Thẩm Tây Thừa nhắm mắt hít thở sâu, kiềm chế sự tức giận vào trong đáy mắt, nói:''Anh đã nói rồi, giữa anh và cô ta không có quan hệ gì hết.''
Khúc Yên im lặng nhìn hoàng hôn ở phía xa xa, thở ra một hơi thở nặng nề:''Bây giờ anh rất yêu tôi sao?'' Cô mất kiên nhẫn hỏi.
Giọng anh đều đều vang lên:''Không phải bây giờ, mà là trước đó rồi.''
Khúc Yên bây giờ đã không còn tin anh, mấy lời nói kiểu này chính là để lừa gạt người. Ai lại yêu người khác trong khi đã có người trong lòng chứ?
Tỉnh táo lên. Cô mà không tỉnh táo chính là sẽ bị lạc vào sương mù lần nữa.
Trong một thời gian ngắn, không khí bị chùng xuống rất nhiều. Cả hai không ai là người lên tiếng trước.
Thẩm Tây Thừa lấy một bao thuốc lá ra, định rút một điếu thuốc, lại thấy cô hỏi:''Hút thuốc lại à?''
Động tác trên tay anh khẽ ngừng lại, nhìn đôi mắt sạch sẽ không nhiễm chút bụi nào của cô mà tâm anh lại như lần đầu tiên muốn chạm thứ đó.
Trước đó anh cũng vì sự đơn thuần trong sạch này mà không nỡ làm ra hành vi quá đáng nào với cô, cũng không muốn cô nhìn thấy một Thẩm Tây Thừa luôn trong trạng thái không ổn định mà dùng thuốc lá.
Thật ra trước đó anh có nhiều lần phá vỡ nguyên tắc vì cô, bắt đầu chú ý đến điện thoại, ai gửi tin nhắn luôn nghĩ đến cô đầu tiên. Cô chưa nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Tây Thừa luôn trông chờ mọi tin nhắn của cô sau anh phải đi công tác xa, cô cũng chưa từng thấy một Thẩm Tây Thừa khi nhận được tin nhắn của cô thì trong nội tâm đã vui đến thế nào.
Cô cũng chưa từng thấy, dáng vẻ của anh khi giới thiệu Khúc Yên với đám Phó Văn thì trên mặt anh đều tràn ra một sự hạnh phúc không thể che giấu nổi.
Thẩm Tây Thừa trầm mặc châm một điếu thuốc, lạnh nhạt nói:''Một chút.''
Khúc Yên suy nghĩ:''Nhưng tôi nhớ hồi đó anh bỏ thuốc rồi mà?''
''Em không nhận ra sao?''
Cô nhíu mày:''Nhận ra cái gì?''
''Vì lúc đó có em.''
Trong vài giây, Khúc Yên không biết mình nên có phản ứng thế nào. Cô vừa bất lực vừa phiền muộn hỏi anh:''Lại cãi nhau với chị ấy à?''
Thẩm Tây Thừa thật sự rất đau đầu với sự cố chấp này của Khúc Yên, tuy anh đã giải thích không ít hai lần nhưng cô vẫn cố chấp tin rằng Âu Cẩn Y là tình đầu của anh.
Anh bây giờ không biet rõ sự bực bội trong người mình. Nghĩ đến khi Âu Cẩn Y chỉ cần nói một lần cô đều đặt trong lòng còn khi anh giải thích thì cô lại làm như không nghe thấy. Nói cho dù thế nào cô cũng đều tin lời Âu Cẩn Y hơn là tin anh.
''Anh với cô ta không là cái gì cả? Cãi nhau hay không thì có làm sao?''
Khúc Yên thản nhiên đáp:''Được nhiên là vì cô ấy là mặt trời nhỏ của anh. Làm sao không bị ảnh hưởng cho được. Chẳng phải anh luôn đặt cô ta trong tim đó sao?''
Cô nhìn thấy trong khí chất lạnh lùng của anh có một luồng sát khí u ám lại có phần tiều tuỵ. Anh không phải người vì công việc mà trở nên thiếu sức sống, có lẽ là vì người kia đi?
Dạo này cô ấy khá ẩn, chắc là đã được Thẩm Tây Thừa che chở rất nhiều. Đúng là những hành động tuy được lặp lại nhưng lại đối với người khác.
