Ra khỏi Trung Tâm lớn, Thẩm Tây Thừa làm đúng như lời mình nói dẫn cô đến nhà hàng dùng bữa, sau đó lại đưa cô về lại Ôn Gia.
Anh đến Tập Đoàn đã gần hai giờ chiều, cũng vừa lúc sắp bắt đầu cuộc họp hội nghị.
Đang trong lúc các cổ đông đang nghiêm túc tham gia cuộc họp và nghe Lục Thành phát biểu đứng cạnh màn hình lớn.
Trong bầu không khí tĩnh lặng đó đột nhiên có âm thanh gì đó rơi xuống, động tĩnh rất thanh và cao. Ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, xoay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh ấy.
Nhìn đến ghế chủ trì mà Thẩm Tổng đang ngồi…
Họ vừa đưa mắt nhìn đã thấy anh bình tĩnh cúi người nhặt cái gì đó. Sau đó trong mắt không giấu nổi kinh ngạc mà nhìn cuốn sổ đỏ trên tay anh, gương mặt anh trầm ổn, ảm đạm giải thích:’‘Tôi chỉ vô tình làm rơi giấy chứng nhận kết hôn. Mọi người đừng để ý.’’
Mọi người trong phòng họp lúc đó, ngoài mặc không ai nói gì nhưng trong lòng đã có chút kinh hãi.
…
Trước khi anh sang Anh công tác, Thẩm Tây Thừa một mình ngồi trong phòng họp rộng lớn, trên tay cầm sổ kết hôn mà ngắm nhìn tấm ảnh bên trong thật lâu. Sau đó lấy di động ấn vào một dãy số, gọi cho một người.
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn gương mặt Khúc Yên trong ảnh, ánh mắt thâm trầm lại hiện lên sự dịu dàng mềm mại.
Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Tây Thừa liền cất giọng:’‘Luật Sư Cố, nhờ anh phác thảo cho tôi một bản di chúc, tôi muốn cùng anh bàn bạc một số chuyện.’’
‘‘Thẩm Tổng, anh muốn viết di chúc sao?’’
Ngón tay anh vuốt ve gương mặt cô trên tấm ảnh, không nhanh không chậm đáp:’‘Phải, anh thu xếp công việc rồi tới Tập đoàn Thừa Thiên đi.’’
Luật Sư Cố chấp nhận, rồi nói luôn cả thời gian cụ thể, Thẩm Tây Thừa không cần suy nghĩ đã ngay lập tức đồng ý.
Đến khi Luật Sư Cố có mặt là gần bảy giờ khuya, trong phòng họp im ắng, giọng Thẩm Tây Thừa rõ ràng rành mạch lại nghiêm túc vang lên trong phòng.
Đối diện anh và Luật Sư Cố đang cúi đầu viết bản di chúc, tất cả đều được thuật từ lời anh ở trong phần nội dung của tờ di chúc ấy.
Tôi - Thẩm Tây Thừa, sẽ đem 80% tài sản trên danh nghĩa của mình để lại Khúc Yên - vợ của tôi, còn 20% còn lại sẽ quyên góp từ thiện tại nơi tôi sinh ra và lớn hơn. Tất cả sẽ có hiệu lực ngay khi tôi gặp chuyện không may và qua đời. Sau khi tôi mất, những khối tài sản đó sẽ không gàng buộc cô mãi với thân danh Thẩm Phu Nhân, tôi cho phép cô ấy yêu đương và kết hôn. Số tài sản còn lại, nếu cô ấy muốn sử dụng, hoàn toàn có cơ sở chi phối, Khúc Yên sẽ là người có quyền quyết định tất cả.
Thẩm Tây Thừa cầm tờ di chúc phác thảo, đọc xong nội dung cười như không cười, hài lòng nói:’‘Vất cả cho anh rồi.’’
Ánh mắt sâu liếc nhìn Luật Sư Cố:’‘Tôi hi vọng nó sẽ không bị rò rỉ ra bên ngoài.’’
Luật Sư Cố cười ôn hoà:’‘Là trách nhiệm của tôi.’’
Ngày anh vừa đến London, ba bản phác thảo sketch sản phẩm đã được gửi tới cho Thẩm Tây Thừa đến trong ngày hôm đó, dĩ nhiên là anh không thể xem được.
Phó Văn vừa làm xong công việc với đối tác bên ngoài, gõ cửa vào phòng Tổng Giám Đốc.
Phó Văn quan sát nét mặt của lạnh lùng của Thẩm Tây Thừa, sau đó cất giọng hỏi:’‘Tổng Giám Đốc Thẩm, anh khi nào sẽ tổ chức hôn lễ?’’
Thẩm Tây Thừa lạnh nhạt liếc nhìn Phó Văn, sau đó lại cúi đầu xem tài liệu trong tay, nói:’‘Chậm nhất thì cuối năm.’’
Phó Văn nhìn anh, nhắc nhở:’‘Tổng Giám Đốc Thẩm, bây giờ đã là tháng tám rồi đó.’’
Mày kiếm anh nheo lại, ngước lên nhìn:’‘Thì?’’
Phó Văn liếm môi:’‘Theo nhưng từ xưa đến nay, sau ngày cầu hôn phải đợi từ tám đến mười hai tháng. Còn anh, cầu hôn Thẩm Phu Nhân vào tháng bảy, trở về liền lãnh chứng hôn thú chỉ sau một tháng, đám cưới diễn ra vào tháng mười hai, tính lại còn chưa qua năm tháng.’’
Thẩm Tây Thừa lạnh lùng lườm cậu ta:’‘Cậu không có bạn gái, hiểu được à?’’
Câu nói này thành công khiến lời nói của Phó Văn câm nín, thật sự á khẩu không thể nói năng được gì.
Tốc độ làm việc của anh rất nhanh, bên cạnh đó Lục Thành cũng bị dính vào làm không ít chuyện. Nhất là vấn đề liên quan đến khách mời, Thẩm Tây Thừa căn dặn một số thứ rồi giao lại cho Lục Thành, còn anh thì lại qua Châu Âu tham gia một hội nghị lớn.
Công việc liệt kê danh sách khách mời cũng không thua kém gì xử lý văn kiện. Từ lãnh đạo cấp cao đến những người thường xuyên giao tiếp được được liệt kê ra đủ. Lục Thành tập trung làm, đến tối ngày thứ hai mới hoàn thành xong.
Cậu ta tạo thành một file, gửi qua email người in ra thiệp cưới.
Ngày Thẩm Tây Thừa trở về Trung Quốc, anh thu xếp ổn thoả mọi thứ, nhìn Khúc Yên mặc chiếc váy cưới trễ vai cũng có chút ngơ ngẩn. Đã không biết anh mơ và tưởng tượng thấy cảnh này bao nhiêu lần, bây giờ cô như bước ra từ trong chính mơ ảnh anh, mặc trên người chiếc váy cưới thanh cao xinh đẹp.
Cô bước ra khỏi phòng thay đồ, nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh.
Trái tim anh đập điên cuồng, trong ánh mắt có tia cảm xúc gì đó rất khó phát hiện, anh cong môi rồi đứng dậy. Đi tới nắm tay cô.
Thẩm Tây Thừa và Khúc Yên chụp hai bộ ảnh. Một là tại một ngay tiệc Váy Cưới, chụp ngay tại tầng ba của Trung Tâm. Còn bộ ảnh thứ hai là chụp tại Pháp, đến rất nhiều địa danh nhưng nổi tiếng nhất vẫn là ngọn tháp Eiffel.
Kết thúc buổi chụp ảnh Khúc Yên mệt tới mức không chịu nổi, mặc trên người bộ váy đuôi cá ôm trọn đường cong cơ thể. Trên váy cưới đính không ít kim cương, trị giá hơn một triệu đô.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. [Ngôn Tình] Buông Tay
4. Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương Tư
=====================================
Cô đứng đối diện anh, cười ngọt ngào:’‘Em có xinh không?’’
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, cười bất lực:’‘Bà Thẩm có dung mạo tuyệt sắc, rất xinh đẹp, tựa như tiểu tiên nữ trên trời.’’
Khúc Yên không tin nổi nhìn anh, môi không nhịn nổi mà cong lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...