Tối nay cô mặc chiếc váy dạ hội ôm body trễ một bên vai màu be, dài đến gần mắt cá chân cô. Mái tóc đen xoã dài, gương mặt được trang điểm tinh tế, ánh mắt đẹp đến hút hồn người nhìn, đôi môi lại mê hoặc câu lên.
Chiếc váy ôm sát phần eo tạo nên đường cong tuyệt đẹp. Trước ánh sáng của ánh đèn, càng nhìn mắt anh lại như thêu như đốt.
Khúc Yên mang vẻ đẹp rất đặc biệt, khiến người khác nhìn vào liền không nhịn được mà phải ngắm nhìn lại lần thứ hai.
Phó Văn sợ đến lo lắng, nhỏ giọng hỏi anh:’‘Tổng Giám Đốc Thẩm, có cần tôi xử lý cô ta không?’’
Thẩm Tây Thừa cong khoé môi, nhớ lại trò nghịch ngợm vừa rồi của cô. Ánh mắt lại thêm phần dịu dàng, giọng trầm thấp nói:’‘Cậu không nhận ra sao?’’
Phó Văn theo anh cả chục năm, nhưng có nhiều khi lại ngu ngốc trước lời nói anh:’‘Vâng? Nhận ra cái gì?’’
Thẩm Tây Thừa ngước lên nhìn bóng người cô, Khúc Yên đang đứng ở chỗ Ôn Thành Uy và Khúc Nhã Tinh, sau đó lại truyền tới giọng nói kinh ngạc của Ôn Thành Uy.
Thẩm Tây Thừa:’‘Là cô ấy.’’
Phó Văn mù mịt nhìn cô, rất lâu sau đó mới hiểu ra ý nghĩa của lời nói của anh. Hèn gì vừa rồi anh vừa nhìn cô không những không tức giận vì bị đụng chạm mà gương mặt còn có chút sủng nịnh trong ánh mắt, trên môi nhẹ nhàng cong lên.
Mấy người ngồi chung bàn với anh đều là những bạn học cùng anh và Bạc Kiêu, có chút khiếp sợ nhìn nụ cười của anh. Trong lòng lại lộp bộp khinh sợ.
Ở một bên bàn tiệc chỉ cách xéo anh mỗi lối đi, Khúc Yên đứng xoay lưng lại với anh nên không thể nhìn thấy gương mặt của cô, nhìn bộ dáng vui mừng đến mức đứng bật dậy rồi ôm chầm lấy cô cũng biết là ông ấy yêu thương cô nhiều đến thế nào.
Khúc Nhã Tinh ngồi bên cạnh cũng chỉ cười nhẹ lắc đầu. Mới có bốn năm mà ông làm như đã rất lâu vậy, sau này gả đi không phải sẽ nhớ con tới mức sinh bệnh sao?
‘‘Con bé này! Về không báo một tiếng nào!’’ Trong sự vui mừng ông lại trừng mắt quở trách cô:’‘Con đó, ta đã bảo Tết là phải về đón cùng gia đình. Đi là đi tận bốn năm! Liên lạc cũng không được với con! Có tin là cha về đánh con không?’’
Khúc Yên cong môi, đáp:’‘Thật sự khi đó con rất bận mà. Bây giờ con hết bận rồi.’’
Khúc Yên nhìn Ôn Thành Uy vẫn trẻ trung đầy năng lượng như ngày nào, nhưng mà…có da có thịt hơn một chút thì phải.
Khúc Yên trêu ông:’‘Có mẹ ở cạnh rồi làm gì nhớ tới con nữa chứ ạ?’’
Ôn Thành Uy chọc vào trán cô:”Cái con bé này, nói năng thế nghe được sao? Không nói nữa, mau, mau ngồi xuống cạnh cha.’’
Vị trí ghế ngồi đều được dán tên từng vị khách, cạnh ông là một chiếc ghế trống, nó dành riêng cho Khúc Yên.
Khúc Yên cúi đầu lịch sự chào hỏi mọi người, sau đó kéo váy rồi ngồi xuống.
Một người trong đó nhận ra cô, tròn mắt kinh ngạc:’‘Con gái của Ôn Thành Uy đây mà. Tốt nghiệp xong rồi sao?’’
