Dòng Chảy Tình Yêu
Những ngày kế tiếp Khúc Yên bị dám sát dưới sự quản thúc chặt chẽ không một khe hở của Ôn Thành Uy và Dì Mai đến mức sống không bằng chết.
Ăn uống thì cô còn bất đắc dĩ ăn thêm vài muỗng nhưng về phương diện uống thuốc đúng phải gọi là cực hình với cô.
Hôm đầu tiên cô rất ngoan ngoãn uống nhưng hôm sau Dì Mai lại phát hiện cô lén đợi bà đi mất liền nhả thuốc vào sọt rác.
Sau khi bị phát hiện Dì Mai đã ngã lập tức dạy dỗ cô một trận nhớ đời, ép cô uống thuốc ngay trước mặt mình.
Uống xong lại còn bị bà ép há miệng ra đưa cho bà kiểm tra, thấy không có gì bất ổn mới buông ra cho cô.
Khúc Yên nhanh chóng đẩy những viên thuốc dưới lưỡi mình nhả ra ngoài với gương mặt nhăn nhó không gì tả nổi.
Sự việc ấy vẫn chưa tính ra gì, hôm nay cô còn thực hiện một loại hóa chất hóa học mình vừa xem được trên mạng.
Sau đó không biết cô đã tìm ở đâu mà có được những loại hóa chất đó, theo hướng dẫn đổ vào tạo thành một chất nhưng vì có chất đổ nhiều hơn so với dung lượng hướng dẫn liền kéo theo đó là một trận nổ trấn động cả một căn biệt thự lớn.
Cả người làm lẫn Dì Mai hốt hoảng theo tiếng động chạy ra sau vườn kiểm tra, trên đất còn giữ nguyên hiện trường nhưng người thì không thấy đâu.
Nền cỏ phía dưới khô héo một mảnh lớn, chai lộ đổ hết xuống đất.
Bà tức giận, liền biết là ai trở trò nguy hiểm này.
Bà tức tối đi lên phòng cô.
Nhưng…Khúc Yên đã khóa chặt cửa ở yên trong phòng.
Bà tức giận đập cửa:“Cô chủ, cô lại giở trò có phải không? Cô phải ra thu lại đống tàn tích mình vừa làm đi!”
Vẫn im lặng, không hề có bất kì tiếng động nào.
Bà hùng hổ nói tiếp:“Tôi sẽ phá cửa xong vào!”
Dì Mai đi vào phòng ngủ của mình để tìm chìa khóa nhưng lại không tài tìm ra.
Bà nhíu mày hơi có chút bất an, tìm thêm vài lần vẫn không thấy ổ khóa của mình đâu.
Nhân lúc có cô hầu đi ngang Dì Mai hỏi với đầy sự nghiêm túc:“Khi nãy có ai vào phòng tôi?”
Cô hầu nữ liền cúi chào bà sau đó đáp:“Cô chủ bảo Quản Gia Mai cần cô ấy vào phòng tìm hộ đồ đó ạ? Dì không nhớ sao?”
Nghe xong bà càng tức tối gương mặt tối sầm xuống, bà ôm tim vô cùng khổ tâm và bất lực.
Con nhóc này ranh ma cứ như Ôn Thành Uy khi nhỏ, đúng là cha con không giống lông cũng giống cánh mà!
Chiều hôm ấy vì quá đói mà Khúc Yên đã bước xuống nhà, nhìn thấy bộ mặt vẫn còn tức giận của Dì Mai cô liền đến dỗ dành mà.
Chỉ vài câu lấy lòng là bà ấy đã mềm lòng rồi, thở dài bảo cô trả ổ khóa cho mình là được, bà cũng dung túng mà không trách móc cô.
Vẫn như cũ, khi ăn xong Dì Mai đem thuốc đến trước mặt cô.
Khúc Yên đáng thương nói:“Có thể không uống được không ạ?”
Dì Mai lạnh lùng lắc đầu:“Phải uống.”
Cô cắn răng nuốt vào rồi uống 1 ngụm nước, sau đó cô vẫn như cũ há miệng ra.
Dì Mai đã thận trọng hơn, kêu cô nâng lưỡi lên cao.
Khúc Yên bất đắc dĩ làm theo, liền thấy dưới lưỡi là những viên thuốc đó, bà lấy một cây roi nhỏ cách đó không xa ra, đe dọa cô:“Nuốt xuống hết cho tôi.”
Cô thiếu chút nữa bị bà dọa, không suy nghĩ nhiều mà đã nuốt thuốc xuống.
Gương mặt cô đau khổ nhìn thuốc quá đắng, cổ họng còn vị đắng vẫn còn chưa tan đi hết.
Thấy cô đã nuốt với lại biểu cảm oán hận của cô thì bà mới buông lỏng cô ra.
Đem viên kẹo ngọt cho cô.
Khúc Yên vừa khóc vừa trách bà:“Hức…Dì Mai là phù thủy mà!..”
Bà cười bất lực xoa mái tóc cô:“Ngoan, vậy mới khỏe lại.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...