữ bí mật chuyện này đừng nói cho ba của em ấy biết !"
" Tôi hiểu mà.
Trước sau thì cũng thành người một nhà cả thôi, giúp được thì tôi giúp !"
Lúc này cô giật mình tỉnh dậy.
" Nhóc dậy rồi đó à !"
" Anh...anh là..."
" Em không nhớ sao? Anh ấy là người đã bắt em lần trước đó !"
Cô ngồi dậy.
" Anh đến đây làm gì? Tôi với anh có quen biết gì nhau không mà đến đây?"
" Vân Anh em nói gì kì vậy! Anh ấy có lòng tới thăm em sao em nói kì vậy? Người ngoài không biết còn nói anh không biết dạy em "
" Lần trước em bị ba em mắng cho một trận cũng là do anh ta đi nhiều chuyện đó thôi.
Anh đúng là giỏi thật dám đi mách lẻo mọi chuyện với ba tôi, chuyện lần trước tôi còn chưa tìm anh tính xổ anh còn dám tới đây!"
" VÂN ANH " - anh quát lớn khiến cô giật mình.
" Hải! Không sao.
Khó trách Vân Anh nóng giận như vậy, đúng là lần trước tôi hơi quá lời.
Tôi xin lỗi em, vậy được chưa hả nhóc?"
" Chỉ tại em ấy đi gây họa thôi, anh không cần xin lỗi đâu.
Vân Anh đúng là được tôi chiều hư rồi, càng ngày càng ương bướng !"
" Anh..người ngoài bắt nạt em anh còn không bênh đi mà còn quay sang trách mắng em !"
" Em im liền cho anh! Đừng nghĩ em đang bị thương mà anh không dám đánh em nha, đừng để anh giận lên hậu quả em tự biết "
" Cứ kệ em ấy đi, thời gian còn dài, em chắc chắn sẽ còn gặp lại tôi.
Mà tôi nghĩ sau này em cũng nên đổi cách xưng hô đi.
Cũng sắp thành người một nhà thì phải có lớn nhỏ nhỉ?"
" Người một nhà? Anh nói gì vậy? Ai thèm là người một nhà với anh !"
" Em không chịu thì cũng phải chịu thôi nhóc à !"
Cô cảm thấy khó hiểu bởi lời nói của cậu.
Còn anh thì chỉ ngồi cười khúc khích trêu chọc cô.
Kiến Minh ở lại chơi một chút ngồi cũng ra về.
Kiến Minh rời đi không lâu thì anh cũng phải lên công ty có tí việc.
......................!
Cũng đã gần tối, anh thì vẫn lo một đống sổ sách ở công ty mà tạm thời quên bén luôn cô.
Cô một mình ở bệnh viện đúng là nhàm chán, tay đang bị thương nên không thể cử động mạnh.
Cô lấy điện thoại gọi cho anh.
" Anh ơi!"
" Gì đấy Bảo Bảo ?"
" Anh về chưa? Em đói !"
Anh vội liếc sang xem đồng hồ thì giật mình.
6h tối hơn rồi anh vẫn chưa xong còn bỏ cô một mình ở bệnh viện nữa.
" Ấy chết! Anh quên, xin lỗi Bảo Bảo, anh tới chỗ em liền.
Em nằm nghĩ đi nha, anh tới liền "
Anh nói rồi cúp máy, thu dọn mọi thứ để vào chiếc cặp tap rồi rời khỏi công ty.
Anh chạy về nhà tắm rửa rồi chạy đi mua ngay một phần cháo đem vào cho cô.
Anh vừa vào thì thấy Trang đang ngồi cạnh cô.
" Em đến lâu chưa ?"
Anh đặt phần cháo lên bàn.
" Dạ em đến nãy giờ, em vừa giúp Vân Anh thay đồ.
Thầy bận quá thì có thể gọi cho em, em vào lo cho cậu ấy được "
" Cảm ơn em.
Chỉ tại tôi lo công việc quá mà quên bén luôn thời gian.
"
" Dạ nếu thầy vào rồi thì em xin phép về trước.
À mà lúc nãy y tá có vết thương ở tay khá sâu nên đôi lúc vẫn còn chảy máu nên thay băng gạt thường xuyên."
" Tôi hiểu rồi, cảm ơn em "
Sau khi Trang rời đi anh đặt cái cặp tap lên bàn rồi mở tủ lấy ra cái khắn với cây lược nhỏ.
Anh ngồi lên giường lấy chiếc khăn lau tóc cho cô.
" Em đang không khỏe phải giữ ấm cơ thể nếu không là lại cảm đấy !"
Cô nhẹ nhích người về phía anh ôm chặt anh, gục đầu vào ngực anh cảm nhận hơi ấm của anh.
" Bảo Bảo sao vậy?"
" Em nhớ! Mấy ngày rồi không ôm rồi em nhớ anh chết đi được !"
Anh mỉm cười, cứ để cô ôm anh một chút.
Tay anh vẫn nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô.
Lau khô anh lấy lược chảy lại mái tóc dài kia rồi cột lại gọn gàng giúp cô.
" Được rồi.
Buông ra đi, anh lấy cháo cho em ăn !"
Cô buông tay khỏi anh, anh nhanh chóng nhéo mũi cô chọc ghẹo.
Anh lấy hộp cháo kế bên đút cho cô.
Anh thổi từng muỗng cháo cho nguội bớt rồi mới đút cho cô.
" Xin lỗi Bảo Bảo nha! Sau này anh sẽ để ý thời gian hơn, để em phải chịu khổ rồi "
" Không sao mà.
Cũng tại em anh mới bận đến vậy, vừa chạy lên công ty rồi chạy sang chỗ của em "
" Đồ ngốc à! Anh không sao.
Nếu có thương anh thì phải mau chóng khỏe lại có biết không?"
" Vâng.
"
Anh cười, nụ cười ấy như tỏa nắng cứ làm cô say đắm.
Anh đút từng muỗng cháo cho cô.
" À mà anh ăn gì chưa?"
Cô mà không hỏi thì anh cũng quên bén luôn.
Ngày hôm nay cứ lo chuyện của cô xong rồi chạy lên công ty luôn vẫn chưa kịp ăn gì hết.
" Em không cần lo cho anh đâu, em nhanh khỏe là anh vui rồi !"
" Có phải lại không ăn gì nữa có phải không? Anh xem, anh vừa mới khỏi bệnh không lâu mà lại nhịn ăn, thức khuya.
Anh muốn đổ bệnh nữa phải không?"
" Thôi mà, lát anh sẽ đi ăn.
Anh hứa !"
Cô thấy anh như vậy mà cảm thấy xót.
Anh đúng là vì cô mà chịu khổ quá nhiều rồi.
Nếu anh không quen cô, không yêu cô, không đem cô về sống chung thì có lẽ bây giờ cuộc sống của anh đã tốt hơn rồi, không cần phải ngày đêm chật vật với công việc mà việc chăm sóc cô.
" Nếu anh không yêu em thì anh sẽ không khổ như vậy rồi? Anh có thể sống cho bản thân mình nhiều hơn không cần phải lúc nào cũng bận tâm đến em, em đúng là cục nợ của anh, là gánh nặng của anh !"
Cô nói chưa hết câu thì đã bị anh cốc lên đầu một cái đau điếng.
" Nói khùng nói điên gì đó.
Anh nhớ em bị thương ở tay chứ có bị thương ở não đâu mà ăn nói tào lao dữ vậy.
Em đúng là cục nợ đấy nhưng là nợ quý đó có hiểu không? Ai nói là em là gánh nặng, em chính là bảo bối của anh là Bảo Bảo anh thương nhất.
Em cũng chăm sóc cho anh mà, em còn giúp anh lo mọi việc trong nhà đó là giúp đỡ anh rất nhiều rồi vì thế đừng có suy nghĩ tiêu cực như vậy, anh sẽ buồn đó !"
" Em xin lỗi !" - cô nói là đôi mắt lại rưng rưng.
Cô khóc không phải vì đau mà là xúc động bởi lời nói của anh.
" Em không cần xin lỗi, có anh ở bên em rồi!"
Cô chợt rơi nước mắt.
Ở bên cạnh anh cô không cần phải mạnh mẽ, không cần phải cứng rắn mà có thể là một đứa trẻ, một Tiểu quỷ nghịch ngợm lúc nào cũng có anh ở bên che chở.
Ở bên anh cô có thể có một tính cách trẻ con, vui tươi, hồn nhiên, có đôi khi là một chút mít ướt nhưng anh sẽ không bao giờ chê cười cô, sẽ không xem cô quá ngốc mà chê trách.
Mà đối với anh, anh càng yêu quý cô hơn, xem cô là bảo bối là một phần không thể thiếu trong cuộc đời.
Sau khi cho cô ăn xong, anh mở tủ lấy ra ít thuốc bôi và bông băng.
Cô mở to mắt ngạc nhiên.
" Ơ..
anh làm gì đấy ?"
" Thì thay băng gạt cho em chứ làm gì ?".
" Ơ...Nhưng mà..."
" Còn ngại cái gì, anh là bạn trai em mà em còn ngại, trước sau em cũng là của anh thôi "
" Anh thật là bỉ ổi, nhớ chỉ là thay băng thôi đó nha, cấm nhìn lung tung "
" Em làm như em có giá lắm vậy! "
" Ừ không có giá mà có một người đuổi hoài không chịu đi, cứ bám đuôi từ lúc chưa yêu đến bây giờ "
" Rồi rồi, đúng là không nói lại em mà, ngồi im đi nè"
Anh chỉ cười khổ với Tiểu quỷ này.
Anh mở cúc áo cô ra kéo vạt áo qua một bên, cánh tay bị thương của cô hiện lên trước mắt anh.
Anh cau mày, rồi nhẹ nhàng tháo băng gạt ra.
Anh đổ ít nước sát khuẩn lên bông tăm rồi đưa nhẹ vào vết thương của cô.
" Đau..."
" Ngồi im đi, anh nhẹ hết sức rồi!"
Sau khi dùng nước sát khuẩn để rửa vết thương, anh lấy ít thuốc bôi lên vết thương của cô.
Sau đó anh lại lấy băng gạt băng vết thương lại cho cô.
" Vết thương này sâu đấy có thể để lại sẹo đấy!"
" Vậy anh sẽ chê em rồi bỏ em sau?"
" Em thèm đòn hả Bảo Bảo? Cứ nói những câu làm anh tức chết mà.
Còn để anh nghe một lần nào nữa thì đừng trách anh mạnh tay với em ".
Anh nói nhưng tay vẫn giúp cô băng bó vết thương cẩn thận.
" Xong rồi, không đau nữa ".
Anh ngước lên nhìn cô gái nhỏ trước mặt, tay anh liền đưa lên má cô rồi nhéo một cái.
" Còn nói nữa là anh đánh em tại đây luôn đó "
" Á...đau em...Anh bỏ ra đi "
Anh buông tay ra, thở dài rồi gài cúc áo lại cho cô.
Cái má của cô bị anh nhéo đến đỏ ửng cả lên.
" Đồ bỉ ổi, cứ giỏi bắt nạt em, này có nhìn gì của em không đó !"
" Nhìn rồi đấy! Chẳng lẻ nhắm mắt mà gài cúc áo, em làm như anh là một tên sở khanh vậy.
Đừng nói là nhìn, anh muốn mần em thì làm lâu rồi còn để cho em có cơ hội nói anh sao?"
" Hứ...Chỉ giỏi biện minh"
" Đầu óc em suy nghĩ đơn giản lại chút đi, con nít con nôi.
"
Cô bĩu môi kháng nghị, anh chỉ khẽ cười cho bộ dạng con nít của cô lúc này.
Anh vén tóc của cô qua một bên, lấy thuốc bôi lên vết thương ở cổ của cô.
" Con gái con đứa mà đi đánh nhau.
Ở nhà làm sai anh đánh 1 vài cây là la um lên làm trật làm thượng rồi đến khi ra ngoài để cho người ta đánh đến nhập viện lại một mình chịu đựng, riết rồi anh không hiểu em đang suy nghĩ cái gì nữa."
" Em sai rồi mà, anh đừng la em chứ? Từ sáng tới tối lúc nào cũng la hết !"
" Cô đó chỉ giỏi cái miệng, lần này tôi không tha đâu, khỏe rồi xuất viện là về nhà cúi xuống liền " - anh cất lời trêu ghẹo.
" Á...Sao lại đánh em, em là người bị hại mà"
" Vậy con nhóc nào muốn giấu anh, không chịu nói mọi chuyện cho anh nghe, rồi còn một mình đi tìm bọn nó để giải quyết.
Tội thứ nhất là nói dối anh, giấu diếm anh.
Tội thứ hai là không biết quý trọng bản thân.
Mỗi lần đánh em chỉ là để răng dạy mà lòng anh còn đau như cắt bây giờ em lại để bộ dạng thành ra thế này em tưởng anh vui lắm hả Bảo Bảo?"
Cô chỉ cúi mặt mà suy nghĩ lời nói của anh.
" Xong rồi, em nằm nghỉ đi! Anh đi bỏ rác "
Anh đỡ cô nằm xuống rồi dọn dẹp mọi thứ.
" Anh.."
" Hửm ?" - anh quay đầu lại nhìn.
" Anh đi mua gì ăn đi, đừng nhịn đói nữa "
Anh nhìn cô rồi lấy tay xoa đầu cô gái nhỏ.
" Lo cho anh hả?"
" Hỏi vậy mà cũng hỏi !"