Khúc Yên nhìn ông ấy cười nhẹ, gật đầu coi như đã đáp.
Sau đó cả bàn ăn đều ăn uống rồi nói chuyện rất vui vẻ, chỉ là không biết ánh mắt của Thẩm Tây Thừa không biết đã bao nhiêu lần đều như không nhịn được mà cứ liếc qua nhìn cô.
Sau khi cô dâu và chú rể làm thủ tục xong thì họ nhìn sang Khúc Yên, ra dấu bảo cô lên sân khấu.
Khúc Yên trong mắt loé lên tia kinh ngạc, thấy họ cứ thúc giục mãi cô cũng đành miễn cưỡng mà rời khỏi vị trí.
Khúc Yên diện váy body khoe trọn đường cong cơ thể, mỗi bước đi dưới ánh đèn đều phát sáng mà quyến rũ đến mức mê hoặc lòng người.
Thấy Khúc Yên lên sân khấu, Thẩm Tây Thừa chậm rãi đặt ly rượu vang xuống. Đi dậy rời khỏi vị trí của mình.
Ôn Thành Uy thấy anh cũng lên sân khấu, nắm lấy tay Khúc Nhã Tinh cũng cùng bà lên sân khấu.
Khúc Yên vừa đi qua Bạc Kiêu, đứng bên cạnh Arja. Cô chỉ vừa xoay người lại thì lại thấy Thẩm Tây Thừa đứng ngay trước mắt mình, cô giật thót tim, một người cao lớn thế này tại sao đi lại có thể không phát ra bất kì tiếng động nào được chứ.
Thẩm Tây Thừa cao lớn đứng bên cạnh Khúc Yên, bàn tay to lớn đột nhiên vươn từ đằng sau lên bóp nhẹ eo cô. Khúc Yên ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy đường nét xương hàm tuấn tú như được điêu khắc.
Từ từ anh ngước xuống nhìn cô, đến khi trong ánh mắt đen sâu thẳm đó chỉ toàn hình bóng của cô. Khúc Yên mới bừng tỉnh lại xoay đầu đi nơi khác.
Nhà chụp ảnh bắt đầu đếm, ánh đèn từ từ sáng lên.
Trong ảnh, nhân vật đứng chính giữa là Bạc Kiêu và Arja, bên trái là Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa, bên còn lại là cha mẹ cô.
Khúc Yên có nghe mẹ Khúc kể rằng họ đã có với nhau một đứa con gái, nên khi nhìn thấy đứa bé đó được người khác đẩy ra từ trong xe đẩy cũng không có gì kinh ngạc.
Bé nhỏ đứng chính giữa của hai nhân vật trung tâm.
Thẩm Tây Thừa mặt không lộ ra cảm xúc gì, bàn tay chạm vào da thịt cô vài lần, sau đó lại nhẹ nhàng nắm lấy.
Khoảng khắc anh nắm bàn tay cô rồi cúi đầu nhìn, cô cũng ngẩng đầu nhìn lên anh, ánh mắt anh thâm trầm cứ nhìn cô chăm chú, so với cô dâu và chú rể đứng bên cạnh thì còn tình cảm hơn rất nhiều.
Từ đầu đến cuối Thẩm Tây Thừa nhìn Khúc Yên nhiều hơn ba lần, trong mắt đều chỉ có sự dịu dàng và tình cảm thầm lặng.
Đám người ở phía dưới đã ngay lập tức đoán được cô là người phụ nữ của Thẩm Tây Thừa. Đã thế mà người có tình cảm nhiều hơn lại còn là Thẩm Tây Thừa - người được mệnh doanh là người đàn ông đứng trụ trên đỉnh cao kim tự tháp như gốc cây cổ thụ ngàn năm.
Trong những lão già trong giới kinh doanh đương nhiên sẽ nhận ra cái sự bất thường đó, nhìn thấy Thẩm Tây Thừa không gần nữ sắc lại chủ động đứng cạnh một người phụ nữ, lại còn chủ động nắm lấy bàn tay của người phụ nữ đó.
Trong lòng họ sớm đã có đáp án về người phụ nữ đó là ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...