Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt


Thiên Minh nhanh chóng xuất viện trở về nhà.

Xế chiều thì lại lên công ty, Hạ Trâm biết được anh tự ý xuất viện thì rất tức giận nhưng cũng chẳng thể làm gì anh cả.

Vốn dĩ cơ thể anh vẫn chưa hồi phục hẳn vừa về lại chạy lên công ty khiến anh cũng mệt mỏi rất nhiều.

Nhưng biết sao được, công việc vẫn là quan trọng nhất.


Cũng đã hơn 7h tối rồi mà anh với Thái Phương vẫn đang ở công ty, bọn họ muốn tăng tốc tiến trình của dự án.

Đang rối não với cái đồ họa thì anh nhận được cuộc điện thoại từ Quốc Tuấn, anh bắt máy.


[ Alo ]
[ Chuyện của Vân Anh cậu biết rồi chứ? ]
[ Chuyện gì cơ? ] - Thiên Minh ngạc nhiên.


Quốc Tuấn nghe anh hỏi ngược lại cũng lấy làm lạ nhưng đến cuối cùng thì cũng trình bày hết sự việc cho anh nghe.

Thiên Minh nghe cô bị lạc trong rừng và còn bị thương thì rất là hoảng hốt, không cẩn thận còn làm rơi tách cà phê xuống sàn.

Thái Phương ngồi kế bên thấy mặt anh biến sắc nên cũng rất lo.

Quốc Tuấn sau khi kể lại mọi chuyện với anh thì cũng xin lỗi.

Thiên Minh che giấu đi sự lo lắng và tức giận chỉ ừ một cái rồi thôi.


Cúp máy thì Thiên Minh gọi lại cho Vân Anh nhưng không liên lạc được vì vốn điện thoại đã bị cô ném hư rồi còn đâu.

Thiên Minh bất lực tựa người vào thành ghế.



" Vân Anh lại có chuyện gì nữa sao?" - Thái Phương e ngại hỏi.


" Bị lạc trong rừng còn bị thương nhưng giờ thì không sao rồi" - Anh nhàn nhạt nói một câu.


" Tại sao em ấy lại không báo cho cậu chứ? Chẳng lẽ giận đến mức vô tình vậy sao? Cái này thật sự không giống với tính cách em ấy"
Thiên Minh sực tỉnh bởi câu nói của Thái Phương.

Với tính cách của cô thì chắc chắn sẽ không như vậy vì trước đây chính Vân Anh đã hứa hẹn với anh là sẽ không bao giờ che giấu anh điều gì cả.

Thiên Minh cầm điện thoại lên xem lại lịch sử cuộc gọi, có thể cô đã điện mà anh không kịp nghe.

Anh lướt từ trên xuống dưới thì thấy tên cô đã hiện trong lịch sử cuộc gọi nhưng không phải là cuộc gọi nhỡ mà là cuộc gọi đã đến.

Thiên Minh lấy làm lạ, xem lại thời gian cuộc gọi đến thì hiển thị là 12 :08 am.

Anh im lặng vài giây cố suy nghĩ, khoảng tầm 12h trưa nay là lúc Thái Phương và Trịnh Thiên trở về công ty sau đó là anh đi hỏi thăm sức khỏe của thanh niên kia.

Điện thoại lúc ấy cũng để trong phòng.


" Hạ My " - anh bỗng chốc gọi tên của cô.


Thái Phương ngước nhìn anh, đôi mắt không giấu sự ngạc nhiên.

Thiên Minh để điện thoại lên bàn cười nhạt một cái.

Cớ sao ông trời lại trêu ngươi như vậy chứ.

Vốn dĩ ngay từ đầu thì anh phải nhận thức được mối nguy hại tên Hạ My này chứ, nếu biết rõ thì tình cảnh trớ trêu ngày hôm nay anh và cả cô đã không gặp phải.


" Tối rồi, cũng nên về thôi " - Thiên Minh nói rồi thì đứng dậy cầm lấy áo vest của mình.


" Để tôi đưa cậu về.

Sức khỏe của cậu vẫn chưa tốt hơn đâu" - Thái Phương ngỏ ý.


Thiên Minh không từ chối chỉ đành gật đầu một cái.


Về đến nhà, Thiên Minh dáng người mệt mỏi bước vào.

Nhưng khi vừa bước tới bậc thềm, nhìn vào trong thì đang thấy Hạ My ngồi ở trong nhà.


" Sao lại đến đây?" - Thiên Minh cố gắng giữ bình tĩnh.


Hạ My vừa thấy anh về thì vẻ mặt liền rạng rỡ.

Cô vội chạy lại nắm lấy cánh tay của anh.


" Em thấy sức khỏe của anh không được tốt nên muốn qua xem anh thế nào ấy mà"
" Không cần.