" Anh đi vứt rác rồi xuống căn tin mua đồ ăn luôn được chưa? Ngoan nằm đây đi lát anh lên"
Anh cúi người hôn lên trán cô, bỗng cô ngại ngùng.
Anh cười rồi rời đi.
Một mình nằm trên giường suy ngẫm.
Anh ngoài việc nóng tính và nguyên tắc ra thì mọi mặt còn lại đều rất tuyệt vời.
Là bạn trai và cũng đã ở với cô cũng đã hơn 1 năm nhưng anh không bao giờ đi quá trời hạn.
Cho dù cô cố ý hay vô tình thì anh luôn là giữ kẽ.
Hơn hết anh rất quan tâm cô.
Tuy rằng hay trách mắng cô nhưng tuyệt nhiên anh chưa bao giờ khiến cô phải ấm ức, có ai bắt nạt cô thì anh luôn là người đầu tiên đứng lên bảo vệ.
Anh có thể vì cô mà quên luôn bản thân mình.
Cô có được anh quả là món quà lớn nhất mà thượng đế đã ban tặng cho cô.
...****************...!
Chừng 15 phút sau anh quay trở lại.
Trên tay chỉ cầm có một ổ bánh mì và kèm theo đó là một ít sữa.
Anh bước vào đặt mọi thứ để lên bàn.
Rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
" Anh có mua sữa cho em này, nhớ là phải uống đấy!"
Cô ngồi dậy nhìn anh.
" Anh mua gì đấy?"
" Thì mua sữa cho em "
" Không phải là cái đó, anh chỉ ăn bánh mì thì sao đủ sức, từ sáng tới giờ không ăn gì mà giờ chỉ dùng tạm bánh mì thôi sao?"
" Anh ăn vậy được rồi! Em đừng có ý kiến nữa, mau uống sữa của em đi kìa, đồ nhiều chuyện !" - Anh cười nói trêu ghẹo.
" Sức khỏe anh cũng quan trọng lắm đấy! Đừng buông xuôi vậy chứ!"
" Anh biết rồi "
Cô cũng không muốn làm khó anh nên cũng đành im lặng.
Hai con người này ở bên cạnh nhau trò chuyện cùng nhau rồi còn cùng xem MV Đom Đóm của Jack nữa.
Cô chính là một Đóm thực thụ và anh cũng không cấm cảng gì cả mà còn rất tôn trọng.
Cũng 8h hơn anh bắt cô phải đi nghỉ sớm.
Cô cũng nghe anh nằm xuống giường nhưng không thể ngủ được.
Anh bước lại ghế sofa lấy máy tính nhỏ trong cái cặp tap ra làm việc.
Cô nằm nghiêng một bên nhìn anh.
" Anh..."
" Có chuyện gì?"..
" Chuyện này anh...anh đã xử lí thế nào rồi?"
" Em không cần lo, mọi chuyện anh tự biết cách suy tính mà anh cũng sẽ chuyển trường cho em luôn "
" Ơ...nhưng mà.."
" Anh biết điều này sẽ khó cho em nhưng anh không muốn ngày ngày em đều phải chịu sự lời ra tiếng vào từ mọi người nên tốt nhất là em phải đến một môi trường mới, một nơi không ai biết đến em "
" Nhưng còn ba em...Em sợ ba sẽ..."..
" Về phía ba mẹ em anh sẽ tự biết cách giải thích, đều em nên làm là nhanh khỏe đi.
Anh sẽ sắp xếp tìm cho em 1 ngôi trường mới tốt hơn"
" Em biết rồi !"
" Ngày mai anh sẽ làm hồ sơ chuyển trường cho em, chắc đến khi em khỏe lại là có thể đi học lại luôn.
Vào trường mới là phải cố gắng học đó nha đừng có gây thêm họa nữa đó !"
" Em hiểu rồi...Mà này anh...Hay là anh về nhà nghỉ đi, em khỏe nhiều rồi nên không sao đâu anh về nhà ngủ cho khỏe, chứ ở đây ngủ sofa sao mà được !"
" Anh ngủ được, với lại nếu nửa đêm em có chuyện gì thì sao? Anh không yên tâm nên tốt nhất là anh nên ở đây.
"
" Sợ anh thật....Lúc nào cũng vậy hết...Anh mới là người không biết quý trọng bản thân ấy"
" Thôi mà, anh cũng chỉ lo cho em thôi.
Em mau ngủ đi, nghe lời anh đi Tiểu quỷ"
" Dà, anh cũng ngủ sớm nha đừng có thức khuya làm việc đấy "
" Anh biết rồi mà, Bảo Bảo ngủ ngon "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...