Trong đôi mắt anh ẩn chứa sự tức giận, có chút không kiểm soát được lời mình khi toàn nghe cô nhắc tới tên Âu Cẩn Y, giống như chỉ cần không nhắc đến cái tên đó là anh sẽ không vui vậy.
Anh cất giọng vừa lạnh lùng lại ẩn nhẫn sự tức giận:''Khúc Yên, cô đúng là đầu heo. Mặt trời gì mà ở trong tim tôi chứ? Giờ cô mổ tim tôi ra xem có cái mặt trời nhỏ nào ở trong đó không. Cái gì mà ảnh hưởng? Còn không phải chỉ có cô mới ảnh hưởng được tôi thôi sao? Cô có thấy ai mà nhìn được mặt trời quá mười giây không? Ăn nói có biết suy nghĩ không? Đầu óc toàn chứa bã đậu!''
Gương mặt Khúc Yên bắt đầu chuyển biến theo mức tệ nhất, mặt mũi tối sầm lại. Lạnh nhạt hỏi:''Còn muốn nói gì không?''
Vài phút sau thấy anh vẫn không trả lời, Khúc Yên cúi đầu nói một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
Anh đột nhiên hỏi:''Có hối hận không?''
''Không.'' Giọng Khúc Yên rất nhẹ, tựa như nước lạnh trên mặt hồ.
''Nhưng tôi hối hận rồi.'' Cả cuộc đời này, việc gì anh cũng tính toán đúng hướng. Chỉ có lần này anh lại tính sai một bước quá nghiêm trọng, chính là mang đến cho cô cảm giác không an toàn ở anh.
Anh cứ nghĩ chỉ cần đợi cô nguy giận một chút, để cô suy nghĩ một chút thì cả hai có thể ngồi xuống nói chuyện lại. Nhưng đã bao nhiêu lần anh đến tìm cô rồi, kết quả vẫn là bị cô lạnh nhạt như người không thân thiết.
Trái tim Thẩm Tây Thừa truyền đến một cảm giác nhói đau, trong mắt ẩn chứa nhiều nỗi niềm phức tạp, chất chứa sự tuyệt vọng không ai thấu được.
Tối hôm đó, cô hẹn nhóm Mạc Hàn ra một quán ăn ven đường. Lần đầu tiên cô chủ động nói về chuyện tình cảm của mình. Lại có đoạn cô cầm lon bia uống rồi khóc nấc lên chỉ vì không biết phải nói những chuyện mình đã trải qua như thế nào.
Bọn họ chưa từng thấy bộ dạng như bây giờ của Khúc Yên, cô luôn là người có tính gương mẫu nhất trong đám người, không rượu bia, không ăn chơi đùa đòi. Thế mà giờ cô lại uống bia, còn bi luỵ đến mức người khác khuyên không được, chính là lần đầu tiên họ thấy.
Hôm Khúc Yên thi Cao Khảo, họ vừa nhìn là đã biết cô có điểm gì đó không đúng. Nhưng không đúng ở đâu thì lại không thể nhận ra được, cô vẫn vui vẻ, đi chơi rồi ăn uống cùng họ. Gương mặt luôn tràn ra ánh sáng ấm áp, nhưng đôi mắt lại không còn trong như veo mà đã điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Khúc Yên nhận khăn giấy từ tay Mạc Hàn, tự cười rồi lau đi nước mắt. Giọng cô run rẩy:''Trước đó..Cố Quyền từng nói là..đàn ông cả đời chỉ thích một cô gái, đặc biệt là tình đầu..những cô gái khác chỉ là cái bóng của cô gái đó. Lúc đó tôi lại cười không cho là thật, luôn nghĩ mình dù cho là người đến sau thì vẫn có thể thay đổi được cảm xúc và tâm trí của họ, nhưng giờ tôi tin rồi..thật sự tin rồi.''
Cô bây giờ không còn tin bất kì cái gì anh nói, cô không biết đó là cảm xúc gì. Chỉ là khi đứng cạnh anh, trái tim cô không tự chủ mà rung động trở lại. Bây giờ cô chỉ biết một Thẩm Tây Thừa bên cạnh đã có Âu Cẩn Y, anh đến tìm cô chắc chắn cũng là vì thiếu bóng hình của người thay thế là cô. Trái tim vừa nghĩ đến việc đó lại đau đến không thở nổi.
Thật sự rất đau..
Rất đau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...