Em về đi" - Anh lạnh nhạt nói rồi tháo tay của cô ra khỏi cánh tay của anh.


Lẳng lặng một mình ngồi xuống ghế tự rót cho mình cốc nước.

Tình cờ thay lúc này Thái Phương lại quay lại.


" Thiên Minh, cậu bỏ quên tập tài liệu này" - Cậu vừa chạy vào nhà thì đã thấy Hạ My đứng ở đấy.

Thái Phương tròn mắt ngạc nhiên cũng cảm thấy một bầu không khí u ấm đang bao trùm.


" Anh có gì bất mãn hay là giận em chuyện gì sao? Sao cứ lạnh nhạt với em như vậy, rốt cuộc em có gì không tốt"
Thiên Minh ngước nhìn cô.


" Tại sao Vân Anh gọi cho tôi lúc trưa mà sao em không báo lại?" - Anh điềm tĩnh hỏi cô.


" Tại....tại cô ấy bảo là không có gì quan trọng cả.

Với lại em nghĩ cô ấy đã gọi lại cho anh rồi nên em mới..."
" Cái gì cũng tại cái này, tại cái kia.

Em có biết Vân Anh gọi cho tôi là có chuyện gì không? Hôm nay em ấy đã bị lạc ở trong rừng đó còn bị thương khắp người.

Em nghĩ những chuyện này chỉ cần đổ lỗi cho cái chữ tại của em sao?" - Thiên Minh tức giận mà quát mắng.


" Cô ấy nói với anh như vậy sao? Thế là anh tin à?"
" Là giáo viên chủ nhiệm của Vân Anh gọi báo, họ chỉ là muốn thông báo cho phụ huynh thôi" - Thái Phương nhẹ giọng cất lời.


" Thiên Minh.

Cái này thật sự là hiểu lầm.

Bởi...bởi vì lúc ấy cô ấy không nói rằng là đang bị thương nên em.."
" Không phải là hiểu lầm mà là em đang xem thường em ấy.

Em còn tưởng tôi không nhận ra sao? Em nghĩ rằng ngày hôm đó em ở quán cà phê đã nói gì với Vân Anh sao? Thường ngày em cứ luôn muốn giao lưu kết bạn với những người nổi tiếng, còn cố tình lôi kéo Hạ Trâm và Vân Anh đi theo vừa hay là cho mọi người và cả em ấy thấy rằng cuộc sống của chúng ta quá khác biệt, luôn khiến cho em ấy cảm thấy bản thân không hề xứng với tôi"
" Đúng.

Là cô ấy không xứng.


Em luôn không hiểu điều này.

Người như cô ấy dựa vào đâu để làm bạn gái của anh.

Nhan sắc bình thường, địa vị không có thì lấy tư cách gì ở bên cạnh anh chứ?"
" Trương Hạ My! " - Thiên Minh tức giận quát lớn, cốc nước trên tay cũng bị anh ném vỡ.

" Đủ rồi đó.

Em tốt nhất là nên suy nghĩ trước khi nói."
" Em cứ nói đấy.

Điều này ai cũng nhận thấy.

Vân Anh chẳng có gì đặc biệt cả thì có tư cách và quyền hạn gì để đứng bên cạnh anh, có thể cùng anh đứng trên cao có được đặc quyền.

Còn em thì sao? Tình cảm của em dành cho anh bấy lâu nay rốt cuộc anh xem nó là gì? Em hằng ngày nhớ anh yêu anh chỉ muốn được bên cạnh anh nhưng....!Tất cả bây giờ em phải chịu đều là do Dương Vân Anh ban tặng thì dựa vào đâu em không thể tranh giành tình cảm với cô ấy"
" Dựa vào việc tôi chưa hề yêu em và cũng sẽ không bao giờ yêu em.

Tình cảm của em tôi từ trước đến nay đều dừng lại ở tình anh em chưa hề vượt quá giới hạn.

Hơn hết tôi lựa chọn bạn gái vốn dĩ không bao giờ dựa vào những thứ này"
" Không dựa vào những thứ này thì tại sao không phải là em? Em có gì không bằng cô ấy? Xét về học vấn, địa vị em đều cao hơn cô ấy một bậc...."
" Nên nhớ rằng tình cảm của tôi chưa bao giờ đặt ở chỗ của em vì thế em đừng tiếp tục " - Thiên Minh nói một câu rồi trực tiếp đi lên phòng.


Thái Phương từ nãy giờ đứng bên cạnh quan sát cũng không khỏi chạnh lòng.

Xét lại bản thân cậu và Hạ My quả là rất giống nhau đều yêu một người không yêu mình.

Tình cảm vốn là vậy, không thể cưỡng cầu và cũng không thể tranh giành chỉ có thể chấp nhận.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui