Qua đến ngày hôm sau, Thẩm Tây Thừa nhận được tin nhắn từ phía người theo dõi Khúc Yên là cô đã đặt vé bay qua Mỹ, hỏi có cần họ đi theo luôn không. Thế nhưng đến tối hôm tiếp theo Thẩm Tây Thừa mới từ đống bận rộn mà cầm lấy di động hai ngày chưa chạm vào, thấy tin nhắn gương mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì, chỉ xoa xoa thái dương trán rồi mệt mỏi đặt điện thoại xuống.
Đến tối, cuối cùng anh vẫn mang theo tâm trạng không yên. May mắn là vệ sĩ không nhận được tin nhắn của anh nên vẫn đi theo sát Khúc Yên. Anh vừa hỏi họ liền báo địa chỉ.
Thẩm Tây Thừa ấn số, thản nhiên ra lệnh:''Đặt vé bay sang Mỹ sớm nhất cho tôi.''
Lục Thành còn đang ngồi trong văn phòng của mình, vừa nhận được yêu cầu đột ngột của anh cũng ngớ người một chút. Sau vài giây cũng hồi thần lại mà đáp ứng yêu cầu của anh.
Kết thúc cuộc gọi Lục Thành mở lại lịch trình kín ngày của Tổng Giám Đốc Thẩm. Anh ta nhíu mày khó hiểu, tuy có vài cuộc hợp quốc tế cần đích thân anh có mặt nhưng lại không phải là nước Mỹ.
New York, Mỹ.
Khúc Yên đang ở trong một nhà hàng tổ chức tiệc cưới, quy mô rất tráng lệ, được trang trí một cách hoành tráng và vô cùng công phu.
Khúc Yên được mời đến với tư cách là bạn của cô dâu, cô dâu cũng là một trong những đàn chị trong khu xóm của cô khi còn nhỏ
Tuy lớn hơn cô hai tuổi, nhưng mà đã kết hôn trong lúc đang học đại học. Đã thế thứ khiến cô bất ngờ hơn chính là người mà chị gái ấy kết hôn với một đàn anh người mà trước đó Khúc Yên giới thiệu cho cô ấy.
Lúc đầu cô nhìn thiệp mời nhìn đến tên chú rể có chú quen quen, đến khi thấy cả cô dâu, chú rể đứng cạnh nhau cười đến ngọt ngào cô mới nhớ lại anh ta là ai.
Thì ra trên đời này còn có kiểu duyên số đến thế, cũng cảm thấy bản thân mình thật tuyệt khi đã giới thiệu họ cho nhau.
Cô dâu tên là Charlie, còn chú rể là Murzik.
Khi hai nhân vật chính đến bàn Khúc Yên đang ngồi để mời rượu thì Charlie đã nhét vào lòng bàn tay cô một phông bì dày, Khúc Yên nhìn phông bì rồi lại nhìn Charlie, cô ấy chỉ cười, rồi nói:''Cảm ơn em.''
Cô nhìn Charlie và Murzik đều đang nhìn mình cười, cô cũng từ đó hiểu ra, đây là quà đáp lễ cho người đã nối sợi duyên cho họ
Cô vì khó chịu không khí bên trong mà ra khỏi nhà hàng, định gọi điện cho Mạc Hàn nói rằng cô sẽ ở trong xe đợi cậu thì phía trước đột nhiên có bóng đen to lớn, Khúc Yên có lẽ chỉ lo nhìn di động nên không để ý phía trước, thành ra đâm trúng người phía trước.
Chân cô mang giày cao gót, lực đi cũng có chút vội nên tạo ra một lực đụng trúng không nhẹ, đầu cô lại có phần choáng váng, vừa lùi về sau chân lại mất thăng bằng mà té xuống.
Cô cảm thấy mình thật sự xong đời rồi, nghĩ mặc quần Jean nên chắc sẽ không quá ê mông đâu. Nhưng trái lại với điều đó, một cánh tay to lớn dễ dàng ôm lấy eo cô, dễ dàng đem cô ôm vào trong lồng ngực mình.
Trên đầu truyền đến một giọng nói quen thuộc trầm trầm:''Sao lại uống rượu?'' Một bàn tay khác của anh sờ lên mái tóc ngắn cô vừa mới cắt, như đang suy nghĩ cái gì đó mà ánh mắt lại có phần đăm chiêu.
Khúc Yên như nửa mê nửa tỉnh, không phát hiện ra giọng nói ấy có bao nhiêu lần quen thuộc, mùi hương trên cơ thể anh thế mà cô cũng không nhận ra. Đúng là say tới mức không thể phân biệt rõ ràng.
Trên trán Thẩm Tây Thừa xuất hiện ba vạch đen, một cô gái say sỉn đi ra ngoài nếu gặp tên biến thái nào đó không phải là sẽ rất hời cho hắn sao?
Thẩm Tây Thừa cúi xuống nhìn nữ nhân trong lòng ngực mình đang nhăn mặt vì choáng váng, thế nhưng vẫn đủ tỉnh táo mà ngước lên nhìn anh. Đôi mắt mơ màng dần dần lấp thành sự kinh ngạc, lớn giọng nói:''Chú..tại sao..tại sao lại ở đây?''
''Tìm em.''
''Hả?'' Khúc Yên giống như nghe không rõ, khó hiểu nhìn anh.
Tiếp đó anh không trả lời, cúi người cẩn thận bế cô lên. Anh thở ra một hơi, cơ thể cô lại nhẹ hơn trước đây nữa rồi.
Khúc Yên buồn ngủ muốn chết, không tự chủ mà ôm lấy cổ anh mà rục xuống.
Không hiểu sao anh có chút tức giận. Cô bây giờ ghét anh thế nào làm sao anh không biết, thế mà anh vẫn có thể ôm lấy dễ dàng. Nếu là người khác có phải cũng được hưởng cái lợi giống như anh không.
Anh khó chịu hừ lạnh một cái, ôm Khúc Yên đi ra lối đi khỏi cánh cửa tầng nhà hàng được thuê.
Thẩm Tây Thừa ôm cô đặt từ từ xuống, Khúc Yên đã ngủ trên người anh từ bao giờ, cánh tay vẫn gắt gao ôm lấy cổ anh không buông. Anh dùng tay chỉnh lại quần áo trên người cô, rũ mi nhìn cô gái đang ngủ ngon trong lòng anh.
Cánh tay Thẩm Tây Thừa ôm chặt lấy Khúc Yên, đầu cô dựa vào cổ anh, cảm nhận được bờ ngực rộng và cơ bắp rắn chắc của anh. Bị anh ôm đến phát đau, cô động đậy rồi từ từ thức dậy.
Biết cô đã tỉnh dậy, anh trầm giọng lên tiếng:''Nhìn anh rồi nói xem. Anh là ai?''
Cô theo quán tính trả lời:''Mạc Hàn..''
Trên trán anh xuất hiện gân xanh, vẻ mặt u ám dùng một tay bóp cằm cô nâng lên để nhìn rõ anh.
Anh xoay người, thân hình cao lớn ép cô vào trong bức tường, hung hăng cúi xuống hôn lên môi